Bánh bao sữa dứt lời, Hoắc gia mọi người đều nhìn về phía Hoắc trầm Vân.
Trái tim của Hoắc trầm Vân đập lỡ một nhịp, một tia địch ý thoáng qua từ sâu trong đôi mắt, hắn nhìn thẳng vào bánh bao sữa.
"Minh Tể Tể, cơm có thể tùy tiện ăn, nhưng lời nói không nên tùy tiện nói lung tung!"
Hoắc tư Thần đến bây giờ cũng chưa hoàn toàn tiếp thu được tin Hoắc An An không phải là con gái của bác cả, mà là con của bác gái với một người khác sinh ra.
Nghe được Tể Tể nói vậy liền vô thức lên tiếng.
"Tể Tể, ý của em là...... Bà nội năm đó cũng hồng hạnh xuất tường?"
Dứt lời, bạn nhỏ Hoắc tư Thần bị hai thân anh trai ruột trực tiếp đánh vào gáy, đồng thời còn nhận lấy cái nhìn chằm chằm chết chóc của bác cả và cha ruột.
Hoắc tư Thần: "......"
Suy đoán một chút cũng không được sao?
Nếu không vì sao Tể Tể lại hỏi như vậy?
Thân phận chú út khẳng định có vấn đề a!
Hoắc Trầm Huy lúc này đã biết người y tá ở bệnh viện mà bánh bao sữa nói là có thai cũng thật sự mang thai, bởi vì còn nhỏ tháng tạm thời nhìn không ra trai gái, nhưng chỉ bằng bánh bao sữa nói trúng đối phương mang thai, cũng đủ thấy bánh bao sữa khác với bọn hắn.
Hoắc Trầm Huy nhìn về phía Hoắc trầm Vân: "Trầm Vân, mấy ngày nay em đừng về chung cư, anh sẽ sắp xếp người cùng em đi bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ toàn diện!"
Nói là kiểm tra sức khoẻ, kỳ thật ai cũng biết là kiểm tra DNA!
Hoắc Trầm Vân nhếch miệng lên cười: "Làm sao? Anh cũng bởi vì Minh Tể Tể nói một câu, liền hoài nghi em không phải con ruột của cha mẹ?"
"Đúng nhỉ, dù sao bị chính vợ mình lừa, con gái lại không phải là con gái của mình, khó tránh khỏi nhìn người khác cũng hi vọng họ có chuyện xảy ra giống mình! Em hiểu mà!"
Hoắc Trầm Huy vụt một cái đứng lên: "Hoắc trầm Vân!"
Hoắc trầm Lệnh trực tiếp cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại.
"Giang Lâm, an bài mười nhân viên an ninh đến đây, để bốn người đưa Hoắc trầm Vân đến bệnh viện mà Tể Tể trước đó nằm viện làm xét nghiệm DNA! Ông bà ở nhà thì cậu thu xếp đi một chuyến đến đó, trước khi có kết quả, tạm thời không được để hai người họ biết!"
"Vâng!"
Hoắc trầm Lệnh điện thoại vừa cúp máy, bốn người một thân âu phục đen trắng cường tráng xuất hiện ở cửa ra vào.
Hoắc trầm Vân thần sắc đại biến.
"Các ngươi dám!"
"Hoắc trầm Lệnh, em là em trai anh, anh thế mà...... Ngô ngô ngô......"
Một người bảo an che miệng Hoắc trầm Vân, còn hai người một trái một phải khống chế hắn, còn lại một người ở bên cạnh quả quyết đánh một nhát vào gáy bất tỉnh rồi đưa ra ngoài.
"Đi!"
Mấy bảo an mang Hoắc trầm Vân bị đánh ngất xỉu vừa mới tiến vào thang máy, nhân viên phục vụ của khách sạn cũng đẩy xe vận chuyển đồ ăn từ một thang máy khác nối đuôi nhau đi ra.
Mùi thơm của đồ ăn tản ra, dù là cách xa mười tám mét bánh bao sữa cũng đã ngửi thấy.
"Cha, đồ ăn tới! Thơm quá nha!"
Cha Hoắc, Hoắc Trầm Huy, Hoắc Tư Lâm, Hoắc Tư Cẩn, Hoắc tư Tước: "......"
Bọn hắn đều không muốn ăn.
Ngược lại là bạn nhỏ Hoắc tư Thần rất phối hợp với bánh bao sữa.
"A! Thật thơm quá nha! Tể Tể, anh ba cũng đói bụng rồi!"
Bánh bao sữa cười hắc hắc: "Cùng ăn cùng ăn, không đủ ăn chúng ta lại gọi thêm nha!"
Nói xong lại nhìn về phía những người còn lại: "Cha, bác cả, Anh Tư Lâm anh cả anh hai, đồ ăn tới, ăn cơm thôi!"
Cha Hoắc, Hoắc Trầm Huy, Hoắc Tư Lâm, Hoắc Tư Cẩn, Hoắc tư Tước: "Tể Tể ăn đi, chúng ta không đói bụng."
Bánh bao sữa nhìn bên trái một chút, ngó ngó bên phải một chút, mặc dù bé đang đói gần chết, nhưng vẫn chú ý tới cảm xúc không đúng lắm của mọi người.
"Cha, mọi người là bởi vì thân phận của chú út có vấn đề nên ăn không ngon sao?"
Hoắc Tư Tước tâm tư khẽ động, trả lời bánh bao sữa.
"Là có một chút."
Bánh bao sữa bồn chồn khó hiểu.
"Chú út có phải là được nhận nuôi hay không, anh Tư Lâm, anh cả, anh hai không biết, nhưng cha và bác cả cũng không biết sao?"
Hoắc Trầm Huy: "......"
Hoắc trầm Lệnh: "......"
Hoắc gia trăm năm nay, cũng chỉ nhận nuôi một đứa bé là bánh bao sữa thôi!
Bánh bao sữa chớp chớp đôi mắt to oánh nhuận, giọng bé nhẹ nhàng an ủi cha cùng mọi người.
"Cha và mọi người yên tâm, chú út cùng mọi người không có chút nào quan hệ máu mủ, lúc Tể Tể vừa tới nhà cha có nhìn qua rồi, người nhà họ Hoắc chân chính đều rất tốt, chú út có đường nhân duyên hỗn loạn, khí tức quanh người càng tệ, không cẩn thận rất nhanh sẽ gây ra nhân mạng."
Về chuyện cố ý hại chết đứa nhỏ từ trong trứng nước, mấy chú cảnh sát ở nhân gian không tra được, nhưng đến Địa Phủ thì chỉ cần một bút là tính toán rõ ràng.
Hoắc Trầm Huy cùng Hoắc trầm Lệnh đồng thời lên tiếng: "Hắn nếu không người nhà họ Hoắc? Vậy Tể Tể à, chú út chân chính của Hoắc gia ở đâu?"
Chẳng lẽ sớm bị cái tên giả mạo này hại chết?
Bánh bao sữa có chút bối rối: "Tể Tể không biết a, Tể Tể mới gặp qua một chú út này nha."
Hoắc Trầm Huy cùng Hoắc trầm Lệnh: "......"
Hoắc Trầm Huy một tay đè Hoắc trầm Lệnh muốn đứng dậy lại: "Anh đi gọi điện thoại, em ở chỗ này chờ Tể Tể ăn no rồi lại tính tiếp."
Hoắc trầm Lệnh cũng không có ý định rời đi, dù sao Hoắc trầm Vân vừa bị hoài nghi thân phận, vô cùng có khả năng đối với Tể Tể vừa mới vạch trần thân phận của hắn mà quay ra trả thù.
"Được!"
Hoắc Trầm Huy đi vào phòng cách vách gọi điện thoại.
Ông nội Hoắc nhận được điện thoại của con trai cả, nghe được lời của con trai, ông bất ngờ đến há to miệng, cơ bắp trên mặt đều giật giật, một hồi lâu mới phát ra âm thanh.
"Ta đã biết, ta lập tức để cho người tra lại tất cả tư liệu năm đó lúc mẹ ngươi ở bệnh viện sinh thằng út."
Giọng ông nội Hoắc rất nặng nề, bởi vì hơn hai mươi năm trôi qua, nếu như lúc ấy thật là xảy ra chuyện ở bệnh viện, khi đó không có camera giám sát, chưa chắc có thể nhanh tìm được con trai út.
Đương nhiên còn có chuyện đáng sợ nhất!
Vạn nhất con trai út của ông không còn thì sao......
Ông nội Hoắc nghĩ tới đây bỗng nhiên dừng lại, đột nhiên nghĩ đến cháu gái đáng yêu của mình.
"Các con ở đó xảy ra chuyện gì rồi, là An An không muốn trở về hay vẫn là...... Tể Tể xảy ra chuyện?"
Hoắc Trầm Huy trầm mặc.
Ông nội Hoắc chau mày, thanh âm tăng cao hơn một chút.
"Hoắc Trầm Huy, Trầm Lệnh trong đêm vội đi Vận Thành, có phải là Tể Tể thật sự xảy ra chuyện? Mấy đứa còn muốn giấu chúng ta tới khi nào?"
Hoắc Trầm Huy thanh âm khàn khàn: "Cha, Tể Tể xác thực xảy ra chuyện, nhưng mà bây giờ đã không sao rồi. Nhưng về phần An An...... Chúng con ở bệnh viện làm giám định DNA, con bé không phải là con gái của con, không phải huyết mạch của Hoắc gia chúng ta."
Ông nội Hoắc: "......"
Tin tức động trời liên tiếp đến, Ông nội Hoắc cả kinh, thân thể lảo đảo một cái.
Bà nội Hoắc đẩy cửa tiến đến, Ông nội Hoắc còn chưa kịp điều chỉnh biểu lộ liền quay đầu lại, Bà nội Hoắc cũng nhìn thấy sắc mặt khó coi của ông.
Bà nội Hoắc trực tiếp chạy tới: "Tể Tể thật sự xảy ra chuyện sao? Hiện tại thế nào? Trầm Lệnh cho là hắn có thể giấu diếm mãi sao?"
Ông nội Hoắc giữ chặt tay bạn già của mình, cố gắng để cho giọng mình nghe tỉnh táo hơn.
"Chờ Tể Tể khỏe thì lập tức mang con bé trở về. Chuyện của An An, dù cho con có quyết định như thế nào, ta và mẹ của con đều đứng ở bên cạnh con. Về chuyện trầm Vân...... để cho cha làm đi."
Lão gia tử nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Bà nội Hoắc: "Tể Tể đến cùng là thế nào? An An làm sao? Chuyện này cùng trầm Vân lại có quan hệ gì?"
Ông nội Hoắc nhìn bạn già, biết tính tình vợ mình dù có đập vỡ nồi cũng phải tra hỏi đến tận cùng, nhíu chặt lông mày chậm rãi mở miệng.
"Có ba tin tức, đều là chuyện lớn, tôi sợ bà nghe......"
Bà nội Hoắc đen mặt: "Ông nghe rồi vẫn còn đứng vững, tôi so với ông còn có thể thế nào? Nói đi! Chỉ cần không phải chuyện Tể Tể không trở lại, tôi cái gì đều có thể tiếp nhận!"
Ông nội Hoắc: "......"
Bà nội Hoắc sắc mặt càng khó coi hơn.
"Ông, cái lão già này xảy ra chuyện gì rồi, tuổi càng lớn càng ưa thích giấu diếm hả, tin chắc rằng bà lão này tuổi đã cao sẽ không cùng ông ly hôn đúng hay không? Ông nếu không nói, ngày khác tôi liền mang theo Tể Tể đi chỗ khác!"
Mặt ông nội Hoắc cũng tái cả đi.
"Bà nói hươu nói vượn cái gì? Tôi......"
"Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!"
Ông nội Hoắc: "Vương Ngọc Linh hồng hạnh xuất tường, An An không phải con ruột của Trầm Huy! Tể Tể ở Vận Thành xảy ra chuyện, hẳn là rất nghiêm trọng, nhưng mà đã có Trầm Lệnh ở đó rồi, bà đừng quá lo lắng. Trầm Vân...... Khả năng không phải con ruột của chúng ta, năm đó lúc bà sinh đã xảy ra sự cố, có thể là bị ôm nhầm!"
Sau khi nói xong, Ông nội Hoắc nhìn như tỉnh táo, kì thực tim đang đập loạn, trực tiếp gọi điện thoại cho Cố thích Phong.
Bà nội Hoắc: "Tể Tể, An An và trầm Vân đều ở Vận Thành?"
Ông nội Hoắc gật đầu: "Đều ở đó."
Bà nội Hoắc hít một hơi thật sâu, sau đó một tay cướp đi điện thoại của Ông nội Hoắc, tay ở trên giao diện điện thoại làm một loạt những thao tác.
Trong nháy mắt giải quyết việc đặt vé máy bay!
Bà nội Hoắc khí thế hùng hổ: "Đi, đi sân bay, đi Vận Thành!"
Ông nội Hoắc: "......"