Minh Vương Sủng Phi

Chương 72.2

Một hồi náo loạn ai cũng không ngờ sẽ đưa tới quái y Phiêu Miểu cùng Minh hoàng minh điện.

Nhìn hai người, Hàn Ngọc Tiêu thật sửng sốt.

Nhan Nhiễm Tịch hạ khóe mắt, thanh âm thản nhiên mang theo giọng nam khàn khàn, biến thanh, đối với việc này việc xuất thân từ bộ đội đặc chủng như nàng thật dễ dàng: "Nguyên bản là muốn đến thăm sư huynh, thật đúng là không ngờ gặp phải trường hợp này, xem ra ta đến thật đúng là không hợp thời điểm." công phu nói dối thật cường hãn, người không biết còn tưởng là thật.

Hàn Ngọc Tiêu cũng không phải kẻ ngốc, hắn cùng Phiêu Miểu mới gặp nhau có vài lần, luận giao tình không có, cũng chỉ cùng một sư phụ là Vụ Thí thôi, nghĩ đến Phiêu Miểu chịu sự nhờ vả của Vụ Thí mà đến hắn thật sự cảm động.

Tươi cười lên tiếng: "Phiêu Miểu sư đệ đến như thế nào không thông tri sư huynh một tiếng, nhị sư huynh sẽ vì ngươi mà đón tiếp." Hàn Ngọc Tiêu cũng thật có năng lực giả ngu .

Phiêu Miểu cười: "Nguyên bản chính là muốn đến thăm nhị sư huynh, ai ngờ nửa đường gặp gỡ Minh hoàng, cho nên mời Minh hoàng đi cùng, thấy sư huynh có chuyện, cũng liền tự tiện xông vào, nhìn xem nhị sư huynh có hay không cần hỗ trợ? Tuy rằng võ công của ta không được tốt lắm? Nhưng là có Minh hoàng ở đây, ta cũng không có đất dụng võ, ngươi nói đúng không, tiểu Minh Minh." Nói xong cánh tay còn đánh phía sau lưng Dạ Thương Minh.

Minh hoàng một người lãnh huyết vô tình, giết người không nháy mắt, trong thâm tâm không thích người ta tới gần, nếu không mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ ngươi có làm sai gì không, kết cục của ngươi chỉ có một chữ —— tử.

Nghĩ đến kết cục của Phiêu Miểu, mọi người đều nóng lòng chờ xem.

Chính là hiện tại là cái tình huống gì?

Không thấy Minh hoàng động thủ, ngược lại gợi lên một chút tươi cười mê người, tuy rằng khuôn mặt bị che khuất, nhưng chỉ dựa vào một chút tươi cười mọi người cũng biết sau mặt nạ là một khuôn mặt đẹp thế nào.

Thanh âm hùng hậu, mang theo khôn cùng sủng nịch: "Đúng vậy, chuyện của Phiêu Miểu cũng là chuyện của ta, ngươi nói như thế nào liền như thế đấy."

Nghe thấy lời của Minh hoàng, phản ứng đầu tiên của mọi người là ngạc nhiên, phản ứng thứ hai của mọi người là xong rồi.

Chỉ nghe thấy Nhan Nhiễm Tịch hỏi: "Nhị sư huynh ngươi có hay không cần hỗ trợ? Không cần khách khí, tùy tiện phân phó."

Lần đầu tiên cảm thấy lời đồn quái y Phiêu Miểu lãnh khốc vô tình, cảm thấy tiểu sư đệ này thật đáng yêu, vừa muốn mở miệng chợt nghe thấy tiếng một ngoại lai nam nhân vẻ mặt lấy lòng: "Hàn đại hiệp, sự tình hôm nay là chúng ta không đúng, kỳ thật chúng ta không có ác ý, chính là chỉ đùa một chút mà thôi."

Những người khác vừa nghe cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, chúng ta chính là rất nhàm chán, cho nên cùng Hàn đại hiệp chỉ đùa một chút, không có ý tứ gì khác."

Hàn Ngọc Tiêu lông mi nhíu lại: "Nga? Chỉ là đùa vui thôi sao? Các ngươi nghĩ ta có nên bỏ qua không?"

"Là là là, chúng ta biết sai lầm rồi, về sau cùng ai nói giỡn cũng không cùng Hàn đại hiệp nói giỡn nữa." Rõ ràng là bị dọa đến choáng váng.

Người bên cạnh một tay lấy người nọ túm trở về, sau đó lấy lòng nói: "Hàn đại hiệp chúng ta về sau không dám như vậy nữa."

Hàn Ngọc Tiêu nhìn về phía Phiêu Miểu, cười nói: "Phiêu Miểu sư đệ định như thế nào?"

Phiêu Miểu quét mắt những người khác, thản nhiên nói: "Nếu mọi người đều nhàm chán như vậy, hay nói giỡn, như vậy Phiêu Miểu liền cấp việc cho mọi người làm, nghe nói Thiên Sơn tuyết liên mấy ngày nữa sẽ nở, các ngươi cũng biết ta bề bộn nhiều việc, không nghĩ các ngươi nhàm chán như vậy, cho nên cũng không có thời gian đi ngắt lấy, các ngươi liền thay ta đi thôi, cho các ngươi việc đi làm, không cần cảm tạ ta." Tuyết Sơn cách nơi này là rất xa, ước chừng phải hơn một tháng lộ trình, nơi đó lại rất lạnh, các ngươi có làm sao ta cũng không biết .

Nghe xong lời Nhan Nhiễm Tịch , mọi người chỉ có thể vẻ mặt đau khổ đáp ứng, bọn họ thật sai lầm khi đi gây sự.

Mọi người chuẩn bị rời đi thì nghe thấy Nhan Nhiễm Tịch ưu sầu nói: "Tiểu Minh Minh, ngươi nói bọn họ nếu không có đem Thiên Sơn tuyết liên mang về cho ta sẽ làm sao bây giờ?"

Chỉ nghe thấy Dạ Thương Minh lạnh lùng nói: "Vậy đem môn phái của bọn họ diệt hết, cấp Phiêu Miểu nguôi giận."

Nghe xong lời Dạ Thương Minh , Nhan Nhiễm Tịch nở nụ cười: "Hảo, cứ như vậy." Sau đó nhìn những người kia
Bình Luận (0)
Comment