Phòng khách rộng lớn như vậy bỗng nhiên trở nên đặc biệt yên tĩnh, bên trong con ngươi đen nhánh của Hoắc trầm Lệnh cũng có một chút lo lắng hiện lên, lại nhanh chóng bị dập tắt.
Tể Tể không giống những người khác!
Bé cùng với tất cả những người có mắt âm dương là khác nhau.
Cho dù là Bạch gia, gia tộc có truyền thừa nhiều năm làm người thông linh âm dương, kể cả là Minh Tư, ông Bạch hoặc là cụ Bạch lớn tuổi nhất kia, chắc chắn cũng không thể chỉ nhẹ nhàng điểm một cái, liền có thể mở mắt âm dương cho người khác.
Hơn nữa là mắt âm dương này còn có thể muốn nhìn thì có thể nhìn, nếu không muốn nhìn thấy thì lại không nhìn thấy gì nữa.
Hắn biết Tể Tể rất đặc thù, nhưng Tể Tể không nói gì thì hắn làm cha ngoại trừ che chở, tự nhiên là cái gì cũng không cần biết.
Chờ Tể Tể không cẩn thận sơ hở thì hắn kiểu gì cũng sẽ biết.
Hiện tại a......
Khóe miệng Hoắc trầm Lệnh nhếch lên, cảm xúc vô cùng tốt.
Tâm tình lo lắng vừa rồi giống như chỉ là ảo giác.
"Tể Tể rất lợi hại! Em tin tưởng những ma quỷ ngoài kia đều không phải đối thủ của con bé!"
Hoắc Trầm Huy: "......"
Không phải chứ!
Em trai, có phải là quá tự phụ rồi không?
Nếu như đơn thuần chỉ là bối cảnh gia đình hay chuyện đại loại liên quan đến kiểu như thế thì Tể Tể có thể lên trời cũng được!
Dù sao thì bé vẫn là bảo bối trên tay của người nắm quyền của đệ nhất gia tộc Hoắc gia, lại là tiểu công chúa duy nhất, với bộ dáng cưng chiều con gái như hiện tại của em trai bây giờ thì đừng nói là lên trời, lên mặt trăng cũng có thể đáp ứng.
Nhưng đây là thế giới của yêu ma quỷ quái a.
Cho dù là hắn còn khó tiếp nhận.
Đây là sự thật.
Hoắc Trầm Huy cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ, lúc này mới chậm rãi nói chuyện.
"Trầm Lệnh, mọi người chúng ta đều rất thích Tể Tể, cũng biết Tể Tể đặc biệt lợi hại, nhưng...... Dù sao thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, núi cao còn có núi cao hơn."
Hoắc trầm Lệnh thần sắc đạm mạc, thái độ lại phách lối.
"Chuyện nhỏ ở nhân gian, chỉ cần Tể Tể muốn, hoàn toàn có thể quét ngang! Về phần chuyện ma quỷ...... Trước mắt, đại đội trưởng Trần Kiến Đào ngành đặc biệt còn nhìn không thấu Tể Tể, thực lực của con bé còn ở trên hắn, em có cái gì lo lắng đây?"
Hoắc Trầm Huy: "...... Thực lực của Trần Kiến Đào...... Còn không bằng Tể Tể?"
Hoắc trầm Lệnh khẽ nâng cằm, còn có vẻ rất đắc ý.
"Đúng thế!"
Hoắc Trầm Huy: "......"
Hoắc Trầm Huy không lên tiếng nữa nhưng cũng không lập tức rời đi.
Lúc ăn cơm tối, bánh bao sữa còn đang nằm ngáy o o, người nhà họ Hoắc thay nhau ra trận nhưng vẫn không thể đánh thức bánh bao sữa.
Cuối cùng Hoắc trầm Lệnh lắc đầu: "Được rồi, để Tể Tể ngủ đi, ngày mai buổi sáng chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon một chút."
Hoắc Trầm Huy nhìn thấy như vây quyết định nhất định phải chờ bằng được bánh bao sữa tỉnh lại, hắn luôn muốn trò chuyện cùng bé con.
"Trầm Lệnh, buổi tối hôm nay anh ở lại đây."
Hoắc trầm Lệnh không có biểu lộ dư thừa, lãnh đạm đồng ý.
Ngược lại Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước cùng Hoắc tư Thần, cả ba anh em giống như nhìn thấy mặt trời mọc từ hướng tây.
Hoắc tư Thần hùng dũng hỏi hắn: "Bác không quay về, bác gái có thể nghĩ là bác bị cha cháu hãm hại không?"
Hoắc Trầm Huy khóe miệng giật một cái: "Nói cái lời ngốc gì đó? Bác cùng cha các cháu, còn có chú út của mấy đứa, làm sao có thể tự giết lẫn nhau?"
Hoắc Tư Tước yếu ớt nhắc nhở: "Nhưng mấy năm trước thì sao?"
Hoắc Trầm Huy thái độ quả quyết: "Bởi vì bị tính kế, nhưng bây giờ thì hết rồi, Bác cam đoan với mấy cháu, tuyệt đối sẽ không lại làm ra bất luận cái gì không tốt cho cha các cháu cùng với mấy đứa nữa."
Hoắc tư Thần như tên trộm thăm dò: "Bác không có ý định tranh đoạt vị trí điều hành Hoắc thị?"
Hoắc Trầm Huy buồn cười nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Cha của cháu so với bác càng thích hợp làm người nắm quyền điều hành Hoắc thị hơn, Hoắc gia trong tay của cha cháu sẽ tốt hơn! Về phần bác...... Vẫn là làm cố vấn luật thích hợp hơn."
Hoắc Tư Cẩn chỉ ra mấu chốt của vấn đề: "Nhưng gác gái sẽ không đồng ý."
Hoắc Trầm Huy cũng nghĩ đến, cười đến càng thêm ôn hòa.
"Vậy để chính bác ấy đi nỗ lực đi!"
Hoắc Tư Cẩn thanh âm hoà hoãn lại: "Bác ấy hết làm ầm ĩ rồi?"
Hoắc Trầm Huy ánh mắt rơi xuống trên người Hoắc trầm Lệnh: "Nếu như bác cháu làm ra thương tổn gì đến bất cứ người nào của Hoắc gia, các ngươi không cần nể bác, cứ dựa theo gia quy xử trí!"
Hoắc Tư Cẩn đối với bác cười cười, cúi đầu ăn cơm.
Hoắc tư Thần còn muốn nói điều gì, Hoắc trầm Lệnh nhàn nhạt lên tiếng.
"Ăn cơm."
"A!"
......
Bánh bao sữa bị đói quá nên tỉnh lại.
Đôi mắt to của bánh bao sữa vừa mới ngủ dậy hơi ẩm ướt, nhìn đặc biệt oánh nhuận xinh đẹp, giống như ngọc trai ngâm trong nước, lại càng phát ra ánh sáng long lanh.
Bánh bao sữa nhìn thấy bóng người bên giường có chút mơ hồ.
Giọng nhỏ của bé kêu lên: "Bác cả?"
Hoắc Trầm Huy đã đợi ba tiếng đồng hồ, buổi sáng sáu giờ hắn đã rời giường đi đến chỗ bánh bao sữa.
Cũng may Hoắc trầm Lệnh lúc đó đã rời giường, rửa mặt đi công ty, nếu không đoán chừng hắn cũng không vào được gian phòng này.
"Đúng, là bác đây, Tể Tể ngủ ngon không?"
Bánh bao sữa nở một nụ cười thật tươi và ôm lấy cánh tay của bác.
Giọng của bé mềm mại, đặc biệt ngọt ngào và dễ nghe.
"Tể Tể ngủ ngon, Bác đến lúc nào thế? Chị An An không khỏe sao?"
Hoắc Trầm Huy kinh ngạc: "Bác vừa tới một lúc rồi, Tể Tể làm sao biết chị An An không khỏe?"
Bánh bao sữa rất dứt khoát thừa nhận.
"Bởi vì chị An An hôm qua bị mấy con quỷ dọa sợ, khẳng định sẽ không tốt."
Hoắc Trầm Huy: "...... Cho nên...... mấy con quỷ kia là......"
Bánh bao sữa mềm mại từ trên giường đứng lên, dùng cơ thể tròn tròn mềm mềm của mình chui vào trong lòng bác cả.
"Chị An An nói dối, nói dối không phải đứa trẻ ngoan, sẽ phải trả giá thật lớn."
Hoắc Trầm Huy chấn động trong lòng, vô thức truy vấn.
"Chị cháu nói cái gì?"
Bánh bao sữa một năm một mười nói chuyện gặp được Hoắc An An cùng với mấy người Hứa Dao nói hết một lần, tiểu gia hỏa mặc dù nhỏ, nhưng là nói chuyện đặc biệt trôi chảy, lại có trật tự rõ ràng, Hoắc Trầm Huy yên lặng lắng nghe, sắc mặt có chút trầm xuống.
Bánh bao sữa nhìn bác, ôm cánh tay bác cả lung lay.
"Bác cả, bác có đang nghe không?"
Hoắc Trầm Huy trong giây lát điều chỉnh sắc mặt, ôm bánh bao sữa đi rửa mặt, sau đó mang theo bé đi xuống lầu ăn cơm.
"Bác nghe, Bác biết, là chị An An sai, trẻ con không thể nói láo, nếu không thật sự nên phải giá đại giới!"
Thấy Bác cả tán thành ý của mình, bánh bao sữa cười hắc hắc.
"Bác cả yên tâm, mấy con quỷ kia chỉ là hù dọa Chị An An một chút thôi, chỉ cần Chị An An ý thức được mình sai, thì chị ấy sẽ không thấy ác mộng nữa."
Hoắc Trầm Huy trong lòng bừng tỉnh.
Thì ra là thế.
Khó trách An An ở bệnh viện điều trị, cho dù tiêm thuốc an thần, vẫn ngủ không an ổn.
Những ma quỷ kia vẫn còn hù dọa theo sau như hình với bóng, căn bản không phải An An muốn tránh đi liền có thể tránh đi.
Có đau lòng không?
Tất nhiên đau lòng rồi!
Dù sao cũng là con gái nhỏ của mình!
Nhưng nghĩ đến hành vi của con gái, còn có khí thế rào rạt của vợ mình mang theo cháu gái đến trang viên tìm Tể Tể gây phiền phức, Hoắc Trầm Huy đem đau lòng kia ép xuống.
Hắn không thể dung túng!
Mà An An rõ ràng có bí mật không muốn người biết, bởi vì bí mật kia, dẫn đến hắn cùng cha mẹ còn có chú út xa lánh chèn ép Trầm Lệnh.
Cho dù là con gái của hắn, cũng nên vì ngôn hành cử chỉ của chính mà chịu trách nhiệm.
Nếu như không phải Tể Tể vận khí tốt, Tể Tể có thể đã thành khôi lỗi của Tống Kiều rồi.
Hậu quả kia......
Hoắc Trầm Huy cảm thấy An An chỉ là bị hù dọa, Tể Tể đã rất bao dung rồi.
Hắn ôm bánh bao sữa, thơm lên gò má trên khuôn mặt nhỏ đầy thịt của bé.
"Tể Tể, cám ơn cháu."
Bánh bao sữa thân mật cọ cọ Bác cả, chân mày nhỏ cau lại.
"Bác cả không cần khách khí, nhưng mà Chị An An hẳn sẽ không đơn giản như vậy mà cải biến, Tể Tể luôn cảm thấy chị ấy rất lạ."