Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 53

Edit: Teade

Beta: Hạ Y

___________

Chuyến đi đến thế giới Hoang Dã cũng coi như suôn sẻ, ngoại trừ lúc rời khỏi thì có chút chuyện bất ngờ. Vốn là Yến Lâu định để hổ ở lại thế giới Hoang Dã, mặc dù cậu khá là thích nó nhưng dẫn nó đi không phải chuyện tốt, nơi này có rừng rậm rộng rãi thích hợp cho nó sinh sống, với một con hổ mà nói, cửa hàng búp bê quá nhỏ, quá cô đơn.

Cậu sờ đầu con hổ để chào tạm biệt nó, con hổ lắc đuôi nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu. 

Cho đến khi đoàn người đi vào cửa ánh sáng, bỗng con hổ nhảy vào trước khi cửa ánh sáng biến mất, còn xô ngã Đường Cát đi ở cuối cùng.

“Ai da!” Đường Cát hoảng sợ vì bị nó tập kích bất thình lình, Yến Lâu cũng ngây ra một lát.

Con hổ ngồi yên trên người Đường Cát, liếm móng vuốt to với vẻ mặt vô tội, hai mắt linh hoạt đảo bốn phía. Yến Lâu nhìn là biết nó cố ý ngay, lập tức dở khóc dở cười, con hổ này đúng là thông minh thật.

“Theo ta làm gì? Ở trong rừng không tốt à?” Cậu vỗ đầu con hổ, sau một lúc lâu mới bất đắc dĩ nói: “Thôi bỏ đi, cũng đã đến đây rồi… nhưng mà mi phải ngoan ngoãn đấy nhé, không được ức hiếp búp bê và khách trong cửa hàng.”

Con hổ nghiêng đầu tỏ ra dễ thương: “Gừ.”

Yến Lâu vừa bực mình vừa buồn cười, xoa đầu nói: “Mi học chiêu này với ai đấy?”

Con hổ cũng đã đến rồi thì cậu không đuổi nó về, chỉ đành để lại nuôi. 

Nhận được tin bọn họ quay về, Hughes đến nhanh lắm, trông thấy con hổ to lớn oai phong cũng rất kinh ngạc. 

“Chủ tiệm dẫn nó về à?”

Yến Lâu sờ mũi bất đắc dĩ: “Coi như là thế, cậu sắp xếp chỗ cho nó ở lại đi, bình thường nhớ trông nom, đừng để nó dọa khách.”

Hughes bật cười: “Chủ tiệm yên tâm, dân cư ở thế giới Hắc Ám không bị dọa bởi một con hổ đâu, cùng lắm thì thấy lạ thôi.”

Nhớ đến năng lực giác ngộ của dân chúng ở thế giới này, Yến Lâu cũng an tâm hơn.

Sau khi sắp xếp chỗ ở cho con hổ xong, Yến Lâu lại hỏi thăm tình hình của Lan Y và Dorothy.

“Tình hình của Lan Y đã ổn định nhiều rồi, cô ấy còn kết bạn với búp bê trong cửa hàng.” Hughes cười nói: “Còn về Dorothy thì hôm qua cô ấy đã tỉnh rồi, tinh thần phấn chấn, đang khoe thân thể mới của cô ấy với mọi người đây.”

Yến Lâu mỉm cười lắc đầu, cậu biết cái đức hạnh của Dorothy từ lâu, chẳng hề bất ngờ tí nào.

“Còn cả đứa bé này nữa.” Yến Lâu đặt búp bê đạo cụ mà cậu nhặt được lên bàn: “Tôi nhặt được nó ở phó bản, trước đó nó là đạo cụ của người chơi, mọi người tâm sự với nó nhiều chút nhé.”

Hughes đã từng thấy búp bê hoang làm đạo cụ trong cửa hàng nên không thấy lạ với tình huống này: “Chủ tiệm yên tâm đi, tôi tin là không bao lâu sau cậu ấy sẽ thích nơi này thôi.”

Yến Lâu tin năng lực của nó, lại hỏi một chuyện khác: “Cậu có biết trong thành… có chỗ nào bán tã giấy không?”

Trên mặt Hughes lộ vẻ ngơ ngác hiếm thấy: “Tã, tã giấy?”

“Thôi bỏ đi.” Yến Lâu xua tay, hơi đau đầu mà véo véo giữa trán: “Tôi đi hỏi những người khác vậy.”

Cậu tìm được Glan và Vivian rất nhanh, bèn hỏi tin về cửa hàng bán tã giấy với hai người dân địa phương.

“Tã giấy?” Glan trợn mắt tròn xoe, mặt đầy vẻ khiếp sợ: “Chủ tiệm có con rồi ạ? Khi nào thế? Các chị em trong thành sẽ đau lòng lắm đây!”

Yến Lâu: “… không phải!”

Tiểu Bảo mông trần đi theo sau lưng cậu thò đầu ra, liếc mắt nhìn rồi rụt cổ về ngay. Tã giấy trước đó của nó bị ném vì quá bẩn, bây giờ nó không còn gì để che, Tiểu Bảo xấu hổ trước mặt các bạn nữ đáng yêu.

“Ai da, là búp bê hả!” Glan cười tủm tỉm nhìn Tiểu Bảo: “Thật dễ thương!”

Tiểu Bảo ngại ngùng ngập ngừng nói: “Chị cũng dễ thương.”

Glan vén tóc, nói một cách đầy tự tin: “Như chị thì không gọi là dễ thương, mà gọi là xinh đẹp!”

Yến Lâu: “…”

Được, cô vui là được rồi.

Glan hiểu rõ phố lớn ngõ nhỏ ở thành Angus, chỉ cho cậu một nơi, cũng không xa lắm. Tiểu Bảo mượn một bộ đồ khác mặc vào, chiếc áo mà nó mặc trông như váy, nhìn có vẻ không bình thường cho lắm, nhưng nó không thể cứ để mông trần đi dạo phố, có khác gì đùa giỡn lưu manh với những bạn nữ, chỉ có thể tạm thời mặc quần áo không hợp với khổ người.

Cậu ở cửa hàng búp bê cũng đã vài năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên ra đường. Các búp bê luôn quay vòng trong các phó bản của chính mình, lâu lâu rảnh rỗi mới có thể tập trung cùng với những búp bê khác trong cửa hàng, cơ hội ra ngoài lại càng ít.

Trong cửa hàng này có kẹo được bọc trong giấy gói trong suốt, trong cửa hàng kia có bánh ngọt thơm lừng mê người, còn có cư dân đi qua đi lại trên đường. Tiểu Bảo đi trong đám người ngó tới ngó lui, thậm chí còn định giơ tay sờ hạt châu treo lên túi xách của những cô gái, sáng lấp la lấp lánh trông rất đẹp.

“Theo kịp đi, đừng để bị lạc.” Yến Lâu đi một lát, nhắc nhở Tiểu Bảo, đỡ mắc công nó đi lung tung, chạy theo người khác.

Tiểu Bảo “à” một tiếng, chột dạ cúi cái đầu trơn bóng, vội vàng chạy đuổi theo bước chân của Yến Lâu.

Yến Lâu đứng trước một cửa hàng tạp hóa, bên cạnh là nhà sách mà Glan từng nhắc đến, kế đó là quán rượu lâu năm có mùi rượu bay xa. Ngửi được mùi rượu, cậu hơi rục rịch, nhưng nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, cậu vẫn kìm nén ý định mà đi vào cửa hàng tạp hóa. Mặt tiền của cửa hàng không lớn lắm, không gian bên trong lại khá rộng, hơn nữa số lượng sản phẩm nhiều hơn dự tính của Yến Lâu, chứa được vài đồ đặc sản ở nhiều thế giới.

Chủ tiệm là một người đàn ông trẻ tuổi, tóc đỏ rực vuốt ngược, ngông nghênh như một con nhím, nhưng mặt của anh ta là mặt chán đời nản lòng, vẻ mặt cũng đầy sự mệt mỏi, khiến cái đầu tóc đỏ rực kia cũng ỉu xìu.

Yến Lâu đi đến trước quầy, nhìn ông chủ tóc đỏ uể oải nằm trên ghế, nhắm mắt không sức sống. Anh ta cầm một cây quạt có hoa văn lá cây, tư thái chẳng khác gì một cụ ông nhàn nhã cầm quạt hương bồ, không hề có chút ý muốn chào mời khách đến.

“Chào anh.”

Cuối cùng ông chủ cũng nhướng mí mắt lên, nhưng vẫn chẳng nhúc nhích: “Muốn mua gì thì tự tìm nhé, cậu cần gì thì ở chỗ tôi có tất.”

Yến Lâu nhướng mày, giọng điệu cũng lớn lối phết: “Cái gì cũng có à?”

“Nếu cậu không tìm thấy thứ đó ở chỗ tôi, cho dù cậu lục tung khắp thành Angus cũng chưa chắc tìm được.” Ông chủ nói chắc nịch.

“Ồ.” Yến Lâu gật đầu, lễ phép hỏi: “Vậy ở đây có tã giấy không?”

Bàn tay cầm quạt của ông chủ hơi khựng lại, một lát sau mới từ từ quạt tiếp: “Trên giá đồ số sáu, hàng thứ hai.” 

Yến Lâu đi tìm theo lời anh ta, đúng là tìm được một cái túi đóng gói trông quen mắt, ngay cả quảng cáo “bước đầu tiên của thiên tài” cũng quen nữa, là đồ vật ở quê nhà không sai vào đâu được.

“Trí nhớ của ông chủ tốt thật đấy.”

Ông chủ tóc đỏ hừ nhẹ một tiếng, mặt đầy vẻ kiêu ngạo: “Hết cách rồi, ai bảo tôi là một thiên tài chứ!”

Yến Lâu cúi đầu nhìn chữ quảng cáo trên túi đóng gói, chậm rãi mỉm cười vô hại. 

“Những thứ kia rất lộn xộn, ở thế giới nào cũng có, anh chuyên đi đến mua ở những thế giới khác à?” Yến Lâu hỏi.

Muốn du lịch qua nhiều thế giới không phải chuyện dễ, trước mắt, thế giới Hắc Ám và thế giới Ma Thuật, thế giới Âm Dương có con đường ổn định, hơn nữa con đường của thế giới Âm Dương còn chưa được mở ra cho dân chúng. Một lần mở đường cần phải tiêu hao một nguồn sinh lực lớn, giá cả du lịch các thế giới cũng đắt đỏ, cho nên số lần mở đường ra không thường xuyên. Để tiết kiệm chi phí tổn thất, có những hội lái buôn sẽ tìm những con đường không ổn định để đến những thế giới khác, nhưng làm thế thì tính nguy hiểm cũng cao hơn, rất nhiều người bị lạc mãi mãi, phải sống ở thời không hỗn loạn, nhưng ích lợi của chuyện này vẫn khiến người ta đua nhau bon chen.

Bất kể ông chủ này sử dụng cách nào, anh ta có thể bán nhiều đồ ở nhiều thế giới như vậy đủ để chứng minh là thế lực sau lưng anh ta có bản lĩnh không nhỏ.

Có lẽ là ông chủ đã nhận ra hứng thú của cậu, cười nhạo đáp: “Cậu đừng nghĩ nữa, người bình thường không làm được đâu.”

Thật ra cậu có thể làm được, nhưng bị coi thường, Yến Lâu cũng không giận, còn hào hứng hỏi: “Tại sao?”

Vẻ mặt của ông chủ tóc đỏ đầy kiêu căng: “Cậu biết tôi là người như thế nào không? Mấy chục cửa hàng trên đường này, nhà tôi chiếm hết bảy cái rồi, trong thành Angus có hơn trăm sản nghiệp của nhà tôi, người tài trong dòng họ xuất hiện lớp lớp… thành chủ còn là anh rể của tôi!”

Yến Lâu: “…”

Cậu nhớ lại dáng vẻ tao nhã của thành chủ Soy, lại nhìn tên tóc đỏ chán chường trước mặt, không thể tưởng tượng được chị của anh ta trông như thế nào.

Thấy vẻ mặt của cậu, ông chủ nhỏ trợn mắt, ném vẻ chán chường qua một bên, phấn chấn tinh thần ngồi xuống: “Cậu không tin chứ gì?”

Yến Lâu: “Tôi…”

“Tôi nói cho cậu biết, mặc dù dòng họ nhà tôi không có tinh quang, nhưng ở thành Angus này, nhà tôi là gia tộc đứng đầu, nếu tính thời gian đóng góp cho bệ hạ, muôn đời quang vinh!”

“À…” Yến Lâu định cổ vũ mấy câu, nói người trẻ có chí khí gì đó. Chẳng biết ông chủ ngồi đối diện bị kích thích chỗ nào, lập tức đứng phắt dậy, nói to: “Cậu còn chưa tin à? Có phải là cậu cũng khinh thường tôi hay không?”

Yến Lâu: “Không…”

Chẳng đợi cậu giải thích, ông chủ nhỏ bổ não đã hùng hổ chạy đến chỗ cửa, nghểnh cổ quát to với nhà kế bên: “Anh! Anh qua đây đi!”

Nhà kế bên là nhà sách, mặc dù mặt tiền cũng tương tự với cửa hàng tạp hóa nhưng sạch sẽ và yên tĩnh hơn nhiều, hơn nữa còn có phong độ hun đúc của người trí thức, so sánh hai bên, phẩm cách phải hơn. Cổng sân cửa hàng tạp hóa vắng vẻ, khách đến mua đồ là đi ngay, còn nhà sách bên cạnh thì được các em gái ủng hộ vì nhiều sách truyện xưa, cũng thường xuyên được nhiều cô gái trẻ gắn bó. 

Bọn họ là anh em trong gia tộc, còn mở cửa hàng sát nhau, xét về trình độ được hoan nghênh thì khác một trời một vực khiến ông chủ cửa hàng tạp hóa cứ hay nhìn người anh em nhà mình là hậm hực. 

Nhưng thế thì cũng thôi, vì ông chủ tiệm tạp hóa lớn lên không làm cho người ta tin cho lắm, hằng ngày chán chường không đáng tin, còn nóng nảy, nên thường xuyên làm phiền người anh em kế bên phải làm chứng cho trò khoác lác của anh ta.

Nghe tiếng kêu như giết heo ở kế bên nhà, nụ cười của ông chủ nhà sách đang cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ sách cho em gái khách hàng cứng lại một tí, sau đó giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục nói chuyện với em gái xinh xắn.

“Anh à!”

Khóe miệng ông chủ nhà sách co quắp, không thể không thỏa hiệp với cái tiếng gọi làm phiền kia. Anh ta đẩy kính mắt gọng vàng, lễ phép giải thích với các cô gái mua sách trong tiệm, sau đó vác mặt âm u đi qua nhà bên.

“Gọi hồn à?”

Tóc đỏ nghẹn lời, không để ý đến giọng điệu hung tàn của anh mình, kích động nói: “Anh, anh mau nói cho cậu ta biết, có phải nhà chúng ta đỉnh nhất thành Angus không? Có phải thành chủ là anh rể của chúng ta không?”

Ông chủ nhà sách: “…”

Anh ta ném em trai ngu xuẩn qua một bên, quay đầu đang định giải thích với người bị hại không biết thứ mấy kia, cho đến khi thấy rõ là Yến Lâu, anh ta nheo mắt lại, do dự hỏi: “Cậu Yến?”

Đến thành Angus lâu thế rồi, Yến Lâu cũng chẳng bất ngờ khi bị người ta nhận ra, lịch sự gật đầu: “Chào anh.”

Ông chủ nhà sách lập tức mỉm cười càng nhiệt tình: “Đã nghe danh tiếng của cậu Yến lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội được gặp mặt cậu.”

Yến Lâu vẫn mỉm cười như cũ, nhờ câu nịnh hót của anh ta mà hai bên bắt đầu tán gẫu.

Ông chủ tiệm tạp hóa bị bỏ quên ở một bên: không phải chứ anh, em đâu? Anh nhìn em cái đi!

Ông chủ nhà sách: em tránh ra!
Bình Luận (0)
Comment