Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 75

Edit: Teade

Beta: Hạ Y

____________

Yến Lâu nghe lời, ngoan ngoãn ngủ cả ngày, lúc cậu tỉnh lại là thấy được giường lớn đổ nát nằm đó. Đã lâu không ngủ, suýt thì cậu quên mất tật xấu của mình, giường bị phá hỏng là chiếc giường lắc lư nằm ngủ thoải mái nhất, Yến Lâu hơi tiếc nuối, không biết cửa hàng gia dụng còn chiếc giường nào như vậy không. 

Giường đã bị cậu phá hủy hoàn toàn, ván giường nứt ra vài mảnh, khung giường cũng gãy, màn giường bị cậu làm thủng mấy chỗ. Yến Lâu nghi ngờ tối qua mình không ngủ mà đánh quái trong mơ, nếu không thì sao cảnh tượng lại thê thảm đến mức này?

Sáng sớm, cậu vừa than thở vừa dọn dẹp phòng rồi lấy giường mới ra, giờ phút này mới thấy được tầm nhìn xa của mình về mấy chiếc giường chuẩn bị sẵn trong không gian. 

Yến Lâu ngồi lên giường mới, nhắm mắt cảm nhận tinh thần lực trào lên trong người, sau một đêm tu luyện, sức mạnh tinh thần lực đã hòa nhập vào linh hồn cậu. Cậu cẩn thận huy động sức lực trong cơ thể, từ từ khôi phục thân thể lạnh lẽo. Một lúc sau, tiếng tim đập yếu ớt chấn động màng nhĩ…

Yến Lâu giật mình sực tỉnh bởi tiếng gõ cửa, cậu run bàn tay tái nhợt, nhịp đập mạch máu cực nhẹ, dòng máu chảy mạnh mẽ cho cậu sức sống vô hạn.

“Cốc cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa lại vang lên, có vẻ gấp gáp lắm.

“Ai vậy?” Nghe như là vật nuôi như mèo chó gì đó cào cửa, chẳng lẽ Kẹo Hồ Lô chạy đến?

Cậu đi ra mở cửa xem thì thấy Yến Thành đang ngồi ngoài cửa, thấy cậu vừa ra là vội vàng “a a” nói gì đó liên tục với cậu. Yến Lâu cúi người ôm cậu bé xuống lầu: “Anh không sao, anh chỉ ngủ thôi, không phải chết đột ngột đâu.”

Yến Thành “hừ hừ” ôm cổ cậu oán giận, sau một lát lại chợt mở to mắt kề sát vào cậu. Yến Lâu cười nói: “Phát hiện rồi à? Ấm đấy, em giơ tay cũng không xuyên qua đâu, kỳ diệu lắm đúng không?”

Yến Thành: “Ưm!”

Yến Lâu xoa đầu cậu bé, lẩm bẩm: “Phải mau dạy em nói chuyện mới được.”

Cậu xuống lầu chuẩn bị đi ăn cơm, vừa đến phòng ăn thì phát hiện Đường Cát đang ở đó, Yến Lâu hơi khó hiểu sao hôm nay Đường Cát làm sớm thế, nhìn kỹ lại, cậu thấy một con hổ to đang ngồi trước mặt nó, hai chú mèo cam một lớn một nhỏ ngồi xổm trên lưng hổ, Đường Cát đút cho đứa này ăn xong rồi đút đứa kia, thỉnh thoảng lại cười ha ha sờ chúng nó, vui vẻ bận đến mức tối tăm mặt mày.

Yến Lâu: …Thế mà bệ hạ bỏ quên hai đứa nó ở đây!

“Ủa, chủ tiệm đến rồi?” Đường Cát bỏ chén thức ăn cho mèo xuống, đứng dậy: “Tối qua hai đứa nhóc này bị bỏ quên, à, chúng nó đáng thương giống tôi nên tôi không chịu được, bèn cho chúng nó ăn.” 

Yến Lâu: …Được, là tôi sai, có thể đừng nhắc đến chuyện này được không?

Đường Cát không biết lời oán thầm của cậu, sau khi cảm thán xong bèn cung kính nói: “Anh chờ chút nhé, tôi nấu đồ ăn cho anh.”

Yến Lâu gật đầu bất đắc dĩ.

Mấy chú mèo cam ăn cơm xong thì đến ăn cùng với cậu, đứa này làm nũng hơn đứa kia, đứa kia ăn mạnh hơn đứa này. Nghĩ đến lượng cơm mình ăn, lại nghĩ đến lượng cơm của chúng nó, cậu đau lòng phát hiện mình không nuôi nổi chúng nó, vẫn nên mau mau trả lại cho bệ hạ thôi!

Nhưng vì cậu tái tạo lại thân thể nên cảm giác thèm ăn không dứt bình thường đã giảm bớt, nỗi đau trong linh hồn cũng giảm đi đáng kể. Dù cậu vẫn ăn nhiều hơn người bình thường nhưng đã cố gắng kiềm chế bản thân rồi, cậu có thể kiểm soát sức ăn trong phạm vi thùng cơm bình thường. 

Chỉ là khi nhìn lại Kẹo Hồ Lô ngày ăn nửa con trâu, lại nhìn Yến Thành ăn như chết đói, Yến Lâu cảm thấy mình có kìm nén cũng vô dụng. Mặc dù cậu không nghèo nhưng vì nuôi đám người này, cậu vẫn phải cố gắng làm việc mới được. 

Không bao lâu sau, Đường Cát bưng đồ ăn lên, Yến Lâu nhìn rồi nói: “Đường Cát, sau này cậu có thể giảm lượng đồ ăn xuống.”

“Đại nhân, do tôi nấu không ngon sao?” Đường Cát căng thẳng nói.

“Không phải.” Yến Lâu giải thích: “Tình hình của tôi đã chuyển biến tốt, sau này không cần ăn nhiều đồ ăn nữa, cậu có thể làm đẹp hơn chút.”

Đường Cát yên tâm: “Vâng thưa đại nhân.”

Sau khi ăn cơm xong, Yến Lâu giao Yến Thành cho Á chăm sóc, cậu dẫn Kẹo Mềm, Kẹo Đậu đến hoàng cung, tiện tay dẫn theo Kẹo Hồ Lô không thể rời xa hai đứa kia theo. 

Rõ ràng lúc chúng nó mới gặp nhau còn đánh đến độ lông bay đầy trời, mới qua một ngày đã anh anh em em, tình cảm của đám mèo này lạ lùng ghê. 

Brian đến đón cậu, thấy hai chú mèo ngồi trên lưng Kẹo Hồ Lô, cười tủm tỉm hỏi: “Đây là vật cưỡi của cậu Yến à? Oai phong đấy.”

Yến Lâu liếc cái thây ngày càng đẫy đà của Kẹo Hồ Lô, cậu cảm giác con hổ béo này đã không thể đảm đương nổi hai chữ “oai phong”. 

Chẳng bao lâu sau, thị nữ dẫn chúng nó đến vườn hoa chơi, Yến Lâu đi theo Brian đến gặp Nicholas. Cyril cũng đã đến, đây là lần thứ hai Yến Lâu gặp đệ nhất mỹ nhân thế giới Hắc Ám. Đường nét trên gương mặt Cyril rất xinh đẹp, khí chất sáng sủa xán lạn, vẻ đẹp của anh ta rất có tính công kích, là loại hình đẹp đến mức liếc mắt nhìn là không rời mắt đi được.

Nhưng điều khiến Yến Lâu cảm thấy lạ là cậu vừa vào cửa, Cyril đã đánh giá cậu bằng ánh mắt kỳ lạ, làm cậu nghi ngờ không biết mình có làm người ta mích lòng hay không. 

Yến Lâu:???

Nicholas vội ho một tiếng, nói: “Đã đến rồi thì chúng ta xuất phát thôi.” 

Bốn người đi xe đến căn cứ nghiên cứu, trên đường đi, Yến Lâu phổ cập vài khái niệm về điện ảnh truyền hình và những ý tưởng, yêu cầu của cậu cho Cyril nghe. Cuối cùng Cyril cũng không nhìn cậu bằng ánh mắt kì cục nữa, thảo luận với cậu làm sao để làm một thần tượng chất lượng tốt toàn dân với vẻ cực kỳ hào hứng, anh ta đã có kinh nghiệm về mặt này từ trước rồi.

Hai người tán gẫu hăng say, Cyril bắt đầu nói đến chủ đề quần áo chưng diện đang thịnh hành gần đây, Yến Lâu nghe mà hoang mang ra mặt. Trước đó Nicholas đã nói phải cố gắng rộng lượng với Cyril hết sức, Yến Lâu đã chuẩn bị tâm lý sẽ phải bị đối phương làm khó, ai ngờ Cyril rất thân thiện, chỉ là có đôi khi cậu không theo kịp suy nghĩ của anh ta.

Khi sắp đến căn cứ nghiên cứu, vị trí giữa Yến Lâu và Cyril đã đảo ngược, từ Yến Lâu phổ cập cho Cyril tri thức điện ảnh truyền hình phổ biến trở thành Cyril dạy cậu làm đẹp.

Yến Lâu: …

Khó khăn lắm mới chịu được đến căn cứ nghiên cứu, người phụ trách Bách Thập – người lần trước tiếp đãi bọn họ đi ra chào đón, rốt cuộc Yến Lâu cũng thoát ra khỏi khóa học làm đẹp của Cyril. Bách Thập bày dụng cụ ghi hình và vài sản phẩm cùng loại hình mà bọn họ nghiên cứu chế tạo ra cho bốn người xem. Nicholas nghiêm túc lắng nghe, còn hay hỏi vài câu hoặc là hỏi ý Yến Lâu.

Sau khi xem xong tất cả, y hỏi mọi người: “Sao rồi?”

Yến Lâu nói: “Với kỹ thuật trước mắt, vì vẫn chưa giải quyết được vấn đề truyền tín hiệu nên tạm thời không thể mở rộng ra quy mô lớn, nhưng chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị được rồi.” 

Cyril đi một vòng quanh dụng cụ ghi hình, tò mò hỏi: “Cái này… có thể ghi lại hình ảnh của tôi à? Không khiến tôi biến dạng chứ?”

Bách Thập vội cam đoan: “Không bao giờ! Đại nhân, ngài yên tâm, tôi đảm bảo hình ảnh chiếu ra sẽ xinh đẹp giống hệt ngài, không tin thì ngài thử xem!”

Cyril nhìn lướt qua chỗ bọn họ, sau khi được cho phép thì anh ta mừng rỡ để người ta thu hình, sau khi quay xong một đoạn, anh ta hưng phấn xem một lát rồi bảo Brian quay phim cho mình.

Nicholas ngoắc Yến Lâu qua, hai người ngồi xuống, nghĩ đến biện pháp sau khi Brian tiếp nhận ý kiến quần chúng xong nói cho y nghe, y hỏi: “Qua một thời gian nữa, ta sẽ mở con đường thông đến thế giới Âm Dương, ta định đích thân đi xem sao, em có muốn về một chuyến không?”

Yến Lâu không muốn về cho lắm nhưng Nicholas mời cậu, cậu sẽ không từ chối, coi như là đi công tác cùng với ông chủ cũng được. 

Nicholas hỏi: “Em có muốn gặp ai không?”

Yến Lâu lắc đầu, ba mẹ ruột của cậu chết cả rồi, mẹ nuôi cũng chết, đồng nghiệp và kẻ thù trong công việc thì không cần gặp, người khác… cậu cố gắng nhớ lại một lát, miễn cưỡng nhớ ra được hai người quen muốn gặp.

Năm đó khi ở viện mồ côi, tính cách của cậu kỳ lạ không hòa nhập với đám đông được, cũng không biết nhường nhịn lấy lòng, lúc đầu bị rất nhiều đứa bé khác ức hiếp. Vào lúc ấy, Yến Lâu đề phòng với tất cả mọi người nhưng lại có một tên béo luôn muốn làm bạn cậu bằng mọi giá, suốt ngày chạy vòng quanh cậu bô bô ồn ào, còn to tiếng nói mình phải làm anh, chăm sóc em trai là đúng. Ai ngờ có một lần hai người so sánh sinh nhật với nhau, bé mập nhỏ hơn cậu nửa tháng. 

Con nít đang ở tuổi hiếu thắng, bé mập khóc với giáo viên không được bèn chạy quanh Yến Lâu nhao nhao nói kiểu gì mình cũng phải làm anh, lý do là Yến Lâu vừa gầy vừa lùn, không đánh lại bé mập thì làm sao là anh được?

Lùn là vảy ngược của cậu, vừa đụng vào là cậu xù lông ngay, vì thế cậu dạy bé mập làm người lần nữa.

Còn vấn đề ai là anh thì hai người bọn họ vẫn chưa phân cao thấp được. Mặc dù bé mập hay bị Yến Lâu đánh khóc um sùm nhưng miệng cứng, khóc xong còn ghẹo Yến Lâu. Sau đó sau lưng hai người lại có thêm một cô em gái đi đường lắc lư, cười lên rất ngọt ngào, khóc là không dứt được. Em gái được nhận nuôi trước, Yến Lâu chỉ biết người nhận nuôi em gái là một đôi vợ chồng, hẳn là dân địa phương. Không bao lâu sau cậu cũng bị mẹ nuôi dẫn đi, rời xa thành thị nhỏ nhắn xa xôi kia, từ đó về sau bọn họ không còn gặp lại.

Nói thật, tình cảm lúc còn nhỏ không sâu, dù gì thời gian bọn họ ở chung cũng rất ngắn ngủi, Yến Lâu cũng chả phải người hay hoài cựu tình bạn cũ, nhưng nếu bắt cậu phải suy nghĩ, cậu cũng chỉ miễn cưỡng nhớ ra được hai người này.

Chờ Cyril chơi đã ghiền rồi, đoàn người quay về hoàng cung, Yến Lâu ăn cơm rồi dẫn Kẹo Hồ Lô về.

Brian hỏi Cyril: “Em muốn anh đi cùng không?”

“Không cần.” Cyril ôm dụng cụ ghi hình mà căn cứ nghiên cứu tặng mình, giơ tay lên với vẻ tràn đầy tự tin: “Nếu anh đi theo thì còn hiệu quả gì nữa, ai chẳng biết anh là một con cáo già gian dối?”

Brian: “…Anh sẽ coi như là em đang khen anh.”

Cyril hơi ghét bỏ: “Thể diện của anh lớn vậy à?”

Brian: “…”

Cyril bước vào trận truyền tống, nhưng anh ta không đến thành Rhino mà là thành Budden – chỗ của Elena. 

Ở thành Budden, Elena có một trang viên, quy mô chỉ đứng sau mê cung của thành Philo và hoàng cung. Dĩ nhiên trang viên này không thể xây trong thành, nhưng cũng khá gần thành Budden, người ra vào cửa thành có thể trông thấy trang viên này.

Cyril vừa vào cửa, thị nữ mặc váy dài xanh biếc vội đi ra đón: “Cyril đại nhân, xin mời ngài vào bên trong.” 

Cyril hỏi: “Elena có nhà không?”

“Chủ nhân đang nghỉ trưa.” Thị nữ đáp: “Ngài chờ một lát, tiểu nhân đã sai người đi mời.”

Cyril khẽ nhíu mày nhưng không nói gì, không làm khó thị nữ. 

Trước giờ Elena luôn thích tỏ ra kiêu căng, chỉ là cô ta chịu thiệt thòi trước mặt Cyril mấy lần nên không dám để anh ta chờ lâu. Không phải thủ đoạn của Cyril cao bao nhiêu, mà là anh ta vừa không hài lòng là sẽ nói thẳng, chẳng thèm nể nang ai, người khác e ngại thế lực của anh ta hoặc là sợ sự thật nên không dám trách mắng anh ta. 

Trong chốc lát sau, Elena đi ra giữa dàn bảy, tám thị nữ xung quanh.

“Cyril.” Elena đẩy tay thị nữ đỡ tay cô ta ra, mỉm cười thân thiết: “Sao lại rảnh rỗi đến thăm tôi?”

Cyril nói: “Cũng không phải là rảnh, có việc nên tôi mới đến.”

Nụ cười của Elena cứng lại, rất nhanh lại lên tiếng như không có chuyện gì: “Chuyện gì thế? Có gì cần tôi giúp à?”

“Không có.” Cyril xoa xoa viên đá quý trên tai mình với vẻ hời hợt: “Tôi đến nói cho cô biết, Yến Lâu giúp tôi một ơn lớn, sau này cô đừng đến gây sự với cậu ta nữa.”

“…Ồ, là thế à.” Elena hít sâu một hơi, cười nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, làm sao tôi lại làm khó Yến Lâu được? Bây giờ tôi không phải là người quản lý cửa hàng búp bê, huống chi tôi đâu có lý do gì để gây sự với anh ta?”

Cyril nhìn cô ta với vẻ nghi ngờ: “Thật à? Cô tâm cơ như vậy, sao mà không ghi thù được?”

Elena nắm chặt váy, đốt tay trắng bệch: “Thật mà, tôi lừa anh làm gì? Trước đó bệ hạ đã răn dạy tôi rồi, tôi làm việc có chừng mực, sẽ không làm chuyện dư thừa đâu.”

Cô ta nói vậy không hề sai, từ khi leo từ tầng dưới đến vị trí bây giờ, Elena hiểu rõ tầm quan trọng của quyền lực và của cải mà cô ta có, cô ta không chấp nhận vì sai lầm như thế này mà mất đi tất cả. Bệ hạ đã cảnh cáo rồi, cô ta chướng mắt Yến Lâu thì châm chọc cậu vài câu là được, cô ta sẽ không ra tay thật sự, còn về chuyện trước kia… đã là quá khứ rồi, không ai biết đâu.

Cyril lại sờ đá quý trên tai, giọng Brian nhẹ nhàng vọng vào tai anh ta: “Được rồi, đi thôi.”

“Được, tạm thời tôi tin cô một lần.” Cyril khẽ nhíu mày, vẻ mặt khá là bất mãn: “Không có việc gì thì tôi đi trước.” 

Elena không biết mình làm gì khiến anh ta phật ý, vội nói: “Tôi tiễn anh!”

Cyril từ chối cô ta rồi vội vàng bỏ đi.

Sau khi xong chuyện quan trọng, Brian dùng phép thuật nói huyên thuyên bên tai anh ta, Cyril phiền ra mặt, nói thầm: “Sao anh nói nhiều chuyện tào lao thế, câm miệng được không?”

Brian cười tủm tỉm đang định đáp lời thì một bàn tay giơ tay cắt đứt phép thuật.

Cyril chợt nghe bên tai im ắng:??? Bảo anh câm miệng là anh câm miệng thật à?

Brian:???

Nicholas chậm rãi nói: “Không cần cảm ơn.”

Brian á khẩu, anh đã đoán được với cái tính dữ dội của Cyril sẽ phản ứng như thế nào: “Bệ hạ, ngài hại thần!”

Trong trang viên.

Sau khi đoàn người đi rồi, nụ cười trên mặt Elena biến mất, vẻ mặt cô ta lập tức chuyển sang phẫn nộ dữ tợn. Cô ta giơ tay gạt phăng cốc trà trên bàn xuống, mắng to: “Đồ hèn hạ! Vô dụng! Tại sao chứ!”

Đám thị nữ nơm nớp lo sợ lùi vào một góc, không dám hó hé gì trước mặt cô ta.

“Không có sự ủng hộ của gia tộc Elancer và Fillin, nó còn không bằng cái rắm mà dám huơ tay múa chân trước mặt mình?” Elena tức giận đến mức mặt mày vặn vẹo: “Sớm muộn gì cũng có một ngày mình lột da mặt của nó xuống, coi nó còn khoái chí được đến đâu!”

“Chẳng phải là nó có xuất thân tốt thôi à, nếu đổi lại là mình…”

Elena không cam tâm mà nghĩ, nếu cô ta có gia thế như vậy, đâu cần phải cúi đầu với người ta khắp nơi, còn phải lấy lòng tên vô dụng kia!

Đồ trong phòng khách bị cô ta đập nát bét cả, cho đến khi cô ta ngừng tức giận, thị nữ mới bước lên dọn dẹp.

Elena ngồi thẳng người trên ghế cao, móng tay dài gõ gõ lên tay vịn, sau một lúc lâu, bỗng nhiên cô ta lên tiếng: “Gọi ông Tô đến đây gặp ta!”
Bình Luận (0)
Comment