Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 59


Được hệ thống bảo hộ giúp đỡ, những năm gần đây Hoắc An An luôn xuôi gió xuôi nước rất tức giận đến sắp nổ tung, nhịn không được hướng ngoài cửa gào to.

"Anh họ! Anh họ! Cha lại bắt nạt em!"Hứa Trác đang đứng ở ngoài cửa: "! ! "Nói thật, cả hai người thân, cha và anh ruột đều ở nơi này, mà lại cùng bắt nạt em họ, Hứa Trác cảm thấy tám chín phần mười là em họ An An thật sự sai.

Hứa Trác chậm rãi tiến vào, hắn vẫn còn là học sinh cấp ba, học lực trung bình, sống phóng túng mọi thứ đều tinh thông, ở trước mặt chú lại còn có ông Bạch ở đây, hắn vuốt bộ tóc đủ mọi màu sắc của mình một cái, mặt mày co quắp.

"An An, chú cùng với anh họ tư Lâm đều muốn tốt cho em, em nghe bọn họ không sai đâu.

""Anh…, anh họ nhớ tới buổi chiều còn có lớp, anh họ về trường học trước đây, hẹn gặp lại.

"Không đợi Hoắc An An nói chuyện, Hứa Trác hướng Hoắc Trầm Huy mọi người gật gật đầu, rồi chạy như một làn khói.

Hoắc An An tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Ông cụ Bạch nhìn cô sắc mặt tái nhợt, đưa cho một cái bùa bình an.

"Giữ đi, không cần đến là tốt nhất, thời điểm cần dùng đến có thể đỡ được một chút.

"Hoắc An An nội tâm khinh thường, nhưng Hoắc Trầm Huy đã thay nàng nhận lấy.

"Cảm ơn Bạch lão tiên sinh.


"Hai người nói chuyện một lúc, thì ông Bạch mang theo cháu trai cùng bánh bao sữa chuẩn bị đi.

Hoắc Trầm Huy gọi bánh bao sữa lại: "Tể Tể, bây giờ muộn rồi, hay là cháu cùng bác cả cùng về nhà cũ?"Bánh bao sữa chớp chớp mắt to: "Bác cả, thế nhưng cha nói để ông nội Bạch cùng Anh Minh Tư trông nom Tể Tể nha, Tể Tể muốn nghe cha.

"Hoắc Trầm Huy: "! ! "Bị vả mặt!Mặt đau quá!Hoắc tư Lâm sờ sờ cái đầu nhỏ của bánh bao sữa, xoa xoa sợi tóc mềm mại của bé.

"Tể Tể, chờ anh hai cùng anh ba đi học về, anh tư Lâm cùng bọn họ đi đón em về nhà có được hay không?"Bánh bao sữa mở to mắt cười hắc hắc.

"Cái này có thể được!"Cha cũng nói như vậy.

Hoắc Trầm Huy: "! ! "Ba!Mặt càng đau!Hắn là bác ruột cơ mà!Chờ ông Bạch mang theo hai đứa bé một lớn một nhỏ rời đi, Hoắc Trầm Huy lúc này mới một lần nữa nhìn con gái mình.

"An An, con thành thật nói cho cha, những năm gần đây cùng con nói chuyện rốt cuộc là cái gì? Vì sao có thể ảnh hưởng đến chúng ta nhiều như vậy?"Bánh bao sữa không ở đây, hệ thống chân mệnh thiên nữ lập tức đăng nhập xuất hiện trong đầu.

【 Ký chủ, không thể nói, nói sẽ bị trừng phạt! 】Hoắc An An nhìn thấy cha giận tái mặt, ít nhiều cũng có chút sợ hãi.

Hệ thống lại động viên cô.

【 Hắn là cha của cô, nhiều nhất chính là mặt đen hù dọa cô, thật sự có thể làm gì cô đây? Hổ dữ không ăn thịt con! Huống chi hắn đối với cô luôn luôn rất tốt! 】Hoắc An An nghe câu "Huống chi hắn đối với cô luôn luôn rất tốt!" làm cho tinh thần phấn chấn hơn.

Đúng vậy!Cô chết không thừa nhận, Hoắc Trầm Huy có thể thế nào?Nếu không được, cô còn có mẹ!Hoắc An An trực tiếp nhìn thẳng ánh mắt thâm trầm của cha Hoắc Trầm Huy: "Cha, con không biết, con cái gì cũng không biết.

Đầu con đau quá, con muốn ngủ.


"Nói xong Hoắc An An nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Hoắc Trầm Huy: "! ! "Hoắc Trầm Huy lần nữa ý thức được, con gái thật sự bị làm hư.

Thanh âm hắn lạnh xuống: "Không nói cũng có thể, từ hôm nay trở đi thẻ đen của con tất cả trả lại cho cha, tất cả quà cha tặng con cũng thế không được phép mang ra khỏi phòng ngủ của con! Nếu không thấy một cái ở bên ngoài cha tịch thu một cái!"Hoắc An An ngay lập tức nhảy lên ở trên giường.

"Cha! Cha điên rồi sao? Con đến cùng có còn là con gái của cha không? Cha bị Minh Tể Tể tẩy não rồi sao? Con bé chính là người xấu, con bé trời sinh ác! ! "Hoắc Trầm Huy bỗng nhiên giơ tay lên, Hoắc tư Lâm giật nảy mình vội vàng kêu lên.

"Cha!"Hoắc An An bị sợ đến khẽ run rẩy, nhưng bởi vì hệ thống không ngừng cổ vũ cô, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn ngạnh kháng hừ một tiếng.

"Bởi vì Minh Tể Tể mà muốn đánh con gái mình, con không nghĩ tới thì ra cha con lại nhẫn tâm như vậy!"Hoắc An An nói xong liền nhanh chóng nằm xuống trùm chăn che kín đầu mình.

Phòng bệnh bỗng nhiên trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Hoắc tư Lâm lẩm bẩm: "Em gái An An trước kia không phải như vậy, em đặc biệt nhu thuận nghe lời, chưa từng nói người khác không xứng xách giày cho mình.

Cho dù là mẹ có nói lời kia, em cũng sẽ giống Tể Tể non nớt ngây thơ mà phản bác! ! "Hoắc Trầm Huy nghe lời của con trai, vẫn đang giơ tay bỗng nhiên rủ xuống nhìn con gái mình đang trùm chăn che kín cơ thể.

Hắn bỗng nhiên toát ra một cái ý nghĩ kinh hãi.


Đứa bé trước mặt này thật sự là An An của hắn sao?——Ở dưới lầu bệnh viện, Ông cụ Bạch mang theo hai đứa bé đang đi về phía bãi đậu xe.

Đang đi, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về một cửa hàng tiện lợi nằm hơi chếch một chút đối với bệnh viện.

Bạch Minh Tư nhìn theo, mặt mày thiếu niên tuấn tú cũng nhíu mày theo.

"Ông nội, có yêu khí.

"Ông cụ Bạch ân một tiếng: "Ông gọi điện cho cơ quan đặc biệt đến, chúng ta ở đây tạm thời nhìn chằm chằm, ở kia yêu khí rất nặng, chúng ta không phải đối thủ của nó.

"Giọng bánh bao sữa vang lên: "Ông nội Bạch, Anh Minh Tư, ở bên kia có một con chồn thật lớn nha!"Bánh bao sữa dứt lời thì một người đàn ông trung niên bụng phệ bỗng nhiên quay đầu nhìn, ánh mắt sáng như đuốc xuyên qua đường lớn bắn thẳng đến chỗ bọn họ.

Trong nháy mắt mang đến uy áp, như là một thanh kiếm sắc đâm thẳng vào con mắt bánh bao sữa.

Ông cụ Bạch giật mình, vội đưa tay kéo cháu trai Minh Tư một cái, đồng thời lách mình tiến lên ngăn ở phía trước hai đứa bé.

Thân thể lảo đảo một cái, trong nháy mắt có máu chảy ra từ hai mắt.

Sợ dọa đến bánh bao sữa, ông Bạch đưa lưng về phía hai người phân phó cháu trai.

"Minh tư, lập tức gọi điện thoại cho phó bộ trưởng Tống!"Bánh bao sữa mơ hồ, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại.

Bé ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí, cách rất gần.

Con ngươi bánh bao sữa trừng lớn: "Ông nội Bạch, ông bị thương!"Ông cụ Bạch cũng kinh ngạc, nhưng kiên trì không quay đầu lại: "Tể Tể yên tâm, ông nội Bạch không bị thương.


"Bánh bao sữa không tin, xoạch một cái từ trong ngực anh Minh Tư tụt xuống, rất nhanh di chuyển tới trước mặt ông cụ Bạch, ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn ông.

Sau đó nhìn thấy mắt ông nội Bạch chảy ra hai hàng huyết lệ.

Bánh bao sữa nổi giận!Bé thấp giọng hừ, rõ ràng là đứa nhỏ ba tuổi rưỡi, trắng trẻo mũm mĩm, mềm mềm một đoàn, nhưng khi bé mở miệng thanh âm lại trầm thấp lạnh lùng, lại có một cỗ khí thế nuốt trôi sông trôi núi, bức thẳng tới người đàn ông trung niên đối diện đang nhìn bọn hắn chằm chằm, cười hèn mọn lại khinh miệt.

Uy áp phô thiên cái địa cường thế đập vào mặt người đàn ông trung niên không kịp chuẩn bị, lúc vội vàng phản kháng thì đã không kịp.

Người đàn ông trung niên cảm thấy tim đau đớn, há miệng phun ra ngoài một ngụm máu tươi.

"Phốc!"Cùng lúc đó, một thanh âm băng lãnh không mang theo bất cứ tia cảm tình nào truyền vào trong tai hắn.

"Quay lại đây!"Người đàn ông trung niên: "! ! "Quỷ vật từ đâu tới mà lại có uy áp lạnh băng như đến từ Địa Phủ.

Quá lạnh, tim gan tỳ phổi thận của hắn cảm giác đều sắp bị đông cứng.

Nam nhân âm lãnh nheo mắt lại: "Giấu đầu lộ đuôi, có dám cùng ông nội Hoàng của ngươi đơn đấu không!"Thanh âm lạnh lẽo không mang theo một chút tình cảm nào lần nữa truyền vào trong tai, dù là băng lãnh không chứa một chút tình cảm nào, nhưng người đàn ông trung niên vẫn nghe ra được là giọng của một đứa nhỏ.

"Trẻ con? Ha ha ha! ! Ra dập đầu mấy cái cho ông nội Hoàng của ngươi đi, lúc ông nội Hoàng bắt ngươi nhắm rượu tuyệt đối không để ngươi đau! ! Ngao!""Tê!""Phanh!"Con ngươi người đàn ông trung niên đột nhiên co rụt lại, thân thể không theo khống chế bỗng nhiên lấy tốc độ cực nhanh vượt qua đường lớn.

Trên đường, các lái xe đang ấn loạn còi, mắng chửi!"Muốn chết a!""Vội vàng đi đầu thai à!""Không nhìn đường à!""Nếu đâm chết thì đáng đời ngươi!"Tiếng mắng chửi trên đường, tiếng còi xe, còn có tiếng bánh xe dừng lại ma xát với mặt đất tạo thành những tiếng ồn chói tai, sau đó là tiếng nam nhân kêu thảm thiết đau đớn.

"A!"Con ngươi bánh bao sữa đen nhánh, hờ hững vô tình.

"Mệnh của ngươi ở trong tay bản Tể Tể, không có mệnh lệnh của bản Tể Tể, dù là ngươi nát thành thịt vụn thì vẫn phải sống!"Hoàng đại tiên: "! ! "Đây rốt cuộc từ đâu tới một đứa nhỏ béo tròn mà lại dữ dằn như vậy!.

Bình Luận (0)
Comment