Minh Vương Sủng Phi

Chương 74.2

Năm người đi tới một tòa thành nhỏ nằm bên ngoài huyền môn, năm người đứng trên đường, có thể nói là tuyệt thế phong hoa, làm cho người ta mê loạn hai mắt, trăm ngàn cô gái nháy mắt cuồng loạn.

Ở trước mắt bao người, năm người đi vào một khách sạn, thực may mắn, cái bàn duy nhất bị bọn họ chiếm dụng, bằng không chuyến đi này xem như là công không, kỳ thật từ khi bắt đầu xuất môn Nhan Nhiễm Tịch muốn hỏi, vì sao không dùng bữa ở huyền môn, mà lại đi xa như thế này?

Đương nhiên nàng tuyệt đối sẽ không hỏi, nàng cũng không phải là người bốc đồng tùy ý, cũng chỉ biểu hiện trước mặt Dạ Thương Minh.

Tùy ý ngồi xuống, Hàn Ngọc Tiêu tùy tiện gọi chút đồ ăn, gọi chút rượu, cười hỏi: "Tiểu sư đệ, còn muốn ăn gì sao?"

"một ấm bích loa xuân." Nhan Nhiễm Tịch yêu cầu luôn luôn rất đơn giản, bích loa xuân, nàng thích nhất .

Bạch Ngạn Túng có chút kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó nhíu mày, theo sau tự giễu lắc đầu.

Bạch Ngạn Túng dị thường tự nhiên bị Nhan Nhiễm Tịch xem ở trong mắt, chính là nàng cũng không nói ra, cho dù hắn hoài nghi thì đã có sao?

"Phiêu Miểu sư đệ thích uống trà?" Bắc Thần Liệt nhíu mày hỏi.

"Đúng vậy, thích hương vị trà, nhất là bích loa xuân." Nhan Nhiễm Tịch không thèm để ý hồi đáp, bởi vì nàng biết Bắc Thần Liệt mục đích hỏi không phải trà.

Quả nhiên Bắc Thần Liệt nhìn Nhan Nhiễm Tịch tiếp nhận trà Dạ Thương Minh đưa qua, tiếp tục hỏi: "Xem Phiêu Miểu sư đệ cùng Minh hoàng bộ dáng hẳn là rất quen thuộc đi, là bằng hữu?"

Nhan Nhiễm Tịch chỉ cho là Bắc Thần Liệt tìm hiểu quan hệ của bọ họ, nàng chỉ là không biết đêm qua Bắc Thần Liệt đã nhìn thấy bọn họ hôn nhau.

"Uh, là bằng hữu." Nhan Nhiễm Tịch hàm hồ đáp.

Nhưng Bắc Thần Liệt dường như cũng không tính buông tha Nhan Nhiễm Tịch: "Bằng hữu chia làm rất nhiều loại, không biết các ngươi là loại nào?"

Nghe thấy lời Bắc Thần Liệt , tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Hàn Ngọc Tiêu cùng Bạch Ngạn Túng biết Bắc Thần Liệt hỏi cũng là có nguyên nhân, nhưng là nay tình huống này, thật đúng là quỷ dị.

Nhan Nhiễm Tịch cũng ngây ngẩn cả người, Dạ Thương Minh lông mi nhíu lại: "Không biết bắc Thần công tử muốn nói là loại nào?"

Bắc Thần Liệt đem ánh mắt chuyển hướng Dạ Thương Minh, cười nói: "Không có gì, chỉ là muốn quan tâm tới Phiêu Miểu sư đệ thôi." Quả nhiên đồ đệ của Vụ Thí bản lĩnh nói dối thật giỏi.

Dạ Thương Minh cũng không nói ra, đều là người thông minh, đều hiểu được là có ý tứ gì, không cần cố ý giải thích.

Không thể không nói Hàn Ngọc Tiêu là người giảm bớt xấu hổ: "Ta cảm thấy tiểu sư đệ không có gì, tốt lắm , đại sư huynh vẫn là quan tâm tam sư đệ đi."

Điểm đến tên Bạch Ngạn Túng sửng sốt một chút theo sau hỏi: "Ta làm sao vậy?"

Hàn Ngọc Tiêu cười nói: "Ngươi làm sao vậy, ta làm sao mà biết ngươi làm sao vậy, từ khi tới nơi này ngươi có một bộ dáng không yên lòng, còn trở nên trầm mặc ít lời, ta nhớ rõ ngươi trước kia là người biết ăn nói, mấy ngày nay phát sinh chuyện gì, như thế nào biến thành cái dạng này, có hay không bị nữ tử nhà ai hấp dẫn."

Hàn Ngọc Tiêu hay nói giỡn nói.

Bắc Thần Liệt cũng cảm thấy như vậy, vừa mới rồi lực chú ý của hắn luôn luôn trên người Nhan Nhiễm Tịch, cho nên không có chú ý tới, hiện tại chú ý tới, có chút nhíu mi: "Tam sư đệ gần đây có chuyệ gì xảy ra?" Đối với Bạch Ngạn Túng cùng Hàn Ngọc Tiêu hắn thật sự xem bọn họ là huynh đệ.
Bình Luận (0)
Comment