Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 92

Edit: Teade

Beta: Hạ Y

______

Thỏ bị người chơi hãm hại liên tiếp nhưng vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, nó còn phải đi tìm một người cuối cùng. 

Tề Kỳ là người gánh nồi của bác sĩ, nếu đã gánh nồi rồi thì sao thiếu người đứng ra vạch trần cậu ta chứ?

Thôn dân thôn thỏ sau một phen cẩn thận quan sát và chọn lựa, cuối cùng chọn Bạch Liêm.

Thỏ kiên cường đã chuẩn bị đón cơn gió lốc thứ ba, ai ngờ Bạch Liêm lại tiếp đãi nó một cách ôn hòa khiến nó cảm động sắp khóc đến nơi.

“Ý của anh là thật ra trưởng thôn không hề bệnh, mà là bị người ta hạ độc?” Bạch Liêm suy tư, nhẹ nhàng hỏi.

Thỏ gật đầu thật mạnh, lật mặt nhanh như lật sách: “Đúng vậy, không biết tên vô lương tâm nào đã hạ độc trưởng thôn, rất đáng giận!”

Bạch Liêm hùa theo nó: “Đúng là đáng giận, chắc chắn phải tìm ra người này. Bây giờ các anh có hoài nghi ai không?”

Thỏ nói: “Người hạ độc ở trong số các người, chúng tôi quan sát rất lâu mới xác định anh không có hiềm nghi. Bình thường các anh tiếp xúc với nhau tương đối nhiều nên anh phải tìm được người này, vạch trần anh ta! Thiêu chết anh ta trước sự chứng kiến của thôn dân! Hơn nữa trên tay anh ta còn có thuốc giải, có thể cứu được trưởng thôn!”

Bạch Liêm không đáp ngay mà kinh ngạc nói: “Hắn ta ở trong số bọn tôi? Không thể nào! Tất cả mọi người đều là bạn, tôi không muốn nghi ngờ ai, huống hồ còn phải làm chuyện tàn khốc như là thiêu cháy, có khi nào các anh đoán sai rồi không?”

Thỏ nói: “Không thể sai được, người kia ở ngay bên cạnh anh, chỉ khi tìm ra được anh ta thì mới chữa khỏi được cho trưởng thôn!”

“Nhưng mà…” Mặt Bạch Liêm đầy vẻ do dự: “Tôi phải làm sao mới tìm được anh ta? Người hạ độc này có gì đặc biệt không?”

Thỏ nói: “Anh ta cầm hai bình thuốc giải và thuốc độc bên mình.”

Mắt Bạch Liêm sáng lên: “Chỉ có vậy thôi à? Không còn gì khác?”

Thỏ buồn rầu nghĩ ngợi, quyết định nể mặt Bạch Liêm vì thái độ của anh ta tốt, tiết lộ cho anh ta nghe một tí: “Người này không hại trưởng thôn chết là không cam tâm, nhất định sẽ không cam lòng, sau này còn có thể hãm hại trưởng thôn lần nữa.” 

Bạch Liêm gật đầu cười nói: “Cảm ơn các anh đã tin tưởng tôi như thế, chắc chắn tôi sẽ điều tra ra người này, dù gì con người ta luôn phải trả giá đắt vì sai lầm của mình, vì chính nghĩa và sự bình yên của thôn, chúng ta không thể bao che một hung thủ được.”

Nghĩ đến nỗi đau thảm thiết khi bị Tần Trạch Giang túm tai mình ném ra ngoài, thỏ gật đầu cái rụp: “Đúng vậy, phải bắt bọn họ trả giá đắt!”

Hoàn thành tất cả nhiệm vụ xong, thỏ ta bèn biến mất hoàn toàn trong thôn thỏ, không để cho người chơi có cơ hội tìm thấy mình. 

Qua một đêm, Yến Lâu vươn vai tỉnh dậy từ trên bụng thỏ đen.

“Chào buổi sáng!” Yến Lâu lười biếng cất tiếng chào.

Thỏ đen giơ tay ôm cậu cho chắc, tránh cho cậu bị ngã xuống đất, nói bằng chất giọng uể oải khàn khàn gợi cảm: “Chào buổi sáng.”

Yến Lâu nghe mà tai tê dại, suýt mềm chân, cậu không chịu nổi cái giọng này, thật đó!

Đám thỏ ôm rổ đến cửa, thấy Yến Lâu, thỏ nhỏ cười tủm tỉm giơ rổ nói: “Đại nhân, bọn tôi vội vàng đến đưa bữa sáng cho ngài, ngài nếm thử xem?”

Yến Lâu cầm rổ, cậu xốc lên, bên trong có bánh cà rốt hình thỏ, còn có bắp hấp nóng hổi.

“Cảm ơn mọi người, vất vả cho mọi người rồi.” Yến Lâu cười nói.

Đám thỏ xô đẩy nhanh, cười hí hí đi mất.

Yến Lâu cầm rổ đi vào nhà, nhìn Nicholas cười hỏi: “Anh ăn không?”

Nicholas kinh ngạc lắc tai: “Ta ăn được sao?”

Yến Lâu nói: “Dĩ nhiên là không, tôi lấy cho anh một miếng nhìn thử.”

Nicholas: “… được.”

Yến Lâu lấy cho y một miếng đồ ăn thật, một miếng bánh gạo đen hình thỏ: “Nhìn này, giống anh như đúc luôn.”

Nicholas cầm lấy bánh gạo đen dở khóc dở cười, y lấy một cái chén, đặt bánh gạo đen và mứt quả trong không gian vào, lòng vừa xót xa vừa buồn cười.

Yến Lâu nhìn mà không biết cảm xúc trong lòng mình là gì, dù sao thì hôm qua khi cậu không vui, thỏ đen còn là thùng rác của cậu, Yến Lâu nói hết xong, lòng cậu thoải mái rất nhiều nên cậu cảm thấy mình nên đối xử tốt với thỏ đen hơn nữa.

Bữa sáng mà đám thỏ đưa đến rất đáng yêu, Yến Lâu nhìn trái nhìn phải, kiểu gì cũng tiếc tặng đi.

Yến Lâu do dự một lát, cậu lấy một miếng bánh gạo trắng trên bàn đồ ăn đưa cho Nicholas: “Cho anh một miếng nữa này, chỉ cái này nữa thôi, không có nhiều hơn nữa đâu!”

Nicholas bật cười, y nhìn chằm chằm Yến Lâu một lúc lâu mới dịu dàng nói: “Được.”

Dĩ nhiên, y đắp lớp vỏ bọc con thỏ đen, Yến Lâu hoàn toàn không nhìn ra vẻ mặt y có gì dịu dàng.

Mứt quả được để qua một bên, Nicholas cầm bánh thỏ đen và thỏ trắng đặt cạnh nhau, nhìn một lát lại kéo chúng nó càng gần hơn chút, cho đến khi chúng nó chạm nhau thân mật thì y mới hài lòng rút tay về.

Ừm, nhìn thuận mắt hơn rồi.

Lúc bọn họ ăn sáng, bốn người Tề Kỳ cũng đang tụ tập lại vừa ăn vừa họp.

“Chỉ có hai bình nhỏ này, mọi người nói xem…” Tề Kề lấy hai chiếc bình đen trắng ra, buồn rầu ra mặt: “Rốt cuộc con thỏ kia nói thật hay giả thế?”

Lăng Hoa suy tư một hồi, anh ta nói: “Là giả!”

Tề Kỳ nhìn anh ta, ánh sáng học hỏi lóe ra trong đôi mắt to, giây tiếp theo, cậu ta đã bị Tần Trạch Giang nhỏ mọn che mắt kéo về.

“Nhiệm vụ ban đầu mà chúng ta lấy được là giải cứu trưởng thôn mới có thể qua cửa, con thỏ kia lại giao cho cậu nhiệm vụ giết trưởng thôn.” Lăng Hoa nói: “Không chỉ mâu thuẫn trước sau mà còn bảo cậu đứng ở phe đối lập với mọi người, rõ ràng đây là âm mưu của đám thỏ.”

Tề Kề suy sụp cúi đầu, sầu bi nói: “Sao lần nào người xui xẻo cũng là tôi?”

“Cũng chưa chắc là xui xẻo.” Đường Ngọc Thư nói: “Ít nhất nó cho chúng ta một tin quan trọng, trưởng thôn trúng độc mới bị bệnh, hơn nữa thuốc giải có thể cứu được trưởng thôn.”

Mắt Tề Kỳ sáng lên ngay, cậu ta cầm nước thuốc màu trắng: “Vậy chúng ta cho trưởng thôn uống thuốc, chẳng phải là qua cửa được rồi sao?”

Tần Trạch Giang kéo cậu ta ngồi về ghế: “Em càng ngày càng ít dùng não nên nó phế rồi à.”

Tề Kỳ tức giận thở hổn hển trừng anh ta.

“Tôi không biết có phải nó đưa cho cậu thuốc giải hay không, cứ thế qua cửa chẳng phải là dễ quá?” Lăng Hoa nói: “Tôi nghĩ hai bình đều là thuốc độc, nếu cậu nghe lời nó đi hạ độc trưởng thôn, như vậy mọi người sẽ không qua cửa nổi, nếu cậu đứng ra đưa thuốc giải thì trưởng thôn kia vẫn bị hạ độc chết, chúng ta vẫn không qua cửa được.”

Tề Kỳ nghe vậy, mặt đầy vẻ sụp đổ: “A… mấy con thỏ này âm hiểm quá.”

Đường Ngọc Thư an ủi cậu ta, nói: “Cậu đừng u sầu, tôi cảm thấy trong phó bản có thuốc giải thật, chỉ cần chúng ta tìm ra là có thể qua cửa.”

Nhưng làm sao để tìm thì bọn họ vẫn chưa có đầu mối.

Tần Trạch Giang cầm hai bình nhỏ, nói: “Bây giờ chúng ta nên ngẫm lại xem nên giấu hai chiếc bình này ở đâu.”

Lăng Hoa cũng nói: “Hai bình thuốc này không tầm thường, nếu để người khác phát hiện, có thể Kỳ Kỳ sẽ gặp nguy hiểm.”

“Hay là để ở chỗ tôi?” Tần Trạch Giang nói: “Có gì thì bọn họ sẽ nhằm vào tôi!”

“Không được!” Tề Kỳ phản đối ngay: “Em xui xẻo, sao có thể để anh bị liên lụy được?”

“Em…”

Thấy bọn họ sắp tranh cãi, Đường Ngọc Thư vội vàng cản bọn họ lại: “Được rồi, để ai giữ nó cũng không được, chúng ta phải ném nó đi.”

“Ném đi?” Tần Trạch Giang khẽ nhướng mày: “Đưa vào tay người khác?”

Tề Kỳ mở to mắt: “Cho người khác? Cho ai?”

Lăng Hoa nói: “Tôi thấy đóa sen trắng kia cũng được đấy.”

Tề Kỳ do dự: “Thế có ổn không, người ta cũng không làm gì, nếu hại anh ta thì làm sao đây?”

Lăng Hoa trợn mắt trừng cậu ta với vẻ tiếc rèn sắt không thành thép.

Đường Ngọc Thư nói: “Hay là chúng ta thử xem có thể để ở chỗ thỏ không?”

“Thỏ à?” Tần Trạch Giang mỉm cười: “Ý kiến hay!”

Lăng Hoa nói: “Tề Kỳ, lát nữa cậu…”

Anh ta nói được một nửa, bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài, Tần Trạch Giang nhanh chóng cất nước thuốc vào túi. Bạch Liêm cầm đồ ăn sáng mỉm cười xuất hiện trước cửa, nhìn khắp phòng một lần rồi nói: “Mọi người dậy cả rồi à!”

Đường Ngọc Thư hỏi: “Có gì không?”

“Chẳng phải hôm qua hái được một gốc thảo dược rồi sao?” Bạch Liêm ôn hòa nói: “Tôi muốn đến đánh thức mọi người, xuất phát sớm một chút, tôi còn mang đồ ăn sáng đến đây, mọi người ăn không?”

“Không cần đâu, bọn tôi ăn rồi.” Lăng Hoa lạnh nhạt nói: “Chờ bọn tôi dọn dẹp chút là xuất phát được.”

Nói thế nhưng bốn người đều nhìn anh ta, hoàn toàn không có vẻ định làm gì, Bạch Liêm cũng không xấu hổ, anh ta cười nói: “Vậy tôi đi gọi những người khác, mọi người cứ làm chuyện của mình đi.”

Nói xong, anh ta quay người đi, Tề Kỳ định há mồm nói gì đó nhưng bị Tần Trạch Giang ngồi bên cạnh che miệng lại. Lăng Hoa khinh thường, cao giọng nói với ra ngoài cửa: “Có vài người thích giả vờ quan tâm người khác, chuyện mình thì không lo, lại lo chuyện của người khác, hệt như con rùa đen ngu xuẩn đeo cái mai vậy!”

Bạch Liêm dựa vào cửa phòng nghe lén: …

Vẻ mặt anh ta vặn vẹo trong chớp mắt, lại nghiêng tai nghe một lúc, phát hiện trong phòng không có tiếng động mới phải nhẹ nhàng bỏ đi. Bấy giờ Tần Trạch Giang mới buông Tề Kỳ ra, Tề Kỳ nhìn lăng Hoa với ánh mắt long lanh, vỗ tay như hải cẩu: “Anh Lăng… không phải, chị Hoa, có mùi cung đấu!”

Lăng Hoa vuốt tóc dài quyến rũ gợi cảm, giương mắt phượng sắc bén liếc cậu ta: “Học chút đi bé ngốc!”

Đường Ngọc Thư đỡ trán đau đầu, mặt đầy vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Khóe môi Tần Trạch Giang giật một cái: không được, anh ta không muốn có một bạn trai thích cung đấu.

Bạch Liêm gõ cửa từng phòng người chơi một, nếu không có ai, anh ta sẽ lặng lẽ mò vào quan sát, lấy cớ là gọi người ta tỉnh lại để tìm kiếm thuốc độc, đáng tiếc là bận bịu cả sáng mà vẫn không có kết quả gì. 

Anh ta bảo Khổng Kiệt đi canh chừng bên phía trưởng thôn thay mình, nhưng cũng không có người chơi nào đến gần trưởng thôn, chẳng lẽ thỏ nói sai, hay là người hạ độc cẩn thận quá rồi?

Nhân khoảng thời gian này, Tề Kỳ mở kỹ năng “Bảng nhân vật”, mặc dù kỹ năng này không có sức chiến đấu nhưng có thể giúp cậu ta phân tích thực lực của người chơi và NPC trong phó bản một cách hợp lý, tránh đụng độ boss.

Thỏ đen khổng lồ đi ra từ phòng, Yến Lâu tàng hình đi bên cạnh y.

Vì hình thể và màu sắc thỏ đen rất bắt mắt, Tề Kỳ nhìn vài lần, sau đó hoang mang nói: “Ồ? Sao toàn là số hỗn loạn thế?”

Còn là những chuỗi số lung tung màu vàng, nhìn qua có vẻ rất ghê gớm, chẳng lẽ là boss ẩn?

Yến Lâu khẽ nheo mắt nhìn thỏ đen đứng thẳng bất động. Tất cả đều là những con số lộn xộn? Dù gì thì tên cậu vẫn hiện lên “Bảng nhân vật”, nhưng số lộn xộn là sao? Cấp bậc bí mật còn cao hơn cậu? Hay là trùng hợp rằng trò chơi chưa cập nhật số liệu?

Nicholas bị cậu nhìn đến nỗi căng thẳng, y cũng nghe lời Tề Kỳ nói, lập tức liên tưởng đến cấp bậc của mình. Xong rồi, Yến Lâu thông minh như thế, chỉ cần nghĩ một tí là biết được thân phận của y ngay!

Chẳng đợi hai người tự hỏi xong, Tề Kỳ lại càng hoang mang: “Kỳ vậy, chẳng lẽ là bug hệ thống? Sao mình còn thấy được tên của anh Yến?”

Yến Lâu:!!!
Bình Luận (0)
Comment