Bầu không khí thay đổi trầm xuống bên trong gian phòng.
Không chỉ có sắc mặt của Hoắc Trầm Huy trắng bệch, mà hơi thở của ông nội Hoắc và bà nội Hoắc cũng trở nên bất ổn.
Trong lúc ngủ mơ màng, bánh bao sữa phát hiện ra bầu không khí dị thường, bé giơ bàn tay nhỏ lên dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, mềm mại lên tiếng.
"Cha, có chuyện gì sao?"
Bé cẩn thận cảm ứng xung quanh, có lẽ vì cha Minh Vương đã triệu hồi tất cả những hồn ma lang thang ở nhân gian và đóng cổng địa phủ nên gần đây rất ít gặp ma.
Hoắc Trầm Lệnh thấy bánh bao sữa có thể tỉnh vào lúc này, liền tranh thủ ôm bé vào trong ngực.
"Tể Tể."
Nhưng cũng không quên chuyện chính vào thời điểm then chốt này, hắn vừa ôm bánh bao sữa vừa chuẩn bị đồ ăn cho bé, lắc đầu trả lời cháu trai Tư Lâm.
"Không phải."
Ngoài Hoắc Trầm Huy thì tất cả những người khác của Hoắc gia ở đây đều nhẹ nhàng thở ra.
Nhất là Hoắc tư Lâm, mặc dù đó là mẹ ruột hắn nhưng hắn cũng không thể tiếp nhận nổi chuyện mẹ ruột vượt quá giới hạn với chú út!
Cho dù chú út kia không phải thật sự là chú út ruột, nhưng chuyện đó vẫn thật là làm người khác buồn nôn.
Vẫn còn may là không phải!
Bánh bao sữa ngáp một cái thật dài, sau đó cái đầu nhỏ lại muốn gục xuống, buồn ngủ đến nỗi không thể nào ăn sáng.
Bầu không khí vẫn rất căng thẳng, bánh bao sữa khó khăn nhấc lên mí mắt nhìn bác cả và anh tư Lâm đang đặc biệt lo lắng.
"Cha, còn có chuyện gì không cha?"
Hoắc Trầm Lệnh cũng có dự định nói ra, nhưng không ngờ bánh bao sữa lại đặc biệt quan tâm như thế.
Hắn nhẹ nhàng sờ lên đầu của bánh bao sữa, giọng nói so với bình thường dịu dàng hơn rất nhiều.
"Hoắc An An là con ruột của anh cả hắn, là con gái ruột của Cốc Hưng Bác, là cháu gái ruột của hắn! Hắn gọi là Cốc Hưng Úc." // hắn đây là Hoắc trầm Vân giả nhé!
Lông mày của Hoắc Trầm Huy giật giật dữ dội.
"Cốc Hưng Bác?"
Hoắc Trầm Lệnh ẩn ý nhìn anh trai: "Đúng thế, chính là người bạn thân kia của anh!"
Hoắc Trầm Huy: "......"
Bánh bao sữa đang buồn ngủ díu cả mắt bỗng nhiên trừng lớn.
"Cốc Hưng Bác?"
Tất cả mọi người Hoắc gia đều nhìn về phía bé, giọng của Hoắc Trầm Huy vang lên, thậm chí còn hơi run.
"Tể Tể biết ông ấy sao?"
Không thể nào!
Tể Tể mới đến Hoắc gia chưa được bao lâu?
Mà cũng rất ít khi đến nhà cũ, lần gần đây nhất Cốc Hưng Bác tìm hắn còn là ba tháng trước vì chuyện đi học của bọn trẻ, lúc ấy cũng chỉ gặp nhau không đến nửa tiếng.
Bánh bao sữa gãi gãi trán, hơi khó hiểu.
"Bác cả, có phải là một bác mập mạp, béo phì, nhìn rất là từ ái nhưng mà đã làm không ít chuyện xấu không?"
Đừng nói Hoắc Trầm Huy, ngay cả ông bà nội Hoắc và mọi người cũng bị sốc.
Hoắc tư Lâm vội vàng lên tiếng: "Tể Tể làm sao lại biết được?"
Bánh bao sữa: "Bởi vì bác ấy từng chết rồi!"
Bé lúc ấy chơi ở chỗ Mạnh Bà, bởi vì khát nước quá nên uống hết canh của Mạnh bà. Trước khi Cha Minh Vương tới đón, bé nhìn thấy nhân viên công tác của địa phủ gọi một bác mập mạp.
"Cốc Hưng Bác, Cốc Hưng Bác, Cốc Hưng Bác xếp hàng!"
Bé vô thức nhìn sang, liền thấy một người trung niên trắng trắng mập mập, nở nụ cười.
"Trời! Đứa nhỏ còn bé như vậy chết cũng phải uống canh Mạnh bà, thật đáng thương!"
Bánh bao sữa: "Bác không có canh Mạnh bà uống mới đáng thương, canh đều bị Tể Tể uống hết rồi!"
Sau đó, bác nở nụ cười nhìn rất từ ái kia bỗng nhiên cười lên rất to.
"Không có canh Mạnh bà uống là đáng thương sao? Cháu trước khi chết chắc là chưa đi nhà trẻ rồi? Tất cả những đứa trẻ đi học ở nhà trẻ đều biết canh Mạnh bà cũng không phải đồ tốt!"
Bé nổi giận!
Bởi vì canh Mạnh bà uống rất ngon, thế mà bác này lại còn nói không phải đồ tốt.
Lúc bé chuẩn bị động thủ thì nghe được tiếng người nhân viên trước đó gọi bác ấy xếp hàng, bực tức nói.
"Lại có người có thể giúp kéo dài tuổi thọ, không phải đã chết rồi sao?"
"Vẫn chưa tới ba giờ, nếu như thi thể còn chưa có làm gì, thì nhân gian vẫn không biết là hắn đã chết rồi, chỉ coi là trái tim của hắn đột nhiên ngừng đập, sau đó cố gắng cứu giúp, tạo ra kỳ tích của y học!"
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Không có tên trong sách Sinh Tử, chúng ta tất nhiên là chiếu theo quy tắc làm việc, thả người đi."
Sau đó, bé thấy bác mập đó bị ném ra khỏi Địa Phủ.
Lúc sau nữa thì cha Minh Vương tới đón bé về rồi.
Nghĩ tới đây, bánh bao sữa chớp chớp đôi mắt to nhìn lại ông bà nội, bác cả và mọi người, đang không thể tưởng tượng nổi nhìn bé. Bé vân vê đôi bàn tay, nói rất chân thành khẳng định.
"Thật mà, anh tư Lâm, Tể Tể gặp bác ấy ở Địa phủ!"
Hoắc tư Lâm: "Ở Địa phủ?"
Hoắc Trầm Lệnh nheo mắt lại, nhìn về phía anh cả Hoắc Trầm Huy.
"Cốc Hưng Bác trước đó có từng bị bệnh nguy kịch không?"
Là bạn thân, nếu quả thật sự từng có bệnh nguy kịch, anh cả không có khả năng không biết.
Sắc mặt Hoắc Trầm Huy trắng bệch như tờ giấy.
"Bảy năm trước, hắn uống rượu trúng độc nằm viện. Lúc ấy Lý Ngọc vợ của hắn đã gọi điện thoại cho anh, nhờ anh tìm Thích Phong hỗ trợ, may mắn thoát được cửa tử."
Bánh bao sữa đang rất là buồn ngủ, hai mí mắt như muốn đánh nhau, nghe thấy vậy mơ hồ hỏi Hoắc Trầm Huy.
"Bác cả, Tể Tể có thể gặp bác ấy không?"
Hoắc Trầm Huy nghĩ đến con gái mình nuôi tám năm lại là con gái ruột của Cốc Hưng Bác. Bọn họ có mối quan hệ thân thiết đã nhiều năm trôi qua, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Nhưng mà Tể Tể rất thần bí, hắn cũng tin tưởng Tể Tể.
Cốc Hưng Bác thật sự có vấn đề gì đó.
"Được, chờ chúng ta trở về thủ đô, bác cả sẽ mang Tể Tể đi gặp hắn."
Bánh bao sữa cố gắng ngẩng đầu nhìn một vòng thấy được chú út mới tìm về, nhưng không thấy chú út kia, hơi nghi hoặc hỏi.
"Cha, chú út kia đâu?"
"Hắn về thủ đô rồi, về sau Tể Tể không cần gọi hắn là chú út nữa, chú út của Tể Tể chỉ có một chú út ở trước mặt đây thôi."
Bánh bao sữa cười ngọt ngào nhìn chú út, nhẹ nhàng an ủi chú.
"Chú út yên tâm, Tể Tể nhất định sẽ lấy lại vận khí của chú người xấu kia trả lại cho chú út.!"
Lục Tây Lăng không hiểu gì: "A?"
Trong lòng của hắn đang bị sốc toàn tập!
Từ lúc bánh bao sữa nói đến chuyện Địa Phủ, cả người hắn đều tê dại.
Cho nên cháu gái đáng yêu này của hắn là thật sự có vấn đề!
Hiện tại lại nghe được vận khí của hắn, hắn càng sợ.
Chuyện như thế này chỉ xảy ra ở trong tiểu thuyết huyền huyễn, lúc rảnh rỗi hắn đọc được thôi. Thế mà bây giờ lại xuất hiện trong hiện thực, còn liên quan đến hắn.
Bánh bao sữa mỉm cười nhìn chú út đang ngơ ngác.
"Tể Tể nói thật nha!"
Lục Tây Lăng: "A? A, Được."
Đáp xong lại hỏi một câu theo bản năng: "Vận khí là cái gì? Vận khí xấu của chú mà còn có người đoạt?"
Từ lúc hệ thống chân mệnh thiên nữ mất đi hiệu lực, Bà Hoắc rất thích bánh bao sữa.
Bà luôn cảm thấy rằng chính vì sự xuất hiện của bánh bao sữa mà bà mới lấy lại được lý trí của mình và đưa gia đình họ Hoắc bị chia cắt đoàn kết lại với nhau.
Đối với bà, bánh bao sữa chính là phúc tinh của bà, của toàn bộ Hoắc gia.
Cho nên bánh bao sữa nói cái gì, bà hoàn toàn tin tưởng, không một chút nghi ngờ.
"Nếu như không có người đoạt đi vận khí của con, thì con đã chắc chắn bình an lớn lên ở Hoắc gia rồi."
Lục Tây Lăng: "......"
Nếu nghĩ như vậy, nghe cũng có vẻ hợp lý.
Bánh bao sữa véo véo khuôn mặt đầy đặn của mình, để giữ cho mình tỉnh táo.
"Không chỉ có như vậy, còn có công việc của chú út, và mọi thứ hiện tại của chú đều là do chú người xấu cướp đi!"
Bánh bao sữa nhăn nhăn cái mũi nhỏ, cảm thấy có một chuyện không đúng.
"Không đúng! Vận rủi là tự chú mang đến!"
Lục Tây Lăng: "......"
Cho nên hắn ở trong ngành giải trí vật lộn nhiều năm, nhiều lần có thể nhìn thấy mình có thể đạt được, cuối cùng lại luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bỏ lỡ cơ hội ký hợp đồng, thật ra đều là do Hoắc trầm Vân giả kia cướp đi may mắn của hắn?
Tâm trạng Lục Tây Lăng rất phức tạp, nhất thời không nói gì.
Chú út ngồi ở bên cạnh Hoắc Trầm Lệnh, bánh bao sữa thì ở trong ngực cha, trước khi ngủ lại lần nữa bé đưa bàn tay nhỏ ra ôm lấy cánh tay chú.
"Chú út yên tâm, có Tể Tể ở đây, may mắn của chú sẽ trở về!"
Dám đoạt vận khí của chú út, Tể Tể sẽ làm hắn trả gấp mười gấp trăm lần!
Đời này trả không hết, vậy thì kiếp sau kiếp sau sau nữa trả, đến khi nào trả hết thì thôi!