Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 79

Edit: Teade

Beta: Hạ Y

____________

Những người ở cánh đông đang uống trà và trò chuyện, nhóm người Yến Lâu nhân cơ hội này lẳng lặng đến gần. Chẳng biết có phải do cửa sổ bị một lớp bụi dày phủ lên hay không, nhìn khá bẩn thỉu và mờ đục khiến Yến Lâu không thể thấy rõ cảnh tượng bên trong.

Kill–3 giơ kiếm chọc một cái lỗ trên cửa sổ, có thể trông thấy cảnh tượng mờ mờ trong căn phòng u ám qua khe hở, như có vô số bóng người đang ở bên trong.

Có thứ gì đó vừa lướt qua cửa sổ, nhưng người giấy trong phòng không nhúc nhích mà, thế thì cái gì vừa lay động? Bóng à?

Yến Lâu im lặng một lát, rồi chợt hiểu ra, có thứ gì đó đang áp sát cửa sổ nhìn trộm bọn họ bên ngoài.

Bên phía phòng cánh đông có tiếng động, Yến Lâu lập tức kéo Nicholas trốn đi, Kill–3 và Kill–9 cũng nhanh nhẹn giấu mình.

Cậu và Nicholas ngồi xổm dưới tán cây tươi tốt, nhưng chỗ đặt chân giữa chạc cây không lớn, hai người dán sát vào nhau. Vì chiều cao đáng thương của Yến Lâu và dáng người cao lớn của Nicholas, cả người cậu bị Nicholas ôm vào trong ngực, nhưng Yến Lâu không có ý đồ gì với búp bê nên cậu không phát hiện ra có gì bất thường.

Cậu tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm người chạy đến từ phòng cánh đông, bắt đầu so sánh nhận biết bọn họ nhờ giọng nói mà Kill–3 và Kill–9 kể lại.

Nicholas hơi cúi người, giơ tay lên cản nhánh cây rũ xuống thay cậu, lẳng lặng nhìn chiếc cằm tái nhợt và bờ môi nhạt màu đang mím chặt của cậu bằng đôi mắt thủy tinh được chế tạo tỉ mỉ.

Năm người chạy đến trước đều mặc đồ đạo sĩ, búi tóc, ăn mặc theo phong cách đạo sĩ tiêu chuẩn. Người đàn ông trung niên chạy ở cuối hơi đẫy đà, chạy là thở hổn hển, hẳn đó chính là ông Bạch mãi không ra mặt.

Đạo sĩ cao gầy cầm kiếm gỗ đào mở cửa phòng nhỏ ra, làm lộ đội quân người giấy đứng chỉnh tề. Sau khi ông ta quan sát khắp nơi, quay đầu lại hỏi: “Không có ai cả! Cậu Diệu, không phải cậu nói có người vào đây à?”

Một người đàn ông trẻ tuổi đi vào từ phía sau ông ta, anh ta nhìn khắp mọi ngóc ngách trong phòng nhỏ bằng đôi mắt xảo quyệt của mình, một lát sau, anh ta nói: “Có lẽ là bọn họ nghe được tiếng động nên đã chạy mất.”

Ông Bạch vỗ ngực, nghĩ lại mà sợ: “May là tôi ở cùng với các đạo trưởng, đúng là ở đâu cũng có nguy hiểm, ngay cả sân sau mà người ta còn vào được, đám người ở kia vô dụng hết rồi!”

Nói đến câu sau, ông ta hơi giận, gần như là không nhịn được phải giải quyết mấy người, nhưng cuối cùng ông ta lại sợ hơn, không dám rời khỏi những cọng rơm cứu mạng, ai biết bỗng nhiên quỷ hồn của bà già kia có tìm đến ông ta hay không?

“Được rồi, sợ bóng sợ gió một hồi, sau này tỉnh táo chút là được.” Đạo sĩ thờ ơ nói.

Đạo sĩ họ Diêu chắp tay về phía người đó, lộ ra tay trái thiếu ngón út như thể đã bị người ta chém đứt tận gốc.

“Anh cả dạy chí phải, sau này em đây sẽ tỉnh táo.”

Đám người đi rồi, Yến Lâu nhảy xuống khỏi cây, nheo mắt nhìn bóng lưng đám người kia.

Tên họ Diêu này…

Yến Lâu nói: “Vừa rồi mọi người có thấy rõ người giấy trong phòng không?”

Kill-3 gật đầu: “Bốn mươi chín tướng sĩ.”

Bốn mươi chín người giấy được chế tạo thành tướng sĩ, đồng loạt mặc áo giáp giấy, cầm binh khí giấy. Rõ ràng chúng nó là quân đoàn người giấy được người ta cố ý chế tạo, không chỉ được huấn luyện tốt mà còn có tính cảnh giác rất cao, khó đối phó hơn người giấy bình thường.

Nicholas phân tích: “Hình như chúng nó và đám người giấy ở cửa hàng đồ mã không phải cùng một bọn, chẳng lẽ hai đám chúng nó đánh nhau?”

Yến Lâu ngẫm nghĩ, cậu cảm thấy cũng rất có khả năng.

Nhưng như vậy vẫn có vấn đề, bộ phận chính của phó bản “Đồ mã” là cửa hàng đồ mã Thành Nam, hẳn là boss trung tâm phải ở bên kia chứ. Nhưng theo những gì bọn họ thấy, chẳng những số lượng người giấy ở cửa hàng đồ mã ít mà sức mạnh cũng chúng nó cũng không bằng những tướng sĩ người giấy ở đây, còn không thấy bóng dáng boss đâu. Sức mạnh hai bên không cân bằng, rõ ràng không phù hợp với thực tế nên chắc chắn còn có những người giấy ẩn nấp ở cửa hàng đồ mã Thành Nam. 

“Có lẽ chúng ta phải chờ đến tối mới biết được.” Yến Lâu nhíu mày nói.

Trong sổ ghi chép có ghi lại, ban đêm thường xảy ra nhiều chuyện lạ, gần như người giấy cũng chỉ đánh giết lúc ban đêm, có lẽ đợi đến tối thì chúng nó sẽ chui ra khỏi ổ. Theo mạch truyện, hẳn là đêm nay chúng nó sẽ đến cửa hàng đồ mã Lưu Thị, gây sự với nhà của sư phụ Lưu. 

Sư phụ Lưu còn đang làm người giấy cho nhà họ Bạch, đồ vàng mã trong lễ tang của người bình thường luôn mua hàng có sẵn, nhưng nhà họ Bạch lại muốn làm cái mới, hơn nữa mấy ngày nay còn không bình yên, khiến ông ta chưa làm xong người giấy. Mặc dù sư phụ Lưu cảm thấy kỳ lạ với yêu cầu của nhà họ Bạch, nhưng người ta là khách, bỏ tiền ra thì có quyền quyết định.

Kill–3 và Kill–9 nhảy vào sân sau nhà sư phụ Lưu. Yến Lâu đi đến quầy bán mì ở hướng chếch đối diện: “Ông chủ, cho tôi hai bát mì thịt bò, lấy bát lớn nhé.”

“Được được, mời cậu chờ chút, sẽ xong ngay thôi!” Ông chủ trả lời rồi cầm theo văt mì ném vào nước lèo. 

Hai người ngồi xuống cạnh chiếc bàn gỗ cũ kĩ, Nicholas tò mò sờ chiếc bàn cổ rồi nhìn nồi mì to đùng: “Món này ngon không?”

Yến Lâu liếc y, lạnh lùng nói: “Anh không thể ăn.”

Nicholas:???

A, suýt thì quên mất, bây giờ y là một con búp bê không có cả tên.

Nghĩ đến việc Yến Lâu lấy tên là cho mèo đặt cho hổ, Nicholas không nhịn được hơi tò mò, bèn chủ động nói: “Hình như em còn chưa đặt tên cho ta.”

Yến Lâu im lặng một lát, liếc qua bảng hiệu của các cửa hàng xung quanh, một lát sau cậu mới nói: “Vậy anh tên là… Vân Cẩm nhé.”

Nicholas nhìn sang cửa hàng tơ lụa nằm đối diện, y cười: “Được.”

Hai bát mì thịt bò vừa thơm vừa hấp dẫn, nhưng không có phần của Nicholas, Yến Lâu đẩy một bát ra trước mặt y, cậu nói: “Nhìn rồi ngửi là được, anh đừng có ăn thật nhé!”

Nicholas: “…”

Không nói thì thôi, giờ y ngửi lại thấy hơi đói… Nhưng mà chênh lệch đãi ngộ giữa hai bên lớn quá vậy!

Yến Lâu ăn xong bát mì kia, đổi vị trí hai bát với nhau, vì vậy bát trước mặt Nicholas là bát rỗng, giờ ngay cả nhìn cũng chẳng được luôn.

Y không giận, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.

Nicholas không được nhìn mì, bèn nghiêng đầu nhìn Yến Lâu ăn, Yến Lâu ăn uống rất từ tốn, nhưng lượng thức ăn thì không từ tốn, may là thân thể này đã được cải tạo lại rồi, nếu không thì cả nồi mì của chủ quán cũng chẳng đủ cho cậu ăn.

“Anh nhìn tôi làm gì?” Yến Lâu ngẩng đầu lên trong lúc bận rộn: “Anh có nhìn tôi cũng không cho anh ăn đâu, thanh lọc búp bê hình người mệt lắm.”

“Được.” Nicholas gật đầu bất đắc dĩ: “Tôi không ăn.”

Ăn mì thịt bò xong, Yến Lâu đang cân nhắc có nên đến quán cơm ăn thêm chút gì nữa không, chợt Nicholas chỉ vào bên đường, y nói: “Đó có phải là kẹo hồ lô hay không?”

Yến Lâu nhìn qua đó, người bán hàng rong đang vác thứ đồ đỏ au, đúng là kẹo hồ lô vừa chua vừa ngọt ngon miệng.

Lúc trước ở lễ hội hóa trang, Nicholas còn tiếc nuối vì bỏ lỡ kẹo hồ lô, bây giờ lại gặp ở đây, mặc dù lấy đồ ra khỏi phó bản nửa huyền ảo có hơi phiền nhưng không phải chuyện to tát gì với Yến Lâu.

Cậu tìm đến chỗ người bán hàng rong, mua hết tất cả số kẹo hồ lô.

Đối phương chần chừ một lúc, anh ta hỏi: “Cậu gì đó ơi, không phải là không thể mua hết được, nhưng vừa rồi có một đứa bé nói muốn ăn kẹo hồ lô, bảo tôi chờ nó, nó chạy nhanh về tìm mẹ, cái này…”

Yến Lâu hiểu được, cậu vui vẻ nói: “Để lại cho nó hai que, còn lại tôi lấy hết.”

“Được, cảm ơn cậu!” Người bán hàng rong sung sướng nhận tiền, giơ cây gậy chỉ còn hai que kẹo hồ lô chờ đứa bé kia đến.

Yến Lâu cắn “rắc” một viên kẹo quả sơn tra, vụn đường đỏ dính bên mép cậu, khiến màu da của cậu càng trắng hơn.

Yến Lâu ăn một lát, cảm nhận được ánh mắt của búp bê bên cạnh, Yến Lâu lấy một que kẹo hồ lô đưa cho y rồi dặn: “Anh không được ăn nhé… Cùng lắm thì liếm thôi.”

Nicholas buồn cười, cầm lấy que kẹo: “Ta biết rồi.”

Vì đơn đặt hàng của nhà họ Bạch nên trong hai ngày này, cửa hàng nhà sư phụ Lưu không mở cửa, giờ chợt có hai người nghênh ngang đi vào cửa hàng, sư phụ Lưu bỏ dụng cụ trên tay xuống, bước lên chào đón.

Hình như hai người đến đây là người nhà họ Bạch, có lẽ người đi đầu là người quản lý công việc trong nhà họ Bạch, người đi phía sau mặc đồ đầy tớ, mặt mày của anh ta thuộc kiểu phổ thông, ném vào đám đông là không tìm được. 

“Hơi thú vị rồi đấy.” Yến Lâu mỉm cười cắn quả sơn tra bọc đường tiếp theo, vị chua và vị ngọt tràn ra khắp đầu lưỡi, khiến nước bọt ứa ra trong nháy mắt.

Không bao lâu sau, cậu ném que gỗ xâu kẹo đã được ăn sạch đi, Nicholas đan tay bấm quyết tàng hình, thuật pháp đơn giản của thế giới Tu Tiên này cũng khá là phổ biến ở thế giới Hắc Ám, Yến Lâu quay đầu liếc y, ép giọng thấp xuống, cậu hỏi: “Cái này cũng là trời sinh biết rõ hả?”

Nicholas: “…Ừ.”

Yến Lâu gật đầu hài lòng, nếu con búp bê nào cũng toàn năng như vậy thì tốt rồi, ước mơ thăng chức tăng lương của cậu sắp thành hiện thực.

Nói đến đây, cậu tự tay chế tạo ra búp bê hình người này, hẳn là độ trung thành ổn định, còn có bản lĩnh, có lẽ cậu có thể bồi dưỡng búp bê thành người tuần tra.

Nicholas không biết suy nghĩ của cậu, y thở phào nhẹ nhõm, nghĩ là mình đã lừa gạt qua cửa thành công rồi, không ngờ lại càng khiến rắc rối lớn hơn.

“Ôi chao, quản gia Bạch, tôi không kịp tiếp đón từ xa, không kịp tiến đón từ xa!” Sư phụ Lưu cười lấy lòng, xin lỗi quản gia.

“Sư phụ Lưu nói vậy thì khách sáo quá.” Quản gia Bạch trò chuyện với ông ta mấy câu, mới hỏi: “Những thứ ông chủ nhà tôi muốn, ông đã làm đến đâu rồi?”

Sư phụ Lưu nói: “Tôi làm được hơn một nửa rồi, chỉ còn bé trai bé gái và cây tiền, trễ nhất là trưa mai tôi có thể đưa đến cho ông Bạch.”

Quản gia Bạch trợn mắt tức giận, liếc nhìn ông ta, trách mắng: “Sư phụ Lưu, ông bận quá nên mê sảng rồi à? Sao lại là đưa cho ông chủ nhà tôi? Đưa cho bà cụ mới đúng!”

“A… Vâng vâng vâng!” Sư phụ Lưu vội vỗ vào miệng mình: “Ôi cái miệng tôi ăn nói vụng về quá, tôi nói bậy rồi, ngày mai tôi sẽ đưa đồ cho bà cụ nhé.”

Bấy giờ quản gia Bạch mới thôi giận dữ, mỉm cười ha ha, ông ta nói: “Ông phải làm nhanh chút nhé, ông chủ đang giục đấy. Nếu ông làm trễ hơn nhà người ta nhiều quá, ông chủ nhà tôi không vui, có khi ông ấy không muốn lấy đồ nhà ông đấy!’

Sư phụ Lưu lập tức hứa hẹn với ông ta: “Ngài cứ yên tâm, không muộn đâu, tôi biết rõ tay nghề của mấy nhà kia ra sao, bảo đảm là không muộn nhé!”

Khi hai người nói chuyện, tên mặc đồ đầy tớ đi lòng vòng trong cửa hàng đồ mã của sư phụ Lưu một lát, thỉnh thoảng lật xem vài thứ, như thể đang kiểm tra coi đồ mã có bị hỏng hóc gì không. 

Yến Lâu bay trên đầu tên này, cậu thấy rất rõ ràng, anh ta nhét một mảnh giấy nhỏ làm bằng giấy vàng dưới quầy, trên mảnh giấy đó có viết ngày sinh tháng đẻ của một người nào đó, còn có mùi máu tươi thoang thoảng bay ra. 

Có lẽ đây chính là cách đổi mạng như lời Bạch Đoan nói, ắt hẳn ngày sinh tháng đẻ đó là của ông cụ Bạch, bà cụ Bạch thì đi báo thù ban đêm nhờ vào mảnh giấy này.

Nhưng đó không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là tên đầy tớ vô ý để lộ tay trái, rõ là thiếu một ngón út.
Bình Luận (0)
Comment