Việc tận mắt xem Giang Chu Trì ghi hình không phải là điều xa lạ đối với Triệu Mộ Dư.
Lần đầu tiên là khi cô học lớp mười.
Đêm Giao thừa năm đó, cô xách theo hộp cơm tất niên, một mình đi xe buýt từ thành phố Đồng đến thành phố Ô xa lạ, muốn tạo bất ngờ cho anh. Nhưng đến phim trường lại không thể liên lạc được với quản lý, đành phải chờ ở địa điểm đã hẹn.
Mãi đến nửa đêm, quản lý mới trả lời tin nhắn của cô.
Cô cố tỉnh táo, sẵn sàng gặp quản lý, nhưng lại nhìn thấy anh vừa kết thúc chuỗi quay liên tục. Anh mặc bộ đồ diễn mỏng manh, đội gió tuyết, dù mệt đến mức không còn sức nói chuyện, vẫn ôm chặt lấy cô.
Chứ không phải như bây giờ.
Trong không gian u ám, hai người nhìn nhau không biểu lộ cảm xúc, như một cuộc đối đầu không tiếng động.
May mắn là sự im lặng không kéo dài.
Giọng đạo diễn nhanh chóng vang lên trong loa.
— “Cắt!”
Đèn trắng trên trần nhà bật sáng ngay lập tức.
Không khí mờ ám của giây trước tan biến không còn sót lại.
Khóe môi Giang Chu Trì thu lại ngay tức khắc, anh bỏ tay ra đồng thời kéo giãn khoảng cách với nữ diễn viên, trút bỏ hoàn toàn sự phóng túng mà nhân vật mang lại, chỉ còn lại sự lạnh nhạt vốn có của anh.
Nữ diễn viên thì không thể thoát vai nhanh như vậy.
Cô ta đỏ cả vành tai, ánh mắt nhìn Giang Chu Trì tràn đầy sự thẹn thùng của một cô gái nhỏ, phải hít thở sâu vài hơi mới lấy hết can đảm tiến lại gần anh.
Đang định mở lời—
“Cô Thư—vất—vả—rồi!”
Đột nhiên, một trợ lý nam lao tới.
Anh ta chắn ngang giữa Thư Chỉ và Giang Chu Trì một cách không hề khéo léo, động tác toát lên sự suồng sã với phương châm “sự trong sạch của sếp tôi do tôi bảo vệ”, nhưng miệng thì rất lịch sự, ân cần nói: “Đạo diễn Nguyên nói lát nữa còn phải quay lại một cảnh, cô mau đi nghỉ ngơi chút đi.”
Thư Chỉ không trả lời, chỉ liếc nhìn Giang Chu Trì với vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Tuy nhiên, Giang Chu Trì không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, đang nhìn chằm chằm vào đèn trắng trên trần nhà mà thẫn thờ.
Anh đã quen với ánh đèn flash, từ lâu đã miễn nhiễm với cường độ ánh sáng này, nhưng cô gái ở đầu kia căn phòng rõ ràng không thích ứng được, vừa rồi đã bị ánh sáng bất ngờ chiếu vào khiến cô phải ngoảnh mặt đi.
Mái tóc dài sau tai cô thuận thế buông xuống, dài hơn lần trước gặp mặt một chút, che khuất gần hết khuôn mặt, chỉ lờ mờ lộ ra làn da trắng mịn, và một chút hồng nhạt trên môi, như những bông hoa xà phòng nở rộ khắp núi trong mùa hè.
Thực ra, anh chỉ nhìn lướt qua.
Nhưng hình ảnh đó lưu lại trong tâm trí Giang Chu Trì lâu hơn rất nhiều so với cái nhìn thoáng qua đó, nó biến thành dưỡng chất, nuôi dưỡng khát khao và xúc động đang điên cuồng nảy nở.
Thư Chỉ thấy Giang Chu Trì hoàn toàn không có phản ứng, thất vọng đến nỗi vành tai cũng trở lại màu sắc bình thường, rồi cùng nữ trợ lý đến muộn hơn một bước rời đi.
Chương Vũ lập tức thu lại nụ cười giả tạo, cảm thấy mệt mỏi tận tâm can.
Nếu không phải vì muốn trả ơn đạo diễn Nguyên, sếp của anh ta cũng không cần phải đến làm cameo trong bộ phim do Thư Chỉ đóng chính vào thời điểm nhạy cảm như thế này.
Giải quyết xong “ngoại hoạ”, tiếp theo Chương Vũ định xử lý “nội họa”.
Không ngờ vừa quay đầu lại, anh ta vừa hay thấy “nội họa” phủi tàn thuốc, chứ không phải dập tắt nó.
Chuông cảnh báo trong đầu Chương Vũ reo vang.
Tổng giám đốc Tần của công ty đã dặn dò anh ta, một khi phát hiện sếp có xu hướng phát cơn nghiện thuốc, phải lập tức ngăn chặn.
Nhưng Chương Vũ không dám giật điếu thuốc, chỉ có thể tiến lên đánh lạc hướng bằng một câu hỏi: “Anh Chu, anh đang nghĩ gì vậy?”
Câu trả lời của Giang Chu Trì không hề chậm trễ, không giống như đang thất thần, nhưng những gì anh nói lại hơi lạc đề, anh kéo dài giọng, chậm rãi nói: “Đang nghĩ, không biết lão Tôn khi nào sẽ nổi giận.”
Lão Tôn là trợ lý đạo diễn.
Chương Vũ khó hiểu, vừa định hỏi thêm thì tiếng gầm giận dữ của lão Tôn đã vang lên trong loa: “Tổ trưởng hậu đài, trước khi bấm máy không bảo cậu dọn dẹp hiện trường sao! Dọn dẹp cái kiểu gì vậy! Sao vẫn còn người rảnh rỗi ở đây!”
Lời vừa dứt, một anh chàng ngoài ba mươi tuổi chui ra từ phòng bên cạnh.
Anh ta vừa chạy về phía “người rảnh rỗi”, vừa lớn tiếng xin lỗi từ xa: “Xin lỗi đạo diễn, tôi xử lý ngay đây ạ!”
Chương Vũ: “…”
À, hóa ra là ý này.
Chương Vũ bình tĩnh được ba giây, rồi hoàn toàn phát điên: “Ôi sếp của em ơi, đã lúc nào rồi mà anh còn lo chuyện khác! Tin đồn sáng nay còn nóng hổi đấy, nếu không phải em kịp thời xuất hiện, tuần này anh đừng hòng xuống khỏi hot search! Bọn săn ảnh đang lo không chụp được cảnh hai người cùng khung hình đấy!”
Đáng tiếc, sự sốt ruột này không lây sang Giang Chu Trì.
Anh dùng tốc độ nói không nhanh không chậm, lại hỏi Chương Vũ một câu hỏi chẳng liên quan gì: “Cậu gọi tôi là gì?”
“Hả?” Chương Vũ nghĩ đây có phải là trọng điểm không, nhưng vẫn thành thật đáp: “Gọi là ‘sếp’ ạ.”
Giang Chu Trì không nói gì nữa, nhưng cuối cùng cũng không nhìn đèn nữa, rủ mắt liếc nhẹ Chương Vũ một cái.
Tim Chương Vũ thắt lại.
Đúng là trọng điểm, kịp thời nhắc nhở anh ta biết ai mới là sếp.
Chương Vũ không dám dạy sếp làm việc nữa, chuyển sang chuyên tâm dùng khăn giấy ướt lau tay cho sếp, lau đi những vùng da có thể đã bị chạm vào vừa nãy.
Nói hoa mỹ là chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, nhưng thực chất đó là thói quen cá nhân của Giang Chu Trì.
Còn về lý do, theo lời Tổng giám đốc Tần: “Vì để bảo vệ của hồi môn tốt nhất của cậu ta — sự trong trắng ấy mà.”
Mặc dù Chương Vũ đến giờ vẫn không biết món hồi môn này sẽ dành cho ai, cũng không hiểu tại sao một người coi trọng sự trong sạch như vậy lại không quan tâm đến scandal, nhưng điều đó không ngăn cản anh ta giúp bảo vệ nó.
Đang lau tay dở chừng, Chương Vũ nhớ ra một việc chính khác, liền báo cáo: “À đúng rồi anh Chu, vừa rồi đạo diễn Nguyên khen ánh mắt cuối cùng của anh rất tuyệt, thể hiện được cảm giác giằng xé của d*c v*ng. Chỉ là bối cảnh có hơi sai, dù sao thì kịch bản là anh nhìn thấy kẻ thù, chứ không phải tình nhân. Anh có muốn xem không? Em đã quay lại hết rồi.”
Không có tiếng trả lời.
Chương Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu.
Giang Chu Trì vẫn giữ vẻ lười biếng, không quan tâm đến điều gì, nhưng ánh mắt xuyên qua những hàng kệ sắt, nhìn về phía cuối căn phòng lại có vẻ kỳ lạ, giống như hồ băng, bên dưới sự tĩnh lặng là rong rêu điên cuồng sinh sôi.
Nhân viên phòng dụng cụ dần dần nhiều lên.
Nhưng ở phía bên kia, vẫn chỉ có hai người.
Một người là Triệu Mộ Dư.
Người còn lại là tổ trưởng hậu đài.
Buổi quay hình hôm nay đã cố ý phong tỏa tin tức, bên ngoài cũng không cắt cử người canh gác để tránh gây chú ý, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được có người lẻn vào.
Anh ta lập tức chạy đến trước mặt “người rảnh rỗi”, lớn tiếng chất vấn: “Bạn học, cô vào bằng cách nào!”
Nghe vậy, Triệu Mộ Dư ngẩng đầu trả lời: “Đi bộ vào.”
“…”
Tổ trưởng hậu đài suýt bị sự ngang nhiên hợp lý của cô làm cho nghẹn họng. May mắn là kinh nghiệm đủ phong phú, anh ta không hề giảm khí thế nói: “Ý tôi là, đây không phải nơi cô nên đến!”
Triệu Mộ Dư “ồ” một tiếng, rồi quay lưng bước đi.
Tổ trưởng hậu đài: “…”
Nghe lời cũng không nên nghe theo kiểu này chứ.
“Khoan, khoan đã!” Tổ trưởng hậu đài vội vàng tiến lên chặn cô lại, xác nhận: “Cô vừa rồi không chụp ảnh hay quay phim gì chứ.”
Triệu Mộ Dư không trả lời, trực tiếp đưa điện thoại của mình qua.
Sự thẳng thắn này ngược lại khiến tổ trưởng hậu đài cảm thấy ngượng ngùng.
Anh ta dịu giọng lại, giáo huấn: “Không có gì là tốt rồi. Sau này cô đừng lén lút lẻn vào trường quay nữa nhé, nếu không sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho đoàn làm phim đấy, cô cũng không muốn thần tượng của mình là thầy Giang Chu Trì bị đạo diễn phê bình vì hành vi cá nhân của cô đâu, đúng không?”
Lần này Triệu Mộ Dư “ồ” một tiếng trong lòng.
Hóa ra không chỉ coi cô là fan cuồng thiếu lý trí, mà còn là fan của Giang Chu Trì.
Vế sau mang tính sỉ nhục mạnh hơn.
Nhưng giải thích ra thì sẽ không dứt được.
Thế nên Triệu Mộ Dư quyết định chấp nhận cái sai đó, vẻ mặt thành khẩn yêu cầu tổ trưởng hậu đài: “Xin hãy phê bình anh ta nhiều vào.”
Tổ trưởng hậu đài: “?”
Làm việc trong đoàn phim hơn mười năm, đây là lần đầu tiên tổ trưởng hậu đài gặp một fan hâm mộ đưa ra yêu cầu như vậy. Anh ta nghĩ bụng, cô gái xinh đẹp thế này mà sao lại nói năng và hành xử kỳ lạ vậy.
Anh ta không hiểu, cũng không muốn truy cứu nữa, định để Triệu Mộ Dư đi.
Tuy nhiên, đúng lúc này, sự chú ý của anh ta bị một bóng người khác thu hút, vội vàng tiến lên chào đón, nhiệt tình nói: “Thầy Giang, sao thầy lại đến đây ạ?”
Chỉ một câu chào đơn giản đã xoá sạch biểu cảm trên mặt Triệu Mộ Dư.
Cô đứng tại chỗ, không quay đầu lại.
Ngay sau đó, giọng nói của Giang Chu Trì vang lên phía sau, không còn vẻ u ám như khi diễn, trở nên nhẹ nhàng và lười biếng, nhưng những gì anh nói lại có tính nhắm thẳng vào cô, đầy ẩn ý: “Đến để nhận phê bình.”
Chương Vũ, người bị cướp lời: “?”
Không phải đã nói là đến để cảm hóa fan cuồng cực đoan sao!
Tổ trưởng hậu đài nghe vậy, sợ Giang Chu Trì hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Ôi chao, tôi với cô ấy chỉ đùa thôi ạ. Cô ấy là fan của thầy, đau lòng thầy còn không kịp, làm sao nỡ để thầy bị phê bình chứ.”
Từ “đau lòng” rất dễ gây hiểu lầm.
Đến mức dù đó là một câu nói khách sáo rõ ràng, Giang Chu Trì lại không hề nghi ngờ tính chân thật. Anh chuyển ánh mắt, nhẹ nhàng rơi vào bóng lưng căng thẳng kia, không nói thêm lời nào.
Chương Vũ nhân cơ hội giành lại quyền nói: “Thật ra là anh Chu nghe nói bạn học này là fan của mình, cố ý đến để cảm ơn tình cảm của cô ấy.”
Bề ngoài là nói đỡ, thực chất là nhắc nhở Giang Chu Trì đừng quên việc chính.
Thật đáng tiếc, hiệu quả rất ít.
Sau khi bị khuỷu tay của Chương Vũ th*c m*nh ba lần, Giang Chu Trì mới thu lại ý muốn trêu đùa, dùng giọng điệu ấm áp hỏi cái gáy kia: “Chụp ảnh chung không tiện, ký tên được không?”
Triệu Mộ Dư vẫn quay lưng về phía Giang Chu Trì.
Anh là một diễn viên bẩm sinh.
Trước đây đóng vai học sinh giỏi, bây giờ đóng vai thần tượng tốt, lại đeo lên chiếc mặt nạ sáng sủa, thanh cao đó, trong lời nói chỉ có sự quan tâm dành cho fan.
Nhưng Triệu Mộ Dư không phải fan, nên cô đã nghe ra được ý trêu chọc mà người khác không nghe thấy.
Ký tên gì, cảm ơn tình cảm gì, tất cả chỉ là cái cớ để chọc tức cô mà thôi.
Thấy Triệu Mộ Dư không lên tiếng, tổ trưởng hậu đài cho rằng cô vẫn còn đang tự kiểm điểm, bèn nói giúp: “Bạn học, đừng ngại. Chữ ký của thầy Giang rất quý giá, bỏ lỡ cơ hội này…”
Lời còn chưa dứt, Triệu Mộ Dư đột nhiên quay người lại.
Giang Chu Trì đứng cách đó một mét.
Chiếc áo hoodie đen đơn giản khoác lên người anh, tách ra khỏi hoocmon nam tính trưởng thành, toát lên vài phần vẻ trẻ trung, ngông nghênh của thiếu niên, đồng thời phóng đại sự lạnh lùng tận xương tủy, chân thật và gây áp lực hơn so với standee hình người.
Triệu Mộ Dư ổn định tâm trí, rồi nâng tầm mắt, lướt qua nốt ruồi trên sống mũi, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Giang Chu Trì, cong khóe môi, đề nghị anh: “Chữ ký của tôi cũng rất quý giá, chi bằng tôi ký cho anh nhé.”
Tổ trưởng hậu đài và Chương Vũ: “…?”
Hai người lần đầu tiên thấy một fan hâm mộ lại biết cách làm chủ tình thế như vậy.
Chương Vũ phản ứng đầu tiên, dứt khoát từ chối: “Không…”
“Được.”
Lời từ chối chưa kịp nói hết đã bị một giọng nói khác át đi.
Giang Chu Trì không hề tỏ ra bực tức vì bị mạo phạm, ngược lại còn lười biếng đồng ý với yêu cầu vô lý này.
Chương Vũ ngạc nhiên quay đầu.
Giây tiếp theo, Triệu Mộ Dư đã tiến lên rút cây bút từ tay Giang Chu Trì.
Cô không hỏi ký vào đâu, mà trực tiếp mở nắp bút, bắt đầu “sáng tác” trên chiếc cổ nổi bật nhất của anh.
Giang Chu Trì không né tránh, cũng không ngăn cản, ngược lại còn hơi nghiêng đầu, tạo đủ không gian để Triệu Mộ Dư thao tác, còn mắt thì rủ xuống, nhìn bóng đổ giao nhau dưới đất.
Cây bút lạnh.
Hơi thở ấm áp.
Mùi hương trên người cô mềm mại, không bị mùi mực bút chói mũi làm lu mờ.
Chương Vũ đứng một bên gần như sắp khóc.
Một người yêu sạch sẽ đến thế, lại phải chịu đựng người khác vẽ bậy lên người mình.
Vì để cảm hóa fan cuồng cực đoan, sếp của anh ta đã hy sinh quá nhiều!
Tổ trưởng hậu đài cũng kinh ngạc đến mức không khép được miệng, tò mò hỏi: “Cô gái, cô đang ký tên hay đang vẽ bùa vậy, cô viết cái gì thế?”
Triệu Mộ Dư vừa vặn đặt nét bút cuối cùng.
Sau khi nhét lại cây bút vào tay Giang Chu Trì, cô không nhìn anh thêm lần nào nữa, lịch sự đáp lại tổ trưởng hậu đài một câu: “Hỏi thần tượng của tôi đi, anh ta biết đấy” rồi quay đầu bỏ đi không hề ngoái lại.
“…Thầy Giang, thầy biết ạ?” Tổ trưởng hậu đài nửa tin nửa ngờ.
Chương Vũ: “Đừng nghe cô ấy nói nhảm.”
Giang Chu Trì: “Biết.”
Chương Vũ: “…”
Hành động lục tìm khăn giấy ướt của anh ta lập tức chuyển thành tìm gương.
Nhưng Giang Chu Trì đã quá quen thuộc với chữ này đến mức không cần nhìn cũng nhận ra.
Sau khi bị hai ánh mắt khao khát được biết khóa chặt, anh thu lại ánh mắt trống rỗng, khẽ nhướn mày, cúi đầu giải đáp: “— Cút.”
Tổ trưởng hậu đài và Chương Vũ: “…???”
—
【Tác giả】
Nhân viên & trợ lý: “Là…là đang chửi bọn tôi à?”
Hôm qua có bao nhiêu người chửi nhầm Giang Chu Trì rồi hả ~
Anh ta không phải là bad boy đâu nhé, mà là bed boy – độc quyền dành cho Triệu Mộ Dư đó.