Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 56

Edit: Teade

Beta: Hạ Y

____

Glan và Vivian đã xây dựng xong cơ sở đầu của thôn thỏ, chỉ là búp bê thỏ để đó không dùng trong cửa hàng có cấp bậc khá thấp, phó bản mà hai người tính toán chỉ có cấp D. 

Búp bê thỏ là một kiểu búp bê rất phổ biến, đa số chúng nó chỉ là búp bê cấp thấp được dùng để luyện tập, ngoại hình khá đơn giản, độ khó chế tạo thấp, thích hợp với tay mới nhất. Đa số thợ làm búp bê có thực lực không đụng đến hình thái đơn giản này, chỉ lựa chọn búp bê hình người phức tạp và mạnh mẽ hơn, vì búp bê hình người càng có linh khí, cũng dễ tăng cấp.

Yến Lâu định giúp hai người bọn họ nên năm con búp bê đất sét mà cậu tạo ra hôm nay đều là thỏ, hơn nữa còn ở dạng động vật. Đầu của chú thỏ lớn nhất to bằng cái bàn, mập mạp trông rất đáng yêu, sức nặng của ổn. Thao tác không ổn định của Glan ở phó bản giải cứu công chúa cho cậu linh cảm, bèn nhồi một tảng đá to trong cơ thể của thỏ, nguyên liệu là đất Tinh Huyền cực kỳ chắc nịch, trong đó có lẫn một số loại đất, khi được năng lượng xúc tiến, hình thể của chú thỏ này có thể tăng gấp mười. 

Ít nhất thì chú thỏ to không bằng một bàn tay, tinh xảo đáng yêu ngồi trong bụi cỏ rất khó thấy, cậu sử dụng đất sét nung có tính dẻo cao nhất để chế tạo, chú thỏ sau khi được điểm linh thành công sẽ có vóc dáng rất linh hoạt.

Chờ năm chú thỏ lớn nhỏ không đều hong gió xong, Yến Lâu bắt đầu vẽ màu trên chúng nó.

Chú thỏ to bị vẽ như một tên hề bảy sắc cầu vồng, vì hình thể rất lớn nên đặt ở đâu cũng dễ hấp dẫn ánh mắt người khác. Chú thỏ có hình thể không khác thỏ bình thường là bao thì có lông màu xám trắng, không khác gì thỏ hoang bình thường, rất dễ bị người ta xem nhẹ. Chú thỏ bé nhất thì càng đặc biệt, Yến Lâu sử dụng nước sơn tàng hình ở thế giới Khoa học Kỹ thuật để nó có thể tàng hình.

Điểm linh liên tục cho năm con búp bê, Yến Lâu hơi mệt, cậu bỏ bút xuống, xoa xoa thái dương, liếc thấy một chùm tơ thò ra từ khe tủ, đó là tơ nhện lấy về từ người mặt nhện hung tàn trong thế giới Ma Thuật. Cậu kéo tủ lấy chùm tơ nhện ra, cảm giác lạnh lẽo mềm trơn, sáng long lanh thuần khiết không có cảm giác dính dấp như tơ nhện bình thường, mà giống tóc người xinh đẹp mềm mại hơn.

Yến Lâu lấy sợi tóc trong không gian ra, đặt ở cạnh nhau, khác biệt rất lớn, mặc dù tơ nhện xinh đẹp nhưng thiếu đi sự sáng bóng chói mắt như ánh trăng chảy dọc, chỉ có thể làm nền cho sợi tóc. Hình như có vài nguyên liệu khá giống với tơ màu trắng bạc, Yến Lâu mở tủ nguyên liệu ra lấy, cẩn thận so sánh rồi hài lòng, đúng là tóc của bệ hạ đẹp nhất. Nhưng khi nhìn đến những nguyên liệu tương tự, trong lòng cậu không nhịn được nảy sinh một ý tưởng to gan.

Nếu, nếu cậu có thể làm ra được một búp bê hình người giống bệ hạ như đúc…

Ý tưởng này rất khác người nhưng cậu rung rinh rồi. Sau khi trầm ngâm, cậu mở tủ nguyên liệu ra, tỉ mỉ lựa chọn nguyên liệu thích hợp.

Cậu không có nhiều kinh nghiệm chế tạo búp bê hình người, cậu chế tạo thân thể đất sét của Dương Dương một cách xuất thần, thân thể Dorothy được chế tạo kĩ càng là một thân thể búp bê vải chân chính. Nếu muốn đối chiếu đến dáng người của Nicholas, dĩ nhiên nguyên liệu làm ra không phải là vải, mà là đất sét mới phù hợp nhất.

Bước đi này có hơi lớn nhưng Yến Lâu đã không đợi kịp nữa, ý tưởng kia vừa xuất hiện trong đầu là không dừng lại được, lan tràn tứ phía, nhanh chóng xâm chiếm lý trí của cậu. Lúc chọn nguyên liệu, cậu liên tục tự hỏi, với tài nghệ bây giờ của cậu mà muốn chế tạo một búp bê đất sét hình người mỹ nhân là một ý nghĩ kỳ cục, chỉ đành nghĩ cách làm khéo để đạt đến mục tiêu muốn có, vấn đề là “khéo” tới từ đâu?

Dựa vào kinh nghiệm trong sổ ghi chép chủ tiệm, muốn chế tạo một búp bê hình người vĩ đại, bước khung xương có thể hoạt động bình thường là căn bản nhất, rắc rối nhất chi tiết về là tóc, da, ngũ quan, hai tay.

Trong cơ thể búp bê hình người tốt nhất thì phải đối chiếu từ kết cấu hình người, thay thế khung xương, cơ thể, làn da bằng nguyên liệu có tính chất tương đồng, ví dụ điển hình nhất là rối Beatrice cấp A đã trốn thoát.

Cậu đứng rất lâu trước ngăn tủ nguyên liệu đầy ắp, cuối cùng chọn gỗ Xích Đồng làm nguyên liệu khung xương. Gỗ Xích Đồng cứng cáp, hoa văn nhẵn nhụi, cứng nhưng cũng có đủ sự do dãn, lưỡi dao bình thường không dễ đâm thủng, nhưng sau khi được ngâm một ngày trong nước thuốc nhựa hoa Đan Dương, tạm thời nó sẽ trở nên mềm mại.

Đây là một nguyên liệu có tính dẻo rất cao, là lựa chọn tốt để làm khung xương cho búp bê hình người.

Cậu không chế tạo nội tạng theo người thật, không cần thiết, cậu chuẩn bị thay thế bằng đá khoáng giàu năng lượng, mặc dù hơi phí nhưng búp bê được chế tạo ra từ đó mới có sức mạnh lớn. Ngoài ra, cậu xem rất nhiều sách trận pháp của thế giới Ma Thuật và Tu Tiên, đến lúc đó, cậu có thể dùng nó để củng cố sức mạnh của đá khoáng.

Về phần cơ bắp, cũng chẳng cần chế tạo theo người thật toàn bộ, nhưng cơ bắp dùng để di chuyển và điều khiển khung xương thì cần phải có đồ này kia thay thế. Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng tìm được một hợp chất có độ đàn hồi tuyệt vời, hơi giống cao su nhưng tốt hơn và thân thiện với môi trường hơn. 

Nguyên liệu thường được sử dụng thêm vào nhiều nhất là Thiến Vũ, vải bông, keo thủy lực, sau khi Yến Lâu châm chước bèn chọn keo thủy lực, đây là một nguyên liệu nhân tạo từ thế giới Khoa học Kỹ thuật, xúc cảm gần giống cơ bắp, hơn nữa còn có thể thay đổi độ ấm tùy vào vật tiếp xúc.

Nguyên liệu của kết cấu bên trong đã được chuẩn bị khá ổn, còn bề ngoài thì sao?

Chiều cao, ba vòng, dáng người cụ thể của bệ hạ như thế nào, cậu không biết rõ, nên làm sao để có số liệu này đây? Chạy đến hoàng cung lột đồ bệ hạ ra à? Cậu điên rồi mới đi tìm chết như thế. Không biết tỷ lệ mời bệ hạ đi tắm suối nước nóng lớn bao nhiêu, cậu cảm thấy là không thể nào, hay là… tìm Brian hỏi? Nhưng chắc là Brian sẽ không nói đâu, còn nghi ngờ mục đích của cậu.

Yến Lâu bình tĩnh nhìn những nguyên liệu mà mình chọn ra, ý nghĩ ẩn thân đến hoàng cung quay cuồng trong đầu, cũng tính tỷ lệ bị bắt, tỷ lệ bị đánh chết sau khi bị bắt. Chả cần nghĩ cũng biết là chết chắc!

Ngoại trừ tỷ lệ vóc dáng, còn có da và mặt cũng là hai vấn đề khó. Cậu có thể cố gắng tạo hình khuôn mặt, chỉ cần có thể điêu khắc được gương mặt hoàn mỹ là có thể chế tạo cấu trúc trên khuôn mặt như mặt nạ, nhưng bây giờ cậu chưa có kỹ thuật này.

Cậu đã tìm được một nguyên liệu thích hợp để làm da, là một loại màng mỏng đến từ thế giới Tận Thế nào đó, thật ra loại màng này là một sinh vật nhỏ bé tên là Trục Quang. Chúng nó được sinh ra vào sáng sớm, tụ tập thành nhóm trên mặt nước để hấp thụ ánh sáng mặt trời, chết dưới ánh trăng vào ban đêm, biến thành một lớp màng lớn trong suốt nổi trên mặt nước, sau một đêm thì phân hủy thành nước, cho ra những Trục Quang mới.

Trục Quang trong suốt không màu như nước, nhẹ nhàng mềm mại, tính thông khí rất tốt, còn biết tự động khôi phục, chỉ cần điều chế màu sắc nước thuốc thích hợp nhuộm cho chúng nó là được.

Vấn đề duy nhất là muốn làm một búp bê hình người tỉ lệ người thật thì cần bao phủ ít nhất là ba tầng Trục Quang, số lượng tồn trong cửa hàng không đủ. 

Yến Lâu rất rầu rĩ, cậu còn đang ngâm gỗ Xích Đồng, chưa thấy dáng người của bệ hạ, số lượng Trục Quang không đủ, kỹ thuật điêu khắc mặt chưa ổn… không thể đạt được mục tiêu trong thời gian ngắn hạn!

Yến Lâu bị đả kích, uể oải rời khỏi phòng làm việc, trước khi đi nhớ đến năm con thỏ bèn mang chúng nó ra luôn. Ít nhất, năm con thỏ kia đã có linh tính, vẻ ngoài còn hơi ngây ngô nhưng hai mắt cực kỳ có linh khí, là thỏ cấp C. 

“Hai con bé kia cũng may đấy.” Vẻ mặt Yến Lâu đẹp hơn một tí, kỹ thuật của cậu đang tiến bộ liên tục, có lẽ không bao lâu là sẽ thành công.

Cậu giao năm con thỏ cho Glan và Vivian, nhận được mưa lời khen hiếm có từ Glan, dù sao thì trước đây chỉ có Vivian làm như thế.

Năng lực tiềm ẩn của hai cô bé rất phi phàm, hơn nữa làm việc đúng mực, Yến Lâu để cho hai người họ làm tiếp.

Trong thời gian này, gần như cậu giao sảnh trước cho Hughes quản lý, rất ít khi ra mặt, vốn là cậu định nhân dịp hôm nay còn sớm, đến sảnh trước một lát, ai ngờ không bao lâu là Lam đến gặp.

Những người khách trong sảnh trước rất thất vọng, khó khăn lắm bọn họ mới được chủ tiệm ra được, mới gặp một lát mà lại đi rồi, các cô gái đến chực chờ viết hai chữ “sầu bi” trên mặt. 

Rất đáng tiếc, bản thân Yến Lâu là một người không hiểu phong tình, cậu không hiểu được sự oán hận của bọn họ, nếu bệ hạ oán hận trước mặt cậu, có lẽ cậu sẽ chú ý, nhưng người khác không thể dao động lòng vì sự nghiệp của cậu.

Lam không đi một mình, anh ta còn dẫn theo sáu người mặt mày dè dặt đến, có nam có nữ, tuổi cũng không bằng nhau.

“Người một lòng thích viết sách ít quá, tôi tìm khắp thành cũng chỉ liên hệ được sáu người này.” Lam ngại ngùng tội lỗi nói: “Hẳn là ở thành khác có, nhưng tìm thì mất nhiều thời gian.”

Yến Lâu: “Không sao, sáu người là đủ rồi.”

Lam tò mò hỏi: “Cậu Yến tìm bọn họ đến có chuyện gì thế?”

“Tôi muốn mời các vị viết vài quyển sách giúp tôi.” Yến Lâu nói.

Đám người kia nhìn nhau, mặt đầy vẻ không thể tin, cậu Yến cố ý mời bọn họ đến… viết sách à?

Yến Lâu không giải thích nhiều với bọn họ, chỉ ôn hòa nói: “Mọi người có thể nói cho tôi biết mọi người am hiểu viết cái gì không?”

Thái độ của cậu khiến bọn họ thả lỏng một chút, dưới sự giúp đỡ của Lam, bọn họ ngập ngừng trúc trắc giải thích sở trường của mình cho Yến Lâu nghe. Có người hiểu biết ma thuật, có người viết truyện tình, có người viết truyện hài hước thoải mái, có người viết ngụ ngôn châm chọc sâu xa.

Có lẽ là Lam đoán được, còn đem mấy bộ sách mà bọn họ viết đến. Yến Lâu lật xem sơ sơ, sở trường của bọn họ không giống nhau nhưng cũng được coi là nhóm người vĩ đại trong số những tác giả bản địa tại thế giới Hắc Ám, rõ ràng Lam đã cố ý chọn lựa tỉ mỉ.

Cậu nhìn chằm chằm tác giả viết sách ma thuật kia, mặc dù bối cảnh trong sách là thế giới Ma Thuật nhưng nội dung rất chính đáng, rất ít nhắc đến Quang Minh Thần Giáo, rõ ràng là chịu ảnh hưởng của Quang Minh Thần Giáo ở thế giới Hắc Ám.

Yến Lâu nói với người kia: “Anh David, anh đã từng thử viết đề tài về Quang Minh Thần Giáo bao giờ chưa?”

David bối rối đứng dậy, vội tỏ rõ lập trường: “Tôi, tôi không có, đại nhân, bọn họ bất kính với bệ hạ, tôi…”

“Anh đừng sốt ruột.” Yến Lâu trấn an: “Tôi tin vào lòng trung thành của anh, tôi chỉ đề nghị anh thôi.”

Lam hơi nhíu mày, khó hiểu nhìn cậu: “Cậu Yến?”

Yến Lâu mỉm cười, không hề hoang mang mà nói: “Anh Lam cứ chờ, nghe tôi nói yêu cầu của tôi xong đã.”
Bình Luận (0)
Comment