Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 129

Edit: Cinis

Beta: Hạ Y

_________

Bên trong một phó bản cấp B nào đó, một nam sinh cả người bẩn thỉu khó khăn bò từ miệng hang động chật hẹp ra bên ngoài, trong tay cậu ta còn nắm chặt một viên tinh thạch màu xanh nhạt.

Đồng đội ở bên ngoài cửa hang lập tức đưa tay kéo cậu ta ra.

Khi tất cả mọi người đã thành công chạy ra ngoài thì một con quái thú màu đỏ sậm theo sát phía sau, cái đầu to đùng xấu xí của nó chen từng chút một ra cửa động, cái miệng lớn tanh hôi há rộng để lộ ra hàm răng còn giắt sợi thịt.

Không gian hơi rung động, đám người đã chờ sẵn chuẩn bị chiến đấu lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Chúc mừng người chơi thành công trốn khỏi hầm mỏ ma nguyên, đạt được năm mươi điểm.”

“Người chơi thu được đạo cụ ‘nguyên tinh biến dị’, có thể phát động phó bản đặc thù, có mở ra phó bản hay không?”

Tề Kỳ đang lau mặt ngẩn ra, cậu ta cúi đầu nhìn viên tinh thạch trong tay, đây là thứ cậu ta cướp được ngay trước mặt con quái vật kia, cậu ta cảm giác đây có lẽ là thứ tốt nên vẫn cầm chặt không buông tay.

“Phó bản đặc thù gì?” Tề Kỳ vội vã hỏi hệ thống.

Hệ thống không cho cậu ta một trả lời cụ thể mà chỉ cứng nhắc nói: “Nếu mở phó bản đặc thù thì người chơi sẽ được truyền tống đến Thế giới Hắc Ám; nếu đóng phó bản đặc thù thì người chơi có thể đổi nguyên tinh biến dị lấy một lần sống lại. Phó bản chỉ có một cơ hội mở ra, thời gian cho người chơi lựa chọn là một phút.”

Lần này Lăng Hoa mặc trang phục của nam giới, đẹp trai cool ngầu, hoàn toàn không giống vẻ xinh đẹp thướt tha khi mặc đồ nữ. Anh ta nghe thấy hệ thống trả lời như vậy thì hơi nhíu mày nói: “Cơ hội sống lại của biến dị nguyên tinh rất hiếm có, là thứ có thể giữ được tính mạng, còn tình hình trong phó bản đặc thù lại không rõ ràng nên tôi nghiêng về phía không mở.”

Đường Ngọc Thư cũng tán đồng gật đầu: “Từ trước tới giờ tôi chưa từng nghe đến phó bản đặc thù bao giờ, nguy hiểm hẳn là rất lớn.”

Tần Trạch Giang nhìn về phía Tề Kỳ đang cau mày suy tư rồi hỏi: “Em quyết định thế nào?”

Tề Kỳ suy nghĩ kỹ một hồi, bỗng nhiên bừng tỉnh nói: “Em cứ nói sao Thế giới Hắc Ám nghe lại quen tai như thế, cậu em ở đó đó!”

Tần Trạch Giang nhíu mày, anh ta đã từng nghe Tề Kỳ kể về hai người cậu của cậu ta rồi: “Cậu nào cơ?”

“Người mà chúng ta gặp được ở trong phó bản ấy!” Tề Kỳ vui vẻ nói: “Cậu em nói cậu có tiền có đạo cụ, có được cơ hội thì nhất định phải vòi nhiều một chút, không biết trong phó bản đặc thù có thể gặp được cậu em hay không.”

Mọi người vừa nghe liền biết là cậu ta muốn đi thăm người thân, tinh thạch là Tề Kỳ lấy được nên họ không phản đối, mọi người lựa chọn mở phó bản.

Sau khi họ tiến vào phó bản, trước mắt chỉ có cát vàng mênh mông vô bờ.

Lúc đầu họ tưởng đây là sa mạc, nhưng ngay sau đó họ đã phát hiện không phải, tuy rằng trong phó bản này là buổi tối nhưng bình thường thì sa mạc phải khô ráo và nhiều gió bụi mới đúng, nhưng nơi này lại có hơi nước ẩm ướt.

Lăng Hoa cau mày: “Chỗ này rất kì lạ, mọi người cẩn thận một chút.”

Anh ta vừa dứt lời thì bỗng dưng nổi lên một trận cuồng phong mạnh như sắp cuốn họ lên trời vậy.

“Con… mẹ nó!” Tề Kỳ ở trong cuồng phong gian nan tức giận mắng một câu: “Không… không nói… gì trước… sao?”

Tần Trạch Giang tay mắt lanh lẹ kéo cậu ta về, đỡ cho cậu ta phải bay một vòng.

Họ đứng sát vào một chỗ, lấy tay khoác vai nhau cùng chống lại gió bão đột nhiên xuất hiện.

Bão cát khiến mọi người đều không mở nổi mắt, không bao lâu sau thì bên tai họ vang lên tiếng nước mãnh liệt, âm thanh kia càng lúc càng lớn, nghe như đang nhanh chóng đến gần họ.

Tề Kỳ cố gắng quay đầu lại xem nhưng suýt chút nữa bị hạt cát bay vào trong mắt nên vội vàng nhắm hai mắt lại.

Một lúc sau, gió vẫn lớn như vậy nhưng hình như hạt cát trong gió lại ít đi nhiều, tiếng nước bên tai cũng càng ngày càng vang.

Rốt cuộc mọi người cũng có thể mở mắt ra, họ nhìn về phía chân trời thì thấy một người khổng lồ đang nhanh chóng bước tới, sóng to gió lớn quấn quanh kẻ đó, mỗi một bước đều mang theo tiếng nước ào ào.

“Đây, đây con mẹ nó là cái quỷ gì thế này?” Tề Kỳ hô to: “Người khổng lồ nước à? Trông đáng yêu ghê!”

Không phải cậu đang mỉa mai, mà là tuy người khổng lồ này khí thế hùng hổ, khuôn mặt cũng có vẻ rất dữ tợn nhưng thân thể lại tròn vo, không hiểu sao trông rất giống thẩm mỹ của các bé.

Lúc này, Tề Kỳ tinh mắt phát hiện xa xa tựa hồ có một bóng đen đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, xem thân hình thì vẫn còn là một đứa nhỏ thì phải.

Mấy người dựa sát vào nhau khó khăn bước đi trong gió, Tề Kỳ cố gắng mở miệng gọi đứa trẻ kia lại đây, nhưng giọng nói của cậu ta đều bị nhấn chìm trong tiếng gió và tiếng nước.

Khi thấy người khổng lồ nước càng ngày càng gần, nếu nó lại tiến lên phía trước một bước nữa thì sẽ dẫm phải đứa trẻ kia, Tề Kỳ cắn răng buông tay ra, nhanh chóng lao về phía trước, ôm đứa trẻ kia lăn sang chỗ khác.

Cái dẫm trong chờ đợi chậm chạp không đến, Tề Kỳ tưởng mình đã lăn xa, nhưng hình như tiếng bước chân cũng không xuất hiện nữa.

Cậu ta cẩn thận mở mắt ra nhưng chỉ nhìn thấy một điểm đen nhỏ xíu xuất hiện trên không.

Họ thấy không rõ lắm điểm đen kia trông như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng mãnh liệt từ trên người nó bắn ra, mờ mờ chiếu ra bộ váy xòe và hai bím tóc, sau đó điểm đen đó và người khổng lồ nước cùng nhau biến mất trong ánh sáng.

Thế giới ngay lập tức gió êm sóng lặng, nhưng sự bình tĩnh này lại rất ngắn ngủi, vì mọi người thấy trên bầu trời xuất hiện một vết nứt, thế giới này sắp sửa sụp đổ.

“Con mẹ nó, rốt cuộc là chuyện quái gì thế này?” Tần Trạch Giang không nhịn được chửi thề một câu, sau đó anh ta nhanh chóng chạy tới đỡ Tề Kỳ dậy.

Tề Kỳ vẫn ôm đứa trẻ kia trong lòng. Sau khi sóng gió đã ngừng, họ mới quan sát đứa bé, đây là một bé gái buộc tóc hai bên, sắc mặt trắng xanh, đôi mắt to đen nhánh chứa đầy nước mắt.

Tề Kỳ tới gần, cậu ta nghe thấy bé gái đang rưng rưng lẩm bẩm gì đó, sau khi đến gần thì cậu ta phát hiện cô bé đang gọi một cái tên: “Betty… Betty…”

Tề Kỳ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về phía bạn mình: “Làm sao bây giờ?”

Lăng Hoa ngẩng đầu nhìn phía bầu trời đang sụp đổ rồi chậm rãi nói: “So với việc nghĩ nên làm gì thì nghĩ xem chúng ta có thể cứu vớt thế giới hay không còn tốt hơn ấy.”

Đương nhiên là không thể rồi, cứu vớt thế giới là việc của nhân vật chính, họ chỉ là một đám vai phụ mà thôi.

Vậy nên tuy bầu trời nhanh chóng sập xuống, thế giới cũng hủy diệt, nhưng chẳng ai trong họ chết cả mà tất cả cùng xuất hiện trên đường phố của một thị trấn nhỏ.

Tề Kỳ cúi đầu nhìn quần áo dính đầy bùn của mình mà không nhịn được càu nhàu: “Hệ thống thật nhỏ mọn, không thể đổi một bộ quần áo sạch sẽ cho chúng ta hay sao?”

Tần Trạch Giang vỗ vỗ đầu của cậu ta rồi nói: “Được rồi, đi thôi!”

Tề Kỳ gãi đầu hỏi: “Đi đâu?”

Tần Trạch Giang nói: “Thứ lúc nãy chúng ta thấy hẳn là một đoạn ảo cảnh, cô bé trong ảo cảnh là then chốt, bây giờ đương nhiên là phải đi tìm cô bé ấy rồi.”

“Ồ.” Tề Kỳ cũng nhận ra: “Không biết phạm vi của phó bản này có lớn hay không, nếu có thể gặp cậu em thì tốt quá, cậu Du nói cậu Yến rất tài giỏi, trong Thế giới Hắc Ám thì chẳng có chuyện gì mà cậu không làm được cả.”

“Rốt cuộc đó là ai mà giỏi thế?” Đường Ngọc Thư cười hỏi.

Tề Kỳ buồn bực gãi đầu: “Tôi cũng không biết, dù sao cậu Du nói như vậy đó, hay là…”

Cậu nhìn về phía ông cụ dậy sớm tập thể dục buổi sáng đang đứng ven đường, chần chừ nói: “Hay tôi hỏi thử người khác xem nhé?”

Bây giờ họ không tìm được đầu mối hữu dụng, bé gái ở nơi nào cũng không rõ ràng, nếu thật sự có thể được Yến Lâu giúp đỡ thì mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Vậy nên đám người bàn bạc một lát rồi đi lên phía trước chặn ông cụ đang tập thể dục buổi sáng kia lại, Tề Kỳ thấp thỏm nói: “Ông ơi, cháu hỏi thăm ông một người được không”

Ông cụ kia nhìn mấy người dáng vẻ chật vật từ trên xuống dưới một lượt, trong lòng nghĩ không biết có phải lũ nhóc nghịch ngợm này nửa đêm chui vào trong khe suối hay không: “Cậu nói đi”

Tề Kỳ không quá hy vọng nói: “Ông có biết một người tên là Yến Lâu không?”

Ánh mắt ông cụ nhìn cậu ta lại càng kỳ quái: “Mấy đứa chui từ trong khe suối nào ra thế? Sao cái này mà cũng không biết hả? Yến Lâu đại nhân, chủ cửa hàng búp bê, Vương Hậu tương lai của Thế giới Hắc Ám chúng ta, hiện tại toàn bộ Thế giới Hắc Ám đều biết cả, sao người trẻ tuổi các cậu biết tin tức còn chậm hơn cả một ông già như tôi thế?”

Tề Kỳ dại ra: “Vương… Cái gì? Vương Hậu?”

“Đúng vậy!” Ông cụ lộ ra vẻ mặt ‘cậu thật sự không có kiến thức gì cả’: “Cậu nhìn nhà sách ven đường, tinh thạch ảnh lưu niệm đến từ thành Lion, cả những người hay buôn chuyện trong các thành thì đều biết là bệ hạ của chúng ta sắp thoát kiếp FA rồi!”

Yến Lâu rất yên tâm với năng lực làm việc của quan chức Vương Thành, không quan tâm đến chuyện phía sau, cả ngày không phải ở trong cửa hàng thì là ở trong Vương Cung: … Người trong cuộc tạm thời cũng không biết chuyện này.

Tần Trạch Giang giơ tay khép cằm Tề Kỳ lại rồi thấp giọng nói: “Anh biết cậu em nói như vậy là có ý gì rồi.”

‘Thân phận này địa vị này, quan hệ đặc thù này, trong Thế giới Hắc Ám có chuyện gì mà cậu em ấy không làm được cơ chứ?’

Tề Kỳ không nói cho anh ta biết là nguyên văn trong lời Du Húc còn có một đoạn: ‘Ối dào, cậu hai của cháu trâu bò thì cậu cả cũng trâu bò lắm đấy! Chờ lúc nào cháu đến âm phủ thì cậu cả bảo kê cho, yên tâm là không có con quỷ nào dám bắt nạt cháu đâu!’

Tề Kỳ tạm thời còn muốn làm người: …

Hiện tại cậu chỉ muốn biết, rốt cuộc thân thích nhà mình là thế nào thế này?

Lăng Hoa kéo Tề Kỳ đang choáng váng lại rồi hỏi ông cụ kia: “Thế ông có biết chúng cháu nên tìm ngài ấy như thế nào không?”

Ông cụ nhìn họ một cách kì quái rồi nói: “Yến Lâu đại nhân đương nhiên là đang ở cửa hàng búp bê rồi, các cậu muốn gặp được ngài thì phải đến thành Angos, nơi này là thành trấn phụ thuộc của thành Philo, cách nhau xa lắm! Muốn đến thành Angos thì các cậu phải dùng truyền tống trận đấy.”

Đoàn người nghe đến đầu óc mơ hồ: …

Đường Ngọc Thư nói: “Cái kia, ông ơi, ông có gặp một cô bé cao từng này, buộc tóc hai bên, mặc váy công chúa màu hồng nhạt…”

Anh ta cố gắng miêu tả vẻ ngoài của cô bé kia, ông cụ cau mày nghĩ một hồi rồi bừng tỉnh: “À, các cậu nói Tina nhà Bach chứ gì… đứa nhỏ đáng thuơng kia, thời gian trước ở trên biển gặp bão, sau khi trở lại vẫn hôn mê bất tỉnh. Chẳng lẽ các cậu là bác sĩ nhà Bach tìm tới hả?”

Ông cụ nhìn thế nào cũng thấy họ không giống bác sĩ.

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, chuyện gặp bão hôn mê cũng trùng khớp với tiếng gió, tiếng nước mà họ nghe thấy trong cảnh tượng kia, còn gặp cả người khổng lồ nước kỳ quái kia nữa, xem ra cô bé họ muốn tìm chính là Tina rồi.

Ông cụ nghe họ nói biết chút ít tình huống, có lẽ có thể giúp đỡ một chút thì tốt bụng đưa họ tới cửa nhà Bach, còn giải thích một hồi với người phụ nữ nghe tin đi ra nữa.

Người phụ nữ kia lau nước mắt trên mặt, lộ ra một nụ cười khổ sở tiều tụy: “Cám ơn các cậu, các cậu tốt bụng quá, tôi là Kelly, mẹ của Tina.”

Kelly kể cho họ nghe tình hình cụ thể của tai nạn.

“Năm ngày trước, tôi, Bach và Tina đi thuyền lên đảo nhỏ, ở trên đường gặp bão, thuyền bị lật. Tôi và Bach, Tina thất lạc nhau, sóng gió khiến chúng tôi gần như không thể thở nổi, người cứu viện phải tìm rất lâu trong biển mới tìm được đứa con đáng thương của tôi. May mắn là con bé còn sống, thế nhưng… thế nhưng nó vẫn không tỉnh lại.”

Nói tới chỗ này, Kelly đau buồn khóc lên.

Trong những ngày qua họ đã tìm rất nhiều bác sĩ, cũng nhờ đến sự giúp đỡ quan chức và cao thủ của thành Philo, thế nhưng tất cả mọi người đều không tìm được nguyên nhân khiến Tina hôn mê bất tỉnh.
Bình Luận (0)
Comment