Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 168

Bánh bao sữa mở đôi mắt to đen sì không nhúc nhích nhìn chằm chằm nhãn cầu đỏ như máu ở bên ngoài cửa sổ.

Nhãn cầu đỏ như máu: "......"

Phản ứng này có phải là hơi chậm chạp!

Nhãn cầu đỏ như máu không ngừng cố gắng.

"Tể Tể, Minh Tể Tể, mau tới đây, chú dẫn cháu đi tìm Cha Minh Vương của cháu, Cha Minh Vương của cháu đang bị thương, mau tới đây, chậm trễ quá thì cha của cháu sẽ chết đấy"

Bánh bao sữa vẫn ngồi trên giường nhìn chằm chằm nó, không động đậy, cũng không nói chuyện, giống như búp bê không cảm xúc.

Hai tròng mắt đỏ: "......"

Cái quái gì thế? làm sao không di chuyển đi?

Sẽ không phải là ngủ đến phát ngốc rồi hả?

Sau đó nó đi vào.

Nhãn cầu cũng không muốn đi vào, dù sao nó chỉ là một phần của bản thể, lực lượng cũng có, nhưng rời xa bản thể thì lực lượng sẽ suy giảm.

Minh Tể Tể cuối cùng vẫn là con gái ruột của Minh Vương, mỗi ngày tên Minh Vương đều bận rôn vội vã, không có thời gian chăm sóc con gái, tình yêu lớn nhất của hắn chính là đem tất cả đồ tốt đều đưa cho con gái dùng.

Nhìn ra Minh Tể Tể còn chưa tỉnh dậy, nó quyết định dùng biện pháp mềm mỏng lôi kéo.

Con ngươi to tròn đảo một vòng, ma sát giữa nó và thủy tinh trên cửa sổ phát ra âm thanh rợn người.

Hoắc tư Thần nằm cạnh bánh bao sữa ngủ ngáy o o, nhíu nhíu mày, xoay người một cái lại ngủ tiếp.

Cậu ngủ nhưng vẫn nghe thấy tiếng động kia, nên cau mày mê man sờ lần sang mé bên cạnh.

Mò thấy một góc váy nhỏ của bánh bao sữa.

Hoắc tư Thần chép miệng một cái, yên tâm ngủ tiếp.

Nhãn cầu căn bản khinh thường nhìn Hoắc tư Thần, mục đích chủ yếu của nó là bánh bao sữa.

Vì vậy, nó tiếp tục dùng minh ngữ gọi bé.

"Tể Tể...... Tể Tể mau tỉnh dậy đi, Cha Minh Vương của cháu sắp hồn phi phách tán!"

"Minh Tể Tể, cháu chẳng lẽ không nhớ Cha Minh Vương của cháu sao"

"Minh Tể Tể"

"Minh Tể Tể, cháu không tới đây, chú đánh chết Cha Minh Vương của cháu!"

Có thể là một câu uy hiếp cuối cùng có tác dụng, đôi mắt của bánh bao sữa trực câu câu nhìn nó bắt đầu có phản ứng.

Bé bò ở trên giường giống như là đang mộng du.

Nhãn cầu đỏ như máu phấn khích hơn.

"Đúng đúng đúng! Tể Tể, mau tới đây, chú dẫn cháu đi tìm Cha!"

"Nhanh lên một chút!"

Chết tiệt!

Mặt trời càng ngày càng lớn, nhãn cầu của nó đang sắp nóng bừng lên, không thể chậm chạp như thế được!

Nhất định phải tốc chiến tốc thắng!

Nhãn cầu như thấy được hi vọng, nhưng không nghĩ tới sẽ bất ngờ xảy ra một tình huống.

Chính là giường quá cao so với bánh bao sữa vừa béo tròn lại còn thấp lùn.

Vô thức bò, sau đó ngã phịch xuống dưới nền nhà.

Trong lúc ngủ mơ Hoắc tư Thần bị giật mình nhảy bật lên.

"Tể Tể!"

Quay đầu nhìn lại không thấy ai trên giường.

Ngược lại, hình như có một luồng khí lạnh u ám từ cửa sổ ban công thổi vào khiến cậu rùng mình.

Hoắc tư Thần: "......"

(Chửi thề)! Tám chín phần mười là có quỷ!

Nhưng cậu không nhìn thấy!

Hoắc tư Thần tạm thời không có thời gian để ý tới con ma, mà vội vội vàng vàng tìm bánh bao sữa.

Cũng đừng biến mất không thấy đâu!

Đêm qua mới tìm cả đêm xong!

Hoắc tư Thần không kịp đi dép, vội vội vàng vàng định ra bên ngoài tìm kiếm.

Chạy được hai bước bỗng nhiên dừng lại quay đầu nhìn lên trên mặt đất.

"Chửi thề! "

Nhìn thấy Tể Tể đang nằm trên mặt thảm, trừng mắt to đen nhánh nhìn về phía cửa sổ!

Nếu không phải là giữa ban ngày, hắn chắc chắn bị Tể Tể dọa chết!

Hoắc tư Thần vỗ ngực một cái, vội vàng chạy tới ôm bánh bao sữa.

Nhưng bánh bao sữa bỗng nhiên từ dưới đất bò dậy, bàn chân ngắn bước từng bước nhỏ đi tới ban công.

Hoắc tư Thần cũng đuổi theo: "Tể Tể, em muốn làm gì? Em có mệt không?"

Hoắc tư Thần không nhìn thấy nhãn cầu đỏ như máu kia. Còn nhãn cầu nhìn thấy bánh bao sữa đi về hướng của nó thì nhanh chóng thúc giục.

"Tể Tể, nhanh lên một chút, trực tiếp đi ra ngoài, chúng ta đi tìm Cha Minh Vương của cháu!"

Sau đó nhãn cầu đỏ như máu nhìn thấy đứa bé nhân loại kia bỗng nhiên ôm chặt bánh bao sữa, không ngừng cùng bánh bao sữa nói chuyện.

"Tể Tể, em làm sao thế?"

"Trời ơi! Tể Tể, em còn bị mộng du à?"

Hoắc tư Thần ôm bánh bao sữa mộng du, xoay người đi thẳng về giường.

Cậu nhớ mẹ cậu nói, hồi nhỏ cậu cũng hay mộng du, cứ mặc kệ thôi rồi cũng sẽ không sao.

Còn nói lúc bị mộng du không thể đánh thức, nếu không sẽ khiến người đó sợ hãi.

Biện pháp tốt nhất là ôm người đó hoặc là cứ đi theo người đó.

Hoắc tư Thần ôm chặt bánh bao sữa, không dám gọi bé dậy.

Nhưng mà bánh bao sữa lại giằng co muốn thoát ra ngoài, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa sổ ngoài ban công.

Nhãn cầu đỏ như máu bắt đầu nôn nóng.

Mẹ nó, đứa bé nhân loại kia làm gì thế, ôm bánh bao sữa thế kia thì làm sao đi ra được.

"Minh Tể Tể, đánh chết hắn đi! Nhanh lên một chút, nếu không Cha Minh Vương của cháu cũng bị người ta đánh chết đấy!"

Bánh bao sữa quả nhiên vội.

Giãy dụa mạnh hơn.

Hoắc tư Thần căn bản không phải đối thủ của bé, rất nhanh bị bánh bao sữa tránh thoát khỏi tay, chạy nhanh về phía ban công.

Hoắc tư Thần vội vàng đuổi theo.

Không quan tâm đến chuyện có thể dọa đến bánh bao sữa hay không, căng cuống họng lên hô.

"Tể Tể!"

Con ngươi đỏ như máu tràn đầy quỷ khí trở nên tức giận.

Cái đứa bé nhân loại này, hiện tại tình trạng mộng du này của Minh Tể Tể là tốt nhất để lôi kéo đi, nỡ mà đánh thức dậy thì có khi phải đánh một trận!

Nếu phải đánh nó còn không chắc có thể đánh thắng được!

Sợ đứa bé nhân loại gây ra chuyện xấu, nhãn cầu đỏ như máu lộ ra thần sắc tàn nhẫn âm độc, vô số quỷ khí tràn ra, xuyên thấu cửa sổ thủy tinh bay thẳng về phía Hoắc tư Thần.

Bánh bao sữa sắp chạy đến cửa sổ ở ngoài ban công bỗng nhiên dừng lại, nhanh chóng chuyển hướng.

Ngay lúc vô số quỷ khí âm lãnh sắp chạm vào Hoắc tư Thần, một tay bé bắt lấy Hoắc tư Thần kéo về phía sau.

Cho dù là chưa tỉnh, bé vẫn có thể cảm giác được nguy hiểm xảy ra với người thân xung quanh mình.

Cứu Hoắc tư Thần xong, bánh bao sữa bị chọc giận phóng tới nhãn cầu đỏ ngoài cửa sổ như một tia chớp.

Nhãn cầu đỏ như máu kích động, nhảy nhót thích thú trên cửa kính.

"Đúng! Phải nhanh như thế này!"

Hai tiếng "đùng" và "đùng" vang lên, tất cả tiếng còi báo động của trang viên cũng vang lên.

Hoắc tư Thần sợ tới mức đôi mắt như muốn rách ra.

"Tể Tể!"

Cùng lúc đó, Quản gia La mang Trần Kiến Đào, đại sư Minh thành Phương và đại sư Hải Minh đi rửa mặt ở phòng vệ sinh ở tầng dưới, cả ba đều đồng thời thay đổi sắc mặt.

"Quỷ cấp Vương!"

Ba người đồng thời xông ra khỏi phòng vệ sinh.

Mọi người liếc nhìn nhau một cái, Hải Minh và đại sư Minh thành Phương đi thẳng ra bên ngoài phòng khách, Trần Kiến Đào thì nhanh chóng đi lên lầu, còn Hoắc Trầm Lệnh đã đến cửa phòng ngủ chính trên lầu.

Cửa phòng bị khóa từ bên trong, vẻ mặt Hoắc Trầm Lệnh nghiêm trọng dùng lực lớn đá văng cửa, cùng Trần Kiến Đào xông vào trong.

Hoắc tư Thần nhìn thấy cha ruột, khóc ầm lên.

"Cha, bên ngoài ban công có quỷ, Tể Tể xông ra ngoài rồi!"

"Tể Tể còn chưa tỉnh, vẫn đang ở trạng thái mộng du!"

Trần Kiến Đào chạy đến bên cửa sổ vỡ vụn, ở đây vẫn còn quỷ khí lưu lại dày đặc.

Nhưng không thấy bánh bao sữa và quỷ cấp Vương đâu.

Trần Kiến Đào lấy ra lá bùa truy tung, quấn lấy một chút quỷ khí nhanh chóng tế bùa.

"Truy!"

Hoắc trầm Vân trở về vào buổi sáng sớm, tùy tiện ngủ ở phòng Hoắc tư Thần, còn mang theo một con thỏ đen nhánh.

"Xảy ra chuyện gì thế"

Hoắc tư Thần khóc giải thích: "Chú út, Tể Tể bị quỷ mang đi rồi!"

Lồng thỏ trong tay Hoắc trầm Vân đang cầm rơi thẳng xuống đất: "...... Cái gì"

Thỏ đen bị rơi ngã, bánh bao sữa không thấy, nó vui sướng một cách điên cuồng.

"Nghe nói bị Quỷ Vương mang đi! Tám chín phần mười sẽ bị hồn phi phách tán!"

"Ha ha ha! thỏ đại tiên của ngươi được tự do rồi!"

"Đi thôi!"

Thỏ đen nhánh thấy được ánh sáng tự do, nó nhảy ra ngoài từ cửa sổ kinh bị vỡ bằng lực ở hai chân sau.

Không đến ba giây đồng hồ sau, nó lại giống như lò xo nhảy trở về trong gian phòng!
Bình Luận (0)
Comment