Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 117

Edit: Cinis

Beta: Hạ Y

____________

Yến Lâu vừa về tới cửa hàng búp bê thì đã vùi mình vào trong giường mây mềm mại bông xốp.

Cậu hơi khinh bỉ bản thân, rõ ràng trong những việc khác thì dứt khoát quả quyết như vậy mà cứ đối mặt với Nicholas thì lại nhút nhát đến mức nói cũng nói không xong.

Như vậy không được, cậu nhất định phải…

Búp bê Nicholas đẩy đám mây, y nhìn sau gáy của cậu rồi nhỏ giọng hỏi: “Yến Lâu, em có khỏe không?”

Người đang nằm nhoài trong đám mây yên lặng một lúc rồi đưa tay ra kéo đám mây che mình lại, sau đó cậu hạ giọng nói: “Tôi, tôi ngủ một lúc đã.”

Nicholas: “… Được.”

Yên tĩnh chừng ba phút thì Yến Lâu lại ngồi dậy từ trên giường mây như không có chuyện gì xảy ra, cậu hỏi: “Bệ hạ tìm tôi có việc gì à?”

Nicholas nói: “Elena đã bị bắt, cô ta sẽ nhanh chóng bị đưa tới cho tổng bộ game sinh tồn phán quyết, ta muốn tới tổng bộ một chuyến, em có đi không?”

Yến Lâu dừng một chút rồi lắc đầu nói: “Tôi không đi đâu, chắc là Elena cũng không muốn nhìn thấy tôi đâu.”

Nicholas gật đầu, y vỗ vỗ vai cậu rồi nói: “Mấy ngày nữa ta sẽ trở lại, búp bê hình người sẽ ở lại với em.”

“Cũng không cần đâu.” Yến Lâu xoa mặt: “Mấy ngày tới tôi ở trong phòng làm việc cũng được mà, anh đi làm đi.”

Cậu nói như vậy cũng không phải có lệ với Nicholas mà là thật sự chuẩn bị ở phòng làm việc vài ngày.

Về cơ bản thì các phó bản bất thường trong cửa hàng búp bê đều đã được giải quyết, cậu không cần bôn ba mỗi ngày nữa, đã đến lúc nên ở trong cửa hàng nghiêm túc nghiên cứu cách chế tạo búp bê rồi.

Là một chủ cửa hàng xuất sắc, cậu không chỉ cần giữ ổn định cho cửa hàng búp bê mà còn phải phát triển nó nữa, vậy nên búp bê và phó bản mới là nhân tố không thể thiếu được.

Yến Lâu đã không chế tạo búp bê một thời gian rồi nên trước tiên cậu làm vài con thỏ luyện tay nghề một chút, thành phẩm có thể đưa vào phó bản thôn thỏ.

Tuy hiện nay phó bản thôn thỏ còn không được tỉ mỉ lắm, đẳng cấp cũng không cao, nhưng nó có thể không ngừng mở rộng thăng cấp, tương lai có lẽ còn có thể mở rộng thành một phó bản cỡ lớn cũng nên.

Làm nóng người xong thì Yến Lâu mở sổ tay ra tìm xem có loại búp bê đặc biệt nào hay không, cậu hơi kiêu ngạo nên muốn khiêu chiến thứ gì khó khăn hơn một chút.

Yến Lâu lật qua lật lại một hồi thì thấy được một đôi búp bê hai cực rất đặc biệt.

Hai cực là một chính một phụ, hai con búp bê này có quan hệ rất mật thiết, nhưng thuộc tính lại hoàn toàn trái ngược. Một có ngụ ý ánh sáng, thánh thiện, may mắn, chúc phúc, cầu phúc, một lại đại diện cho bóng đêm, tội ác, nguyền rủa, xui xẻo.

Hai con búp bê này giống như là thiên sứ và ác ma vậy, trong mắt mọi người thì chúng nó hẳn phải đối lập và thù hận lẫn nhau, nhưng trên thực tế chúng nó lại là một nửa của nhau, tâm linh tương thông.

Yến Lâu vuốt ve trang sách trầm tư một hồi, dưới đáy lòng đã có tính toán.

Lúc trước Nicholas có nhắc tới yêu cầu của Kosselin, ông ta hy vọng có thể lập công với Quang Minh thần giáo để tiếp cận lãnh đạo cấp cao trong giáo phái này, từ đó thu được càng nhiều thông tin.

Mặt ánh sáng bên trong búp bê hai cực rất giống thiên sứ, thần thánh, cao quý, không phải rất phù hợp với giáo lý của Quang Minh thần giáo ư? Nếu như Kosselin đón thánh vật về Quang Minh thần giáo thì địa vị có phải là sẽ nhờ vào đó mà nước lên thì thuyền lên không?

Vì búp bê hai cực tâm linh tương thông với nhau nên Yến Lâu có thể chỉ huy búp bê ánh sáng thông qua búp bê bóng tối, với thân phận của búp bê này trong Quang Minh thần giáo thì hẳn là sẽ có thể thu thập được càng nhiều, hơn nữa còn không cần lo nó sẽ phản bội.

Yến Lâu càng nghĩ càng thấy thích hợp, lúc này cậu chuẩn bị vật liệu muốn chế tạo búp bê. Cậu lật tung tủ và không gian chứa vật liệu, đến cuối cùng mới phát hiện ra còn thiếu lông của kỳ lân và lân tinh của cốt long.

Phần lớn vật liệu mà người chế tạo búp bê sử dụng là do tự mình tìm được, vậy nên người chế tạo búp bê mới phải quanh năm bôn ba khắp nơi. Nhưng sau khi Yến Lâu tiếp nhận cửa hàng búp bê thì vẫn bận rộn chuyện phó bản, rất ít chế tạo búp bê, đến lúc này cậu mới phát hiện vật liệu còn dư lại trong cửa hàng cũng không nhiều.

Hai loại vật liệu đều có thể tìm được ở Thế giới Ma Thuật, Yến Lâu cân nhắc chốc lát rồi quyết định tới Thế giới Ma Thuật một chuyến.

Thế giới Ma Thuật có tài nguyên phong phú, không ít vật liệu chế tạo búp bê đều đến từ nơi này, cậu có thể thuận tiện đi sưu tập một ít về.

Cậu bày ra một danh sách ghi chép những loại vật liệu có thể tìm được trong Thế giới Ma Thuật, sau đó cậu thu dọn đồ đạc ra ngoài tìm búp bê Nicholas.

Yến Lâu rất có tự giác của người đã có người yêu, khi đi xa nhà phải nói cho bệ hạ một tiếng trước, tránh cho bệ hạ trở về không tìm được cậu.

“Đi Thế giới Ma Thuật à?” Búp bê Nicholas vẫn ở trong cửa hàng chờ cậu: “Em đi bao lâu?”

Yến Lâu lắc đầu: “Tôi đi thu thập tài liệu nên thời gian không thể nói chắc được, có thể sẽ hơi lâu.”

Búp bê Nicholas lập tức nói: “Ta sẽ đi cùng em, ta quen thuộc Thế giới Ma Thuật hơn nên có thể làm hướng dẫn viên cho em.”

Yến Lâu không do dự nhiều mà đáp ứng luôn, cậu cũng không nỡ rời xa bệ hạ quá lâu, cho dù không thấy được bản tôn thì nhìn thấy búp bê phân thân cũng được.

Họ thông qua cánh cửa ánh sáng tại điểm liên lạc của cửa hàng búp bê để truyền tống đến điểm liên lạc của Thế giới Ma Thuật, Thế giới Ma Thuật diện tích bao la, điểm liên lạc cũng có nhiều nên Yến Lâu chọn một nơi ở gần núi rừng, trong rừng có nhiều động thực vật có chứa ma thuật nên sẽ thuận tiện cho việc sưu tầm vật liệu của cậu hơn.

Yến Lâu cầm bản đồ của Thế giới Ma Thuật và sổ tay giới thiệu mà nhân viên giao cho cậu, sau khi lật xem một lát thì cậu chỉ vào rừng rậm hướng Đông Bắc rồi nói: “Rừng rậm bên kia đã từng là di chỉ thủ đô của một vương quốc, theo ghi chép thì vương quốc đó đã từng nuôi dưỡng một con rồng khổng lồ, sau khi con rồng đó chết trận và biến thành cốt long thì nó vẫn cứ canh giữ ở cố đô.”

Đầu ngón tay của cậu thoáng di động rồi chỉ về dãy núi ở sâu trong rừng: “Nơi đó hẳn là dãy núi Tambora, các nhà thám hiểm vào núi đã từng phát hiện ra tung tích của các sinh vật mạnh mẽ như kỳ lân, Griffin, rồng…”

Búp bê Nicholas nheo mắt nhìn theo hướng cậu chỉ một lúc rồi dịu dàng nói: “Ta nghe lời em, em nói đi đâu thì chúng ta đi đó.”

Bình thường thì khi các nhà thám hiểm muốn vào núi sẽ phải mang theo lương khô, vũ khí, tuy hai người cũng không dùng tới nhưng họ vẫn đi dạo một vòng ở thành trấn gần đó trước. Vì chuyến đi này có thể sẽ kéo dài mấy ngày mà họ lại không mang đầu bếp tới, nên hai người sưu tập một ít đồ ăn đặc sản để mang theo.

“Chúng ta đi thế này cũng coi như là du lịch hai người chứ nhỉ?” Hai người họ đi trong rừng rậm yên tĩnh, Yến Lâu vừa dùng cành cây đẩy mạng nhện đáng ghét ra vừa nói với Nicholas ở bên cạnh.

Nicholas cười gật đầu: “Đương nhiên rồi. Trong các thế giới đều có rất nhiều nơi có phong cảnh đẹp, chờ khi nào rảnh rỗi thì chúng ta cùng đi du lịch một chút nhé?”

“Được.”

Xung quanh rừng rậm vẫn rất an toàn, nhưng càng đi vào bên trong thì nguy hiểm càng nhiều.

Tuy rằng với thực lực của họ sẽ không gặp phải phiền toái lớn, thế nhưng phiền toái nhỏ cũng rất phiền, ví dụ như bầy khỉ mà họ gặp lúc hoàng hôn chẳng hạn.

Bầy khỉ này là khỉ ma vằn vàng, chúng là đám cướp và lưu manh thường gặp ở xung quanh rừng rậm trong Thế giới Ma Thuật, lực tấn công của chúng không mạnh nhưng tốc độ lại cực nhanh, hơn nữa phi thường nhạy bén, nếu đánh nhau thì có lẽ đến một cọng lông của chúng cũng không sờ tới được.

Loại khỉ này không giết người, nhưng chúng nó sẽ chặn đường cướp đoạt thức ăn và hành lí của nhà thám hiểm, nếu như không lấy được thứ gì khiến chúng hài lòng thì chúng nó sẽ cào rách mặt nhà thám hiểm và đuổi người đó ra khỏi cánh rừng.

Yến Lâu và Nicholas bị một đàn khỉ ma vằn vàng như thế bao vây.

Đàn khỉ này có quy mô không nhỏ, có chừng bốn, năm mươi con khỉ, khỉ đầu đàn to hơn khỉ thường phải đến cả một cỡ, hoa văn màu vàng quấn bao quanh phần cổ tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Khỉ đầu đàn được những con khác trong bầy xúm quanh, nó nhảy lên trên nhánh cây cao hơn rồi từ đó nhìn xuống hai người.

Yến Lâu cảm thấy chỉ số thông minh của chúng không thấp, ít nhất cậu có thể đọc ra sự ghét bỏ trong ánh mắt đánh giá của con khỉ đầu đàn, nó giống như đang nói: ‘Lại là một tên nghèo rớt đến cái rắm cũng không có, hành lí còn không có thì thám hiểm rừng rậm cái gì? Phí thời gian của ông!’

Yến Lâu: “…”

Cậu hơi chần chờ xác nhận lại với Nicholas: “Có phải nó đang khinh bỉ tôi không?”

Nicholas dừng một chút, bổ sung thêm cho câu nói của cậu: “Chúng ta.”

“Ôi chao.”

Yến Lâu nghiêm mặt nhìn đàn khỉ đang hung hăng kêu gào mà suy nghĩ xem có cần cho chúng nó một cái tát hay không.

Một con khỉ nhỏ gầy vì muốn thể hiện trước mặt con đầu đàn nên sốt sắng nhận nhiệm vụ dạy dỗ hai tên nghèo rớt này, cái đuôi dài của nó cuốn lấy cành cây rồi treo ngược người xuống, móng vuốt vung về phía mặt Yến Lâu.

Yến Lâu đứng tại chỗ không tránh không né, sau đó con khỉ kia đâm xuyên qua thân thể của cậu rồi bay thẳng ra ngoài.

Con khỉ nhỏ:?!!

Bầy khỉ:???

Không khí yên tĩnh lại một hồi lâu, con khỉ nhỏ kia gãi đầu mơ mơ màng màng bò dậy từ dưới đất rồi ngơ ngác nhìn về khỉ đầu đàn đang ở trên nhánh cây.

Con khỉ đầu đàn trầm lắng nhìn chằm chằm hai người một lúc, sau đó khí thế hùng hổ vung tay lên, rút lui!

Yến Lâu cạn lời: “Tôi còn tưởng là chúng nó định tiếp tục đánh nhau.”

Nicholas nhếch môi cười nhẹ: “Có thể là vì không thể đánh mất phong độ của vương giả cũng nên.”

Yến Lâu quay đầu lại tò mò hỏi: “Còn bệ hạ thì sao?”

“Ở trước mặt em thì ta làm gì có thứ này?” Nicholas bất đắc dĩ nói, có phải em đã quên con thỏ đen to đùng kia rồi không hả?

Yến Lâu cũng mím môi nở nụ cười.

Hai người đi tới di chỉ vương đô cách đó khá gần trước, di chỉ đã bị vùi lấp mấy trăm năm, thành trì đã từng rộng lớn bị vó ngựa đạp nát, lại bị kẻ khác đốt cháy nên chỉ còn lại tường thành gạch ngói cũ nát và cây cối càng lúc càng sum suê.

Một con chim nhỏ đỏ thắm đứng trên dây leo to khỏe, cái mỏ màu vàng nhạt cẩn thận chải vuốt lông chim, nó nghe được tiếng bước chân nên lập tức cảnh giác bay lên trời, sau khi xoay một vòng thì bay thẳng về phương xa.

Khi Yến Lâu đến thì chỉ thấy được một cái bóng màu đỏ thắm cực kì nổi bật trong màu xanh lục vô bờ vô bến.

Cậu đẩy dây leo lan tràn khắp nơi ra, để lộ ra tường thành đá xanh đã bị che lấp đến một nửa.

“Đúng là đã bị phá hủy hoàn toàn rồi!” Yến Lâu xúc động nói, tuy loại đá mà thủ đô của vương quốc này sử dụng không thể sánh được với Vương Cung của Thế giới Hắc Ám, nhưng không đến mấy trăm năm mà đã bị tổn hại đến mức này thì chắc chắn là trong trận chiến mất nước năm đó đã bị kẻ khác dồn hết sức đạp đổ.

Yến Lâu hơi ngạc nhiên, giữa hai quốc gia này có thù hận gì rất nghiêm trọng hay sao? Tại sao đến vương đô cũng phải hoàn toàn phá hủy như thế này?

Hai người men theo dấu vết của con đường trải đá xanh đi vào thành, nhà cửa bình thường đã bị san phẳng từ lâu, nhiều lắm cũng chỉ lưu lại một chút đất đá làm móng nhà mà thôi.

Yến Lâu đang đi thì dẫm phải một thứ gì đó cộm lên, thứ đó hiện ra ánh sáng màu vàng chói mắt dưới ánh mặt trời, cậu tò mò đẩy đất đá ra nhìn thì phát hiện đó là một con chiếc vòng tay vàng chạm hoa nạm đá quý.

Cậu rút chiếc vòng tay vàng ra khỏi mặt đất, không cẩn thận lại mang cả một khúc xương khô đã bị mục nát ra theo.

Xem ra chiếc này vòng tay là được chôn cùng chủ nhân, chẳng lẽ lúc vương đô bị phá hủy đã xảy ra một vụ án thảm khốc nào đó chăng? Khó trách bên ngoài đồn đại về chuyện ma quái ở nơi này, sau đó hoàn toàn vứt bỏ nơi này trong rừng rậm.

Yến Lâu trầm mặc nhét cả vòng tay và xương khô về trong đất, sau đó lại đắp bùn đất lên trên một lần nữa, đồng thời dùng tay vỗ vỗ.

Làm xong những việc này, cậu phóng tầm mắt nhìn di chỉ vương đô bao la, đáy mắt tỏa ra ánh sáng hưng phấn như đang chơi trò truy tìm kho báu.

“Bệ hạ ơi.” Yến Lâu kéo kéo góc áo của Nicholas, trên mặt cậu mang theo chờ đợi nói: “Chúng ta chơi mấy ngày rồi hẵng đi có được hay không?”

Nicholas: ‘Làm sao có thể từ chối được cơ chứ? Đương nhiên là nuông chiều cho em ấy muốn chơi bao lâu thì chơi rồi!’

“Được!”
Bình Luận (0)
Comment