Bánh bao sữa hoàn toàn không biết anh Tư Lâm muốn mang mình đi cô nhi viện nhìn Mạnh bà, bé đang được bác cả ôm trong ngực đút cho ăn.
Tiểu gia hỏa ăn một cách vui vẻ.
Hoắc Trầm Huy vừa đút cho bé ăn vừa hỏi ra nghi hoặc khi ở trên máy bay.
"Tể Tể ở trên máy bay sao lại ngủ thiếp đi thế?"
Bởi vì trực tiếp nhìn thấy bé gái ở trên máy bay tử vong một thời gian mà không được phát hiện sớm, và Hoắc Trầm Huy bây giờ cũng tin trên đời này có rất nhiều thứ mà khoa học không cách nào giải thích được sự tồn tại của nó.
Tể Tể mặc dù cũng quái lạ, còn có thể dự báo trước tương lai, nhưng vẫn chỉ là đứa nhỏ ba tuổi rưỡi.
Nếu như trên máy bay thật sự có quỷ, Tể Tể rất có thể sẽ bị ảnh hưởng bởi âm khí của con ma kia.
Máy bay hạ cánh, hắn cũng không mang theo năm đứa bé đến khách sạn đã sớm đặt phòng sẵn, mà mang theo bánh bao sữa đi thẳng đến khách sạn phụ cận gần bệnh viện nhất.
Kiểm tra một lượt, xác định Tể Tể thật sự chỉ là ngủ thiếp đi mới thoáng an tâm.
Nhưng mà Tể Tể ngủ hơn mười giờ, gọi thế nào cũng không tỉnh làm hắn vẫn không hết lo lắng.
Đến lúc Tư Cẩn, Tư Tước cùng tư Thần ba anh em nhiều lần trấn an hắn, nói cho hắn biết Tể Tể không có việc gì.
Nhưng hắn có thể yên tâm được sao?
Không thể!
Nếu như Tể Tể mãi không tỉnh lại, hắn sẽ không khống chế nổi mình mang Tể Tể đi bệnh viện kiểm tra lần nữa.
Bánh bao sữa cảm nhận được bất an cùng lo lắng của bác cả, thân mật dụi dụi vào người bác.
"Đúng là cháu ngủ, nhưng con quỷ hư muốn bắt nạt anh ba, Tể Tể rất tức giận, cảnh cáo nó mấy lần."
Hoắc Trầm Huy ngẩn người: "Cảnh cáo?"
Bánh bao sữa ăn hết bào ngư mà bác cả đưa đến bên miệng, hạnh phúc nheo lại đôi mắt to sáng lấp lánh.
"Đúng vậy a, Tể Tể mở mắt nhìn nó mấy lần, nhưng nó đến chết cũng không đổi, cuối cùng Tể Tể phiền, trực tiếp nuốt nó!"
Hoắc Trầm Huy: "...... Nuốt nó? Chuyện khi nào? bác cả làm sao không thấy vậy?"
Bánh bao sữa thấy xôi thập cẩm ngọt, đôi mắt đang híp liền trở lại kích thước tự nhiên, mấp máy miệng nhỏ.
"Bác cả không có mắt âm dương, cho nên không nhìn thấy, nhưng anh cả, anh hai anh ba đều thấy được nha."
Hoắc Trầm Huy: "Hả?"
Bánh bao sữa ôm bác cả cánh tay lung lay: "Bác cả, Tể Tể muốn ăn cái kia nhìn rất mềm, ăn rất ngon."
"A, Tể Tể chờ một lát, bác cả lập tức xúc cho Tể Tể."
Bánh bao sữa ăn xôi thập cẩm, ngọt lịm, lại mềm.
Hoắc Trầm Huy xúc từng thìa nhỏ, rất nhanh đã hết một đ ĩa.
"Tể Tể, cháu nói mấy người anh của cháu......"
"Bác cả, Tể Tể còn muốn ăn cái này......"
"Được được được, bác cả lại xúc cho."
Bánh bao sữa nhìn xem đ ĩa xôi ngọt thập cẩm, lại cúi đầu nhìn xem bụng nhỏ của mình.
"Bác cả, Tể Tể muốn ăn bốn đ ĩa xôi kia.”
Hoắc Trầm Huy: "...... A?"
Bánh bao sữa ôm cánh tay bác cả lắc lắc, giọng sữa của bé so với xôi ngọt thập cẩm còn muốn mềm, thơm ngọt hơn.
"Bác cả, Tể Tể còn muốn ăn bốn đ ĩa xôi kia có được hay không ~~~~ nha ~~~"
Hoắc Trầm Huy trong nháy mắt đầu hàng.
"Đừng nói bốn đ ĩa xôi ngọt thập cẩm, chính là bốn mươi đ ĩa đều được."
Con mắt bánh bao sữa sáng lên.
"Thật?"
Đối mặt với bánh bao sữa mềm mềm đáng yêu, Hoắc Trầm Huy không có chút sức đề kháng nào, không do dự gật đầu.
"Đương nhiên! bác cả chưa từng lừa gạt trẻ con."
Bánh bao sữa ở trong ngực bác cả nhún nhún vui vẻ, vừa vặn một chị phục vụ đang đi đến mang thức ăn lên.
"Chị à, phiền phức chị cho thêm bốn mươi đ ĩa này, xôi nếp mềm ngọt tới nha."
Cô nhân viên phục vụ nhìn thấy là xôi ngọt thập cẩm, cũng biết trẻ con đều thích ăn.
"Bốn đ ĩa đúng không?"
Bánh bao sữa vội vàng lắc đầu, giọng trẻ con non nớt mà xác nhận lại.
"Chị à, không phải bốn đ ĩa, là bốn mươi đ ĩa nha! Bốn mươi!"
Cô nhân viên phục vụ: "...... A?"
Bánh bao sữa nghĩ là chị nhân viên phục vụ không hiểu, vội vàng đếm cho chị nhìn.
Bé duỗi ra hai bàn tay nhỏ, đếm một số liền thu lại một ngón tay, đếm xong tay của mình không đủ, lại đếm tay của bác cả.
Còn chưa đủ.
"Chị gái, Tể Tể mượn tay chị đếm a, mới được hai mươi, còn thiếu hai mươi nữa."
Cô nhân viên phục vụ: "......"
Hoắc Trầm Huy: "......"
Bốn mươi đ ĩa xôi ngọt thập cẩm?
Một phần xôi ngọt thập cẩm tuyệt đối đủ cho người trưởng thành lượng ăn, bốn mươi đ ĩa xôi ngọt thập cẩm...... Khóe miêng Hoắc Trầm Huy giật giật muốn nói
"Tể Tể a......"
Bánh bao sữa vừa đếm xong tay của chị nhân viên phục vụ, nhưng còn chưa đủ, cuối cùng đành phải ngồi trở lại trong ngực bác cả, giơ lên bàn chân nhỏ của mình, bắt đầu đếm thu đầu ngón chân để chị nhân viên phục vụ nhìn.
Tiểu gia hỏa toàn thân trên dưới đều là thịt thịt, mập mạp tròn tròn, bàn chân nhỏ mũm mĩm đáng yêu giống hai ngọt lửa nhỏ mềm mại, hồng hào, trên đầu ngón chân còn có thể nhìn thấy da thịt trắng nõn nà, trên móng tay còn có non nửa vòng tròn giống hình trăng khuyết màu trắng hồng.
Khi bé giơ ngón chân của mình ra đếm, trông bàn chân nhỏ trắng trẻo như bánh màn thầu màu trắng muốt, mập ú, khiến cô nhân viên phục vụ cùng Hoắc Trầm Huy không nhịn được cười.
Thật quá đáng yêu!
Cô nhân viên phục vụ cảm giác chính mình cũng trở lên đáng yêu.
"Em nhỏ quá đáng yêu, chị biết rồi, chị rất nhanh sẽ đưa xôi ngọt thập cẩm lên nhé."
Nhìn thấy bánh bao sữa vội vã muốn bổ sung số lượng, cô nhân viên phục vụ ngồi xổm xuống cười nhẹ nhàng nhìn bé.
"Chị nhớ kỹ rồi, không phải bốn đ ĩa, là bốn mươi đ ĩa xôi ngọt thập cẩm, em chờ một chút nhé, rất nhanh sẽ đưa tới."
Nếu như đây không phải khách Vip, bên cạnh còn có người lớn ở đây, khẳng đinh cô nhân viên phục vụ sẽ khống chế không nổi bản thân mà ôm lấy bánh bao sữa, bẹp bẹp thơm bé không ngừng.
Thật quá đáng yêu!
Mà dáng dấp cũng quá thanh tú, bé con còn xinh đẹp hơn cả bức họa năm mới a.
Ai mà không muốn ôm?
Cô nhân viên phục vụ sợ không quản được miệng và tay của mình, sau khi nói xong vội rời đi ngay.
Hoắc Trầm Huy: "...... Bốn mươi đ ĩa a?"
Bánh bao sữa quay đầu nhìn qua bác cả, thấy vẻ mặt bác cả có vẻ kỳ lạ, bé hơi nghi hoặc.
"Bác cả, không thể gọi bốn mươi đ ĩa sao? Hay là bác cả không mang đủ tiền?"
Không đợi Hoắc Trầm Huy nói chuyện, bánh bao sữa từ trong túi quần móc móc, móc ra một đống thẻ ngân hàng.
"Bác cả, Tể Tể có tiền."
Bé từ một đống thẻ ngân hàng bên trong lấy ra một tấm thẻ đen, lúc nhìn thấy khóe miệng Hoắc Trầm Huy giật một cái, tròng mắt mở to nhìn như muốn rớt ra ngoài.
"Kia là...... Cha của cháu đưa thẻ?"
Tư Cẩn, Tư Tước, tư Thần ba đứa nhỏ kia đều chưa hẳn đã có đi?
Bánh bao sữa cười hắc hắc: "Có lẽ vậy, phía trên này có khí tức của cha!"
Hoắc Trầm Huy: "......"
Hoắc Trầm Huy chú ý tới hai thẻ ngân hàng còn lại chắc là ông bà nội đưa cho bé, cái còn lại là của chính mình đã đưa.
Hắn lại nhìn về một túi khác của bé đang phình lên.
"Tể Tể trong túi kia đựng cái gì?"
Bánh bao sữa móc móc, móc ra một đống chìa khoá.
Đều là chìa khóa xe, chìa khoá phòng, tính ra sơ bộ tài sản những hơn trăm triệu.
Bánh bao sữa một mặt hạnh phúc cầm lấy một đống chìa khoá, non nớt cùng bác cả giải thích.
"Đây là bác cả, ông bà nội, anh cả, đưa Tể Tể quà, Tể Tể rất thích, cho nên mỗi ngày đều mang ở trên người nha."
Hoắc Trầm Huy: "......"
Cho nên...... Tể Tể nhà bọn hắn mỗi ngày khiêng hơn trăm triệu tài sản chạy khắp nơi?
Khi thấy phục vụ đẩy xe đẩy nhỏ quay lại, Hoắc Trầm Huy bỗng nhiên nhớ tới bây giờ không phải là lúc cùng bánh bao sữa nói vấn đề tài sản, mà là bốn mươi đ ĩa xôi ngọt thập cẩm, vấn đề là sẽ no bể bụng nhỏ của bé mất.
"Tể Tể, cái kia xôi ngọt thập cẩm......"
Bánh bao sữa reo hò rất vui, nhanh chóng từ trong ngực bác tụt xuống, ấp úng lật đật leo lên cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
"Bác cả, xôi đến rồi, mau ăn mau ăn!"
Hoắc Trầm Huy: "......"
Hoắc Tư Lâm, Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước cùng Hoắc tư Thần bốn anh em vừa vặn đi tới: "...... Nhiều xôi ngọt thập cẩm như vậy? Chúng cháu đã ăn rồi a."
Bánh bao sữa vui sướng đung đưa bàn chân, vẫn vùi đầu ăn xôi, một bên tranh thủ cùng các anh giải thích.
"Là bác cả cho Tể Tể gọi bốn mươi đ ĩa nha!"
Hoắc Tư Lâm, Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần: "......"
Bốn anh em đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn Hoắc Trầm Huy.
Hoắc Trầm Huy: "......"