Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 179

Đồng chí ngồi ở vị trí kế bên vị trí tài xế thoáng nghiêng đầu về sau xem xét tình hình, sắc mặt ngay lập tức trắng bệch như không còn giọt máu nào.

"Nhanh! Tăng tốc độ lên, Đội trưởng Hùng ngất rồi!"

Người cảnh sát đang lái xe cũng vội vàng nhìn lướt qua kính chiếu hậu, không quan tâm đường có dễ đi hay không hoặc là sẽ có chướng ngại gì, cứ đạp chân ga hết cỡ mà chạy.

Chạy thẳng một mạch theo sau xe là khói bụi mù đường, thậm chí còn bật còi cảnh báo đặc thù của ngành lên, dùng hết sức bình sinh chạy với tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện Khang Hoa.

Hai người vừa định nâng Hùng Kỳ đang hôn mê bất tỉnh vào phòng cấp cứu thì Hùng Kỳ bỗng nhiên tỉnh lại.

Nhìn thấy động tác của hai nhân viên cảnh sát, hai con ngươi trên khuôn mặt của Hùng Kỳ vẫn còn trắng bệch trừng lên thật lớn.

Bánh bao sữa sữa lại rất đáng yêu gọi hắn: "Chú Hùng, chú mau mau nói cho bác sĩ xem sao? Sắc mặt của ngươi Thái Thương trợn nhìn."

Hai cái nhân viên cảnh sát nghe xong Bánh bao sữa không chỉ có thể nói chuyện, thậm chí tư duy phi thường thanh tỉnh, lại muốn tới ôm bé đi vào phòng cấp cứu.

"Đội trưởng Hùng, đến bệnh viện rồi tay phải của đứa nhỏ bị gãy, chúng tôi......"

Toàn cơ thể Hùng Kỳ căng ra, khuôn mặt trắng bệch nghiêm túc từ từ cúi đầu xuống nhìn thẳng vào đôi mắt to đen lấp lánh của Bánh bao sữa.

Tất cả hình ảnh trước khi hôn mê đều hiện ra trong đầu, Hùng Kỳ cảm thấy suy nghĩ trong đầu trở nên trống rỗng, không nghĩ được gì thông suốt cả.

Bánh bao sữa không muốn để cho nhiều người phát hiện ra cơ thể bé có vấn đề, vội vàng dùng bàn tay chọc chọc chú Hùng Kỳ.

"Chú Hùng, chú lại phải lại sờ lại lần nữa mới yên tâm sao?"

Hùng Kỳ gần như là phản xạ có điều kiện cự tuyệt ngay lập tức: "Không cần!"

Sau đó cả người cứng ngắc ôm Bánh bao sữa xuống xe, lại mang Bánh bao sữa đi vào phòng cấp cứu.

Bánh bao sữa hạ giọng nhắc nhở hắn: "Chú Hùng, người Tể Tể bây giờ chỗ nào cũng bị rách, bác sĩ khác chắn chắn không dám nhìn, chú có thế gọi cho chú Cố đến giúp Tể Tể khâu lại không?"

Hùng Kỳ: "...... Có thể!"

Cũng may bệnh viện hoa Khang cách Bệnh Viện Trung Ương rất gần, Hùng Kỳ hỏi rõ ràng bác sĩ Cố gọi là gì, điều ra Đệ Nhất Bệnh Viện phòng làm việc của viện trưởng phương thức liên lạc, máy móc gọi điện thoại.

Hai cái nhân viên cảnh sát đều gấp đến sắp phát điên.

"Đội trưởng Hùng, cánh tay của đứa bé cần khâu lại sớm nhất có thể, nếu không khâu lại, để lâu có thể sẽ thành tàn tật đấy."

Hùng Kỳ yên lặng một lúc mới trả lời: "Sẽ không! Hai người các cậu...... Về trước đi, về thẩm vấn Trương Mạt!"

Hai nhân viên cảnh sát: "......"

Tại Hùng Kỳ kiên trì hạ, hai người đành phải trước mang theo hôn mê bất tỉnh Trương Mạt về cục cảnh sát.

Chú Cố đến rất nhanh.

Nhìn thấy Hùng Kỳ ôm Bánh bao sữa hơi kinh ngạc.

"Tể Tể, cháu sao thế?"

Không đợi Bánh bao sữa nói chuyện, chú Cố trực tiếp nhận lấy bé từ trên tay Hùng Kỳ.

"Mặt của cháu...... Làm sao lại rách thế này?"

Nói hết lời, Cố thích Phong mới phát hiện cơ thể Bánh bao sữa mà hắn đang ôm có dị thường.

Đôi mắt to của Bánh bao sữa lại ngó ngó chú Hùng Kỳ đứng bên cạnh, mặt mũi như bị tê dại.

"Chú Cố, hay là chú cứ giúp Chú Hùng Kỳ kiểm tra trước đi, Chú Hùng bị Tể Tể dọa sợ rồi."

Cố thích Phong nhớ đến chuyện Bánh bao sữa đưa tay lên trán là có thể mở mắt âm dương cho người khác được ngay, quay lại nhìn Hùng Kỳ đang để trần nửa người trên, khuôn mặt trắng bệch, không hiểu sao lại thấy đồng cảm.

"Có thể!"

Hùng Kỳ đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng lắc đầu.

"Không cần, tôi không sao!"

Chỉ là k1ch thích hình như hơi lớn...... Mẹ nó … vẫn cảm giác trái tim của Bánh bao sữa trong lòng bàn tay của mình vẫn còn đang phanh phanh phanh đập nhịp nhàng đây!

Hắn bỗng nhiên nhìn chung quanh một chút, hạ giọng hỏi Cố thích Phong.

"Bác sĩ Cố, người bình thường mở thân thể ra, trái tim bị lấy ra rồi còn có thể sống không?"

Cố Thích Phong: "...... Không thể?"

Hùng Kỳ: "......"

Hùng Kỳ ánh mắt rơi xuống Bánh bao sữa trên thân, Bánh bao sữa hướng hắn sữa cười một cách đáng yêu.

"Chú Hùng chớ suy nghĩ quá nhiều, Tể Tể tương đối đặc biệt, cho nên vẫn còn sống!"

Cố thích Phong không dám tin: "Tể Tể, cháu đem lấy trái tim ra sao?"

Không đợi Bánh bao sữa nói chuyện, bác sĩ Cố vô cùng lo lắng ôm Bánh bao sữa đi vào phòng cấp cứu, đem tất cả mọi người ở bên trong đuổi ra ngoài.

"Để tôi tự mình làm!"

Các bác sĩ trợ lý, các y tá: "......"

Cố viện trưởng Bệnh Viện Trung Ương mạnh mẽ siêu việt như vậy?

Ở bên trong phòng cấp cứu, Cố thích Phong đặt Bánh bao sữa ở trên bàn giải phẫu, xoay người đi cầm kim khâu và các vật dụng giải phẫu.

Chuẩn bị đầy đủ kỹ càng những đồ cần dùng tới, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Bánh bao sữa chỉ mặc quần nhỏ, nằm ở trên bàn làm thủ thuật.

Trời ạ, thân thể bé......

Có rất nhiều chỉ khâu ngổn ngang lộn xộn, có cái được cắt gọn, có cái lại để ra rất dài, có...... mũi khâu trông như là khâu trái banh......

Điều kinh khủng hơn là......

Có một đống thứ trông giống như thịt người, chất thành đống hỗn độn trên bụng của bé!

Cố Thích Phong: "......"

Cảnh tượng máu me kiểu gì thế này?

Mắt Cố Thích Phong tối sầm lại, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi thụp xuống bên cạnh bàn giải phẫu bên cạnh.

Bánh bao sữa vội vàng ngồi dậy, lật người từ trên bàn giải phẫu nhảy đi xuống, bắt lấy chú Cố đang xụi lơ, mềm nhũn.

"Chú Cố không cần lo lắng, cơ thể Tể Tể chỉ là bị vỡ ra, cha Tể Tể đã giữ gìn, chắp vá rất tốt rồi, cho nên chỉ cần khâu lại là tất cả đều tốt thôi!"

Bánh bao sữa từ trên giường nhảy xuống dưới, xoạt xoạt một tiếng, những sợi chỉ khâu yếu ớt trên đôi chân mũm mĩm của bé đã bị xé toạc ra hoàn toàn.

Sau đó cứ thế ngã xuống ở bên cạnh chú Cố, Bánh bao sữa lúc đầu còn chưa cao tới đùi chú Cố hiện tại lại càng lùn đi.

Bánh bao sữa luống cuống dùng tay nhặt lại chân của mình, động tác hơi mạnh, vết khâu trên cánh tay, lưng và bụng từng đoạn một đều đứt ra.

Sợi chỉ đứt, tất cả trở thành một mớ thịt ngổn ngang hỗn độn......

Chú Cố dùng một tay che mặt, một tay chống đất tránh để cho mình không nằm rạp xuống mặt đất.

"Tể Tể...... cháu...... cháu không phải là người phải không?"

Bánh bao sữa giải thích: "Chú Cố, Tể Tể hiện tại là người mà!"

Sợ chú Cố không tin, nhưng có vết xe đổ ở bên ngoài là Chú Hùng bị dọa sợ lúc trước, Bánh bao sữa không để chú Cố sờ trái tim nhỏ của mình.

Nhưng bé nâng bàn tay lên, chỉ chỉ về phía trái tim.

"Chú Cố, chú nhìn đi, nếu như Tể Tể không phải người, trái tim sẽ không đập!"

Cố Thích Phong: "......"

A đúng rồi!

Hắn mẹ nó từ học y bắt đầu đến bây giờ, một hai chục năm thời gian, hắn liền chưa thấy qua người nào thân thể giống nát một chỗ vui cao giống như, mẹ nó trái tim còn có thể bịch bịch nhảy lên, bình thường cùng người nói chuyện!

Cố thích Phong hít một hơi thật sâu, hai tay lay bắt đầu bám vào chân bàn giải phẫu đứng lên.

Tỉnh táo!

Bình tĩnh!

Tể Tể vốn cũng không phải là đứa nhỏ bình thường!

Khâu kín vết thương của bé trên người là tốt rồi!

Đúng!

Cố Thích Phong làm công tác chuẩn bị tâm lý cho mình thật bình ổn lại sau đó nhặt lại tất cả dụng cụ bắt đầu chắp cơ thể bánh bao sữa lại và khâu.

Có một số bộ phận khâu ở vị trí không đúng, Cố thích Phong vừa tìm vừa phàn nàn.

"Đây là kẻ thần kinh nào chắp vá không biết? Không biết thì đừng khâu nữa, xương sườn lại nằm ở trên ruột thừa à?"

"Nhìn xem! Bắp thịt trên chân mà lại khâu ở trên bụng, hắn làm sao không đem bắp chân của mình khâu ở trên mặt hắn đi!"

"Thật là! Heo cũng khâu vá tốt hơn anh ta!"

Một giọng nói trầm lạnh lùng vang lên sau lưng anh.

"Cho nên, heo đang khâu đó!"

Cố thích Phong bị giọng nói vang lên đột ngột làm cho kinh hãi, mũi kim đâm thẳng vào tay anh khiến anh thở hổn hển vì đau.

Anh vô thức quay đầu lại và thấy có một người đàn ông cao lớn đẹp trai khác thường với đôi mắt lạnh lùng đang ở trong phòng phẫu thuật, nơi chỉ có anh và Bánh bao sữa.

Cố Thích Phong: "...... Chửi thề! Anh là ai? Ai cho anh đi vào? Dọa chết lão tử anh có đền mạng được không!"

Chủ nhân của Địa Phủ lẳng lặng nhìn hắn chằm chằm: "Bị dọa chết! Một người như cậu không ở nhân gian tới tám mươi một trăm năm, chưa trải nghiệm hết nguy hiểm ở nhân gian thì Địa Phủ không thu!"

Cố Thích Phong: "......"
Bình Luận (0)
Comment