Bảo Liên đứng trước cửa, cô cứ dằn vặt mãi không biết có nên chạy sang nhà người ta "xin" lại cặp không.
Sau một hồi dằn vặt bản thân, cô quyết định ở cửa ra ngoài thế giới ngoài kia.
Vừa bước ra khỏi cửa, cô đã bắt gặp màu tóc nâu thân thuộc xuất hiện ở một góc cổng.
“Cạch!” Tiếng cửa vang lên làm người đứng đằng kia quay người lại.
“Chị tôi chưa dậy đâu! Hôm nay anh tới sớm thế làm gì?” Cô nói, dần dần tiến đến chỗ anh đang đứng.
Anh chỉ giơ cặp cô lên thay cho câu trả lời.
“Sao...anh biết?”
“Lấy cặp vào nhà rồi thay đồ đi! 20 phút nữa tôi quay lại đón cô đi học.”
“Hả?”
Cô nhìn theo bóng chiếc xe với khuôn mặt khó hiểu, sau đó cô mang cặp vào nhà bắt đầu quy trình vệ sinh cá nhân.
20 phút sau, cô xong việc và bước ra ngoài cổng để đi đến trường.
Lát sau chỉ thấy một chiếc môtô chạy đến.
“Lên đi!”
Lại là anh ta sao?“Sao lại đi xe này?”
“Xe tôi thì tôi đi. Nói nhiều quá, mau lên đi!”
Bởi vì tôi không thích cái cách ra lệnh của anh nên mới không lên đấy!Cô trề môi.
“Tôi thích đi bộ đến trường. Với lại xe này anh đưa tôi đến trường thì chị tôi...”
“Trễ rồi không kịp đâu. Mau lên đi!”
“Còn hơn 20 phút mà.”
“Đồng hồ của cô hỏng rồi đấy! Mau lên đi!”
Anh kéo tay cô lên xe. Rồ ga rồi lên đường.
Từ trong nhà bước ra một người con gái khác, cô ấy cũng đã chuẩn bị kỹ càng để đi học. Nhìn đồng phục hình như là cùng trường với Bảo Liên.
“Đó chẳng phải là Thiên Tường sao? Hình như đó là xe của cậu ta nhưng mà người ngồi đằng sau xe…” Người con gái đó khoác hai tay vào nhau,dáng vẻ trầm tư suy nghĩ.
Ánh nắng sớm phản chiếu lại hình ảnh của huy hiệu và bảng tên trường: Trung học phổ thông A, lớp 12T1, họ và tên: Lâm Bảo Ngân.
--------------------------------------------------------------
Bánh xe dừng lại trước cổng trường.
Từ đây có thể nhìn thấy được nguyên bản to đùng của tên trường học.
Bảo Liên nhìn thấy gì đó rồi xuống xe một cách bực dọc, trả lại nón bảo hiểm cho anh rồi lớn tiếng:
“Đồng hồ tôi hỏng? Thế đồng hồ của trường sao lại chạy giống đồng hồ của tôi? Rốt cuộc sao anh lại lừa tôi làm gì?”
Anh tháo nón bảo hiểm ra, nhìn cô rồi nhếch môi cười
“Lệnh của Boss là phải đưa cô đến trường, tôi đâu cãi được.”
Sao cơ? Boss? Anh là Giang Hồ à?“Vậy...tôi đi trước đây.” Cô quay người bước đi về phía cửa chính của trường, bước chân nhanh hơn bình thường.
“Này!” Nghe tiếng gọi, cô quay đầu lại “Cặp của cô!”
“...”
Bước chân nhanh nhẹn lao tới phía anh, chụp lấy cái cặp rồi chạy mất, trong phút chốc có thể bắt gặp khóe miệng anh hơi nhếch lên.
“Cũng dễ thương đấy!”
Anh dẫn xe vào chỗ giữ xe, sau đó gội vàng móc điện thoại ra, cứ như lỡ mất một thứ gì đó quan trọng cần làm.
Điện thoại đổ chuông hai tiếng đã có người bắt máy. Vậy mà không đợi người đó lên tiếng, anh đã nói một hơi dài:
“Alo? Này cho tớ xin lỗi! Hôm nay không chở cậu đi học được!” Anh nói, giọng gấp gáp.”
“Không sao. Cậu không đón thì đỡ phiền chứ sao. Tớ cũng mong cậu không đón tớ đi học...”
“Này... Biết lỗi rồi mà đừng có giận chứ!”
“Không hề giận, nói thật đấy! Cúp đây!”
“Đừng! Đừng! Đừng!...Sữa dâu! Tớ sẽ mua sữa dâu rồi đứng đợi cậu ở ngoài cổng. Mau tới đi!”
“Ai cho phép cậu ra lệnh cho tớ hả?”
“Vậy nhé? Tớ đi mua đây!”
“Ừm.”
Bảo Ngân nhìn màn hình điện thoại tắt đi, miệng hình thành một đường cong nhỏ.
Đối với Bảo Ngân, Thiên Tường là một người bạn tốt nhất, cô và anh đã chơi với nhau từ thời mẫu giáo, anh lúc nào cũng bảo vệ và yêu thương cô như vậy, đương nhiên, cô cũng có những rung động như bất cứ người con gái nào khi được theo đuổi. Nhưng, cô luôn nghĩ và dặn rằng mình có một người mình luôn nhớ, người mà cô luôn dõi theo, Vương Anh Kiệt, hay đúng hơn, là bạn thân của Thiên Tường.
Ừ đúng, Bảo Ngân cô yêu người khác.
Ừ đúng, Thiên Tường anh dù biết vẫn cố theo đuổi cô.
Từng nghe, tình yêu luôn là thứ ngốc nghếch như vậy.