Mộ Dĩ Thành Chu - Lục Lộ Lộc

Chương 41

“Đưa em về để ngủ cùng anh.”

Câu nói vô liêm sỉ đến thế mà anh cũng thốt ra được.

Thấy Giang Chu Trì lại không đứng đắn, Triệu Mộ Dư không nhịn được lườm anh một cái.

Nhưng cô còn chưa kịp lùi lại để tạo khoảng cách, một lực quen thuộc lại vòng qua eo cô.

Giang Chu Trì một tay ôm eo Triệu Mộ Dư, chỉ cần khẽ dùng lực là đã kéo cô sát về phía mình.

Thật ra, việc đưa cô về là vì, rõ ràng trong phòng họp lớn vừa nãy có rất nhiều người, nhưng cô ngồi ở đó lại trông rất cô đơn.

Tuy nhiên, việc muốn cô ngủ cùng anh cũng là thật.

Triệu Mộ Dư vẫn đang vật lộn với cánh tay “đáng ghét” đang giữ eo mình, thì đột nhiên cảm thấy vai mình nặng trịch.

Cô nín thở, cả người cứng đờ, chỉ dám liếc nhìn bằng ánh mắt ngoài thấy đầu Giang Chu Trì đang tựa vào vai cô.

Ngoài hành động đó ra, anh không có bất kỳ hành vi quá đáng nào khác.

Triệu Mộ Dư: “…”

Thì ra lần này là do cô đã suy nghĩ đen tối.

Anh thật sự chỉ muốn cô ở bên cạnh ngủ cùng anh thôi.

Triệu Mộ Dư nhăn mũi, vừa tự trách mình vừa thầm mắng Giang Chu Trì cố ý khiến cô hiểu lầm, đồng thời có chút lo lắng cho sức khỏe của anh, bèn hỏi: “Anh ngủ như vậy có thoải mái không?”

Đầu Giang Chu Trì vẫn cọ xát vào hõm cổ cô, như đang tìm một vị trí dễ chịu, nghe vậy, anh khẽ “ừm” một tiếng.

Nhưng Triệu Mộ Dư không tin câu trả lời này.

Thoải mái mới là chuyện lạ.

Thấy Giang Chu Trì lại nắm chặt cổ tay cô, như sợ cô sẽ bỏ chạy, Triệu Mộ Dư hiếm hoi chiều chuộng anh một lần, đồng ý: “Anh nằm xuống ngủ cho ngon đi, em sẽ không đi đâu cả.”

Khoảng hai ba giây sau.

Sức nặng trên vai cô biến mất.

Giang Chu Trì ngước lên nhìn cô, không nói gì, nhưng ánh mắt rõ ràng đang kiểm chứng sự thật của lời nói đó.

Triệu Mộ Dư hiểu ý, lần nữa cam đoan: “Nói dối anh, em là cún con.”

Nghe vậy, Giang Chu Trì khẽ nhếch môi, nghe lời khuyên, lần này không tựa vào vai Triệu Mộ Dư nữa mà nằm xuống bên cạnh chân cô, nhưng bàn tay vẫn không buông cổ tay cô ra.

Triệu Mộ Dư để mặc Giang Chu Trì nắm tay.

Sau khi anh nhắm mắt lại, cô cúi đầu xuống lần nữa, không chớp mắt nhìn anh.

Nếu là trước đây, lúc này cô đã cầm cọ vẽ, lén lút vẽ lên mặt Giang Chu Trì rồi.

Nhưng hôm nay cô không dùng cọ vẽ, mà dùng ánh mắt, thăm dò từng đường nét trên khuôn mặt anh, lần đầu tiên nhìn anh không chút kiêng dè như thế.

Lúc ngủ, sự sắc bén giữa đôi mày anh dịu đi, nhưng quầng thâm nhạt dưới mắt khiến cô nhớ đến những lời Tần Sơn nói với cô ở hành lang đài truyền hình sáng nay.

—Cũng sẽ không vì muốn sắp xếp thời gian quay phim và ghi hình mà đến cả thời gian ngủ cũng không có.

Xem ra anh thật sự đang phải tranh thủ thời gian để quay chương trình tạp kỹ, không được ngủ đầy đủ.

Trong lòng Triệu Mộ Dư lại cảm thấy hơi nghẹn lại, nhưng không biết phải làm thế nào để giải tỏa, cuối cùng chỉ có thể khẽ xoay cổ tay đang bị Giang Chu Trì giữ trong lòng bàn tay, thận trọng nắm lại tay anh.

Có lẽ vì căng thẳng cả buổi sáng nên có chút mệt mỏi, hoặc có lẽ vì nhiệt độ trong phòng dễ chịu, là chiếc ổ êm ái nhất của cơn buồn ngủ.

Cứ nhìn mãi như thế, đầu Triệu Mộ Dư tựa vào ghế sofa, lúc nào không hay đã ngủ thiếp đi.

Tuy nhiên, giấc ngủ của cô khá nông, trong lúc mơ màng, cô luôn nghe thấy những tiếng động nhỏ xíu trong không khí.

Tiếng máy móc gia dụng hoạt động.

Thỉnh thoảng có tiếng chim hót ngoài cửa sổ.

Không biết bao lâu sau, đột nhiên vang lên một tràng tiếng bước chân lúc nhanh lúc chậm.

Triệu Mộ Dư mở mắt.

Và đối diện với Chương Vũ đang bước vào phòng khách.

Triệu Mộ Dư: “…”

Chương Vũ: “…”

Anh ta nhìn Giang Chu Trì đang nằm trên ghế sofa, hiếm thấy sếp của mình ngủ say đến thế, rồi lại nhìn con Samoyed nhỏ đang nằm bên cạnh ghế sofa, cuối cùng lộ ra vẻ mặt đau khổ tột cùng, thầm nghĩ mình đã đến quá muộn.

Cả người lẫn chó đều bị Triệu Mộ Dư quyến rũ rồi!

Để không đánh thức Giang Chu Trì, Chương Vũ không nói chuyện với Triệu Mộ Dư mà lấy điện thoại ra, gõ một câu vào mục ghi nhớ, rồi đưa cho cô xem: 

【Tiếp theo tôi sẽ chăm sóc sếp, cô có thể đi được rồi.】

Triệu Mộ Dư xem xong không nói gì, nhìn đồng hồ.

Đã gần năm giờ rồi.

Quả thật là nên đi rồi.

Triệu Mộ Dư tỉnh táo lại.

Cô thử xoay cổ tay, sau khi dễ dàng rút tay ra khỏi tay Giang Chu Trì, cô thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy túi xách, cuối cùng xoa đầu chú Samoyed nhỏ, rồi đi thẳng ra cửa mà không hề do dự.

Không phải vì cô nghe lời Chương Vũ đến thế, mà là vì nếu đợi lát nữa Giang Chu Trì tỉnh dậy, cô có thể sẽ lại khó lòng thoát thân, chi bằng đi ngay lúc này.

Chương Vũ lại ngẩn tò te.

Anh ta cứ nghĩ Triệu Mộ Dư lại giở trò gì đó, không ngờ hôm nay cô lại dễ nói chuyện đến thế, lại thật sự bỏ đi.

Tuy nhiên, ngạc nhiên thì ngạc nhiên, không cần phải tìm mọi cách để đuổi Triệu Mộ Dư đi, Chương Vũ lại thấy thoải mái vô cùng.

Sau khi tiễn cô đi, anh ta dắt chú Samoyed nhỏ đi dạo vài vòng, dự định xóa sạch Triệu Mộ Dư khỏi đầu nó.

Ai ngờ khi anh ta quay lại, người đàn ông đang nằm trên ghế sofa đã ngồi dậy.

“Anh Chu, anh dậy rồi à.”

Chương Vũ đang lo không biết làm thế nào để gọi Giang Chu Trì dậy, không ngờ trời giúp anh ta.

Anh ta vội vàng bước tới, nói với Giang Chu Trì về chuyện chính: “Nhà sản xuất biết hôm nay không thể quay chương trình được, muốn anh sớm về đoàn phim, nên đã đổi vé máy bay rồi. Bây giờ anh dọn dẹp một chút là chúng ta có thể đi được.”

Giang Chu Trì lại làm ngơ lời Chương Vũ, ánh mắt vẫn dừng lại ở vị trí Triệu Mộ Dư vừa ngồi, nhưng cô đã biến mất.

Cô lại lừa anh.

Nói sẽ không đi, nhưng vẫn lặng lẽ bỏ rơi anh.

Kể từ khi về nhà cùng Giang Chu Trì, Triệu Mộ Dư đã không xem điện thoại cả buổi chiều hôm nay.

Đến khi về khách sạn, cô cũng nằm vật xuống giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, thư giãn đầu óc một lúc lâu, mới lấy điện thoại ra xem giờ.

Kết quả là vừa bật màn hình lên, đập vào mắt là vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn Wechat chưa đọc.

Trong đó, số điện thoại và tin nhắn Wechat có ghi chú là “Mẹ” chiếm phân nửa.

Triệu Mộ Dư thấy vậy, vội vàng ngồi dậy khỏi giường, gọi lại cho mẹ.

Mặc dù trước đây cô đã thẳng thừng với mẹ rằng việc tham gia chương trình là chuyện riêng của cô, không cần phải bàn bạc với gia đình, nhưng bây giờ cô phải thừa nhận là cô rất có lỗi với mẹ.

Mấy hôm trước chuyện bài đăng bóc phốt vừa lắng xuống, lại gây ra tin đồn tình cảm giả với Tùng Hàm, chắc chắn hôm nay bố mẹ cô cũng không dễ chịu gì.

Triệu Mộ Dư thề, hôm nay dù mẹ mắng cô thế nào, cô cũng tuyệt đối không cãi lại.

Ai ngờ điện thoại được kết nối, trong ống nghe trước hết truyền đến tiếng mạt chược, sau đó mới là giọng của mẹ Triệu, giọng điệu hoàn toàn không có vẻ lo lắng hay tức giận như cô tưởng tượng, ngược lại còn hơi khó hiểu, hỏi cô: “Sao thế, tự nhiên gọi điện cho mẹ làm gì?”

Triệu Mộ Dư nhíu mày, theo bản năng đưa điện thoại xuống nhìn, xác nhận mình không gọi nhầm số, rồi hỏi ngược lại: “Không phải mẹ gọi cho con trước sao?”

Nghe vậy, mẹ Triệu “ồ” một tiếng, hình như nhớ ra là có chuyện đó, vừa đánh ra một quân “Nhất Sách”, vừa trả lời: “Đó là chuyện sáng nay rồi, bây giờ con mới gọi lại, hết cả hứng rồi.”

Triệu Mộ Dư: “…”

Cũng không đến nỗi nhanh như thế đã coi như chưa có chuyện gì xảy ra chứ?

Triệu Mộ Dư không tiếp lời, vẫn đang chờ mẹ Triệu tính sổ với mình, nhưng chỉ nghe thấy mẹ Triệu dõng dạc nói một tiếng “Bính”.

“…”

Chẳng lẽ đây lại là phương pháp xử lý mới nào đó của mẹ?

Triệu Mộ Dư hoang mang, không đợi mẹ Triệu nữa, chủ động hỏi: “Vậy bây giờ mẹ không có gì muốn hỏi con sao?”

“Không có gì cả.” Mẹ Triệu biết Triệu Mộ Dư gọi điện là vì chuyện sáng nay, giải thích: “Mấy chuyện trên mạng Tiểu Giang đều nói rõ hết với mẹ rồi, mẹ còn gì mà phải hỏi con nữa.”

“…À?”

Giang Chu Trì?

Triệu Mộ Dư ngẩn người.

Mẹ Triệu tiếp tục nói: “Mẹ gọi điện cho con mà không được đúng không, sau đó không lâu, mẹ nhận được điện thoại của Tiểu Giang, nói đó chỉ là một chuyện hiểu lầm thôi, bảo mẹ đừng lo lắng.”

Cuối cùng cũng hiểu rõ lý do mẹ Triệu lại bình tĩnh đến thế, Triệu Mộ Dư lại rơi vào im lặng kéo dài, cho đến khi đầu dây bên kia mẹ Triệu “Alo” một tiếng.

Mí mắt cô khẽ rung lên, hoàn hồn lại, không làm mất thời gian chơi mạt chược của mẹ nữa, nói một câu “Vậy không có gì đâu, mẹ cứ yên tâm đánh mạt chược đi” rồi cúp điện thoại.

Tuy nhiên, tâm trí cô vẫn dừng lại ở lời nói vừa rồi của mẹ Triệu.

Đến cả cô còn quên chưa gọi điện về nhà, vậy mà Giang Chu Trì đã nghĩ đến điều đó, lo rằng cô sẽ không rảnh để quan tâm đến chuyện khác vì những tin tức trên mạng, nên đã giúp cô gánh vác trách nhiệm đó.

Triệu Mộ Dư thở dài một hơi thật sâu, lần nữa bị sự tinh tế của Giang Chu Trì đánh bại.

Nhưng chuyện của mẹ Triệu cũng nhắc nhở cô rằng, có lẽ cả ngày hôm nay cô đã bỏ lỡ nhiều chuyện quan trọng, vì vậy cô không lãng phí thời gian ngồi thẫn thờ nữa, mở Wechat, lướt qua danh sách tin nhắn chưa đọc, bắt đầu trả lời theo mức độ khẩn cấp của công việc.

Khoảng hai giờ chiều, Thi Bội gửi cho cô một tin nhắn Wechat: 【Cô giáo Triệu, lần này thầy Giang chỉ xin nghỉ một ngày, tối nay chín giờ đã phải bay về đoàn phim rồi. Hôm nay chắc chắn không thể ghi hình được. Khi nào chúng tôi xử lý xong chuyện trên mạng, họp bàn xong thời gian ghi hình lần tới sẽ báo cho cô biết.】

Triệu Mộ Dư gõ bàn phím, định gõ chữ “Được”, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, xóa chữ đó đi, gọi điện cho Thi Bội.

Thời gian ghi hình lại cho tập ba được ấn định vào thứ hai tuần sau.

Tối Chủ nhật, Triệu Mộ Dư cùng nhóm nhân viên thứ hai của chương trình bay từ thành phố Ngân Hà đến thành phố Du để chuẩn bị cho buổi quay ngày hôm sau.

Trên máy bay, cô ngồi cạnh Thi Bội.

Chuyến bay dài hơn hai tiếng, nói dài thì không đủ để ngủ một giấc. Nói ngắn thì xem xong một bộ phim vẫn còn thừa kha khá thời gian.

Thi Bội thấy Triệu Mộ Dư cũng đang chán chường ngắm nhìn những đám mây trên trời, bèn bắt chuyện với cô.

Hôm qua Triệu Mộ Dư đi vội vàng, Thi Bội có nhiều điều chưa kịp nói với cô, nhân cơ hội này, cô ấy lấy điện thoại ra, lén lút hỏi: “Cô Triệu, người bạn mà Giang Chu Trì nhắc đến trên Weibo hôm qua, có phải là anh hàng xóm tôi gặp ở cửa nhà cô lần trước không?”

Nghe vậy, Triệu Mộ Dư thu lại ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn chiếc điện thoại Thi Bội đưa tới.

Trên màn hình là bức ảnh cũ Giang Chu Trì đăng trên Weibo hôm trước, khuôn mặt Tùng Hàm bị phóng đại vô hạn.

Chuyện gì đến cũng phải đến.

May mắn là Triệu Mộ Dư đã chuẩn bị tâm lý từ trước.

Lúc này nếu cô còn phủ nhận thì chẳng khác nào bịt tai trộm chuông, vì vậy cô không tìm cớ như lần trước nữa, gật đầu: “Ừm.”

Thi Bội nghe vậy, lập tức vỗ tay: “Thảo nào lúc đó tôi thấy anh ấy rất quen mắt!”

Sau khi cảm thán xong, cô ấy lại nhớ đến lần trước Triệu Mộ Dư giải thích rằng “người đó có khuôn mặt đại chúng”, hình như là cố ý không muốn cô nghĩ sang hướng khác.

Vậy rốt cuộc đây là trùng hợp, hay là cô và Giang Chu Trì đã quen nhau trước cả chương trình rồi?

Trong đầu Thi Bội ngay lập tức nảy ra vô số câu chuyện, mỗi câu chuyện đều đủ để làm cô ấy kinh ngạc suốt tám trăm năm.

Nhưng cô ấy không nói ra để hỏi Triệu Mộ Dư, mà kéo khóa miệng mình, đảm bảo với Triệu Mộ Dư: “Cô yên tâm, tôi sẽ không nói với ai đâu, cứ coi như là đền đáp việc cô đã cung cấp một ý tưởng tuyệt vời cho chương trình lần này!”

Nghe vậy, Triệu Mộ Dư khẽ cười, biết Thi Bội đang nói về đề xuất của cô cho lần ghi hình thứ ba: “Hôm qua gọi điện nói với cô, tôi còn tưởng chương trình sẽ không đồng ý.”

“À? Sao lại không chứ.” Thi Bội không ngờ Triệu Mộ Dư lại có sự lo lắng này.

Cô ấy lập tức nói ra tình hình thực tế: “Ban đầu chúng tôi đang lo lắng, nếu vẫn quay theo kế hoạch ban đầu, vẫn là dã ngoại cắm trại, thì thời gian của Giang Chu Trì sẽ khó sắp xếp, có lẽ phải đợi đến tuần sau mới có lịch. Nhưng như vậy thì chương trình lại không đủ dự trữ, nên ý tưởng đi thăm đoàn phim đã giải quyết được rắc rối này. Chúng tôi còn cảm ơn cô không kịp, sao lại không đồng ý được.”

Nói xong, cô ấy giơ ngón cái lên tán thưởng Triệu Mộ Dư.

Triệu Mộ Dư không nói gì nữa, nhận lời khen của Thi Bội, nhưng trong lòng cô biết mình không xứng với ngón cái đó của Thi Bội.

Bởi vì việc cô đề xuất ý tưởng đi thăm đoàn phim Giang Chu Trì thực chất có xen lẫn mục đích cá nhân của cô.

Và nguồn cảm hứng cho ý tưởng này lại đến từ trải nghiệm cô từng đi thăm đoàn phim Giang Chu Trì năm xưa.

Lần đầu tiên là vào đêm giao thừa năm cô học lớp mười.

Lúc đó Giang Chu Trì vừa mới bước chân vào làng giải trí, nhận được vai diễn đầu tiên, cả kỳ nghỉ đông đều dùng để quay phim, đến cả Tết cũng ở đoàn phim.

Ban đầu Triệu Mộ Dư không thấy có gì, nhưng một buổi tối nọ, cô đột nhiên nảy ra ý nghĩ đi cùng Giang Chu Trì đón Tết, thế là lập tức nói với Tần Sơn ý định của mình.

Tần Sơn không phản đối, chỉ nói rằng ngày hôm đó Giang Chu Trì có cảnh quay cả ngày, nếu đến thì tốt nhất nên đến muộn một chút, cuối cùng cho cô một địa chỉ, dặn cô đến nơi thì gọi điện cho anh ta.

Có sự giúp đỡ của Tần Sơn, Triệu Mộ Dư đã thành công được một nửa, nửa còn lại cô chỉ cần vượt qua ngọn núi gia đình mà thôi.

May mắn thay, ngọn núi này cũng không khó vượt.

Cô tùy tiện kiếm một lý do, nói rằng sẽ đi ăn cơm và xem Gala Xuân Vãn với Vưu Nghê Nghê và Tô Hồ, mỗi người mang theo món ăn đêm giao thừa của gia đình mình.

Gia đình cô cũng không phải là kiểu gia đình cổ hủ truyền thống, nghĩ rằng đêm giao thừa nhất định phải ăn cơm cùng người nhà, nên đã đồng ý cho cô ra ngoài, thậm chí còn chuẩn bị trước cho cô một phần cơm đêm giao thừa vào ngày hôm đó, đựng trong hộp giữ nhiệt.

Năm giờ chiều, Triệu Mộ Dư rời nhà.

Ai ngờ vừa ra khỏi cổng khu chung cư, cô đã đụng phải Tùng Hàm.

Anh ta chắc là đến nhà ông bà ăn tất niên, tay xách đủ loại hộp quà sức khỏe, vừa nhìn thấy cô từ xa đã chào hỏi: “Triệu Mộ Dư, đi đâu thế, không lẽ lại đi tìm Giang Chu Trì à.”

Triệu Mộ Dư: “…”

Cô khựng lại.

Ban đầu Tùng Hàm chỉ hỏi bâng quơ, không ngờ nói xong lại thấy vẻ mặt Triệu Mộ Dư có chút không tự nhiên.

Anh ta lập tức như thể phát hiện ra chân trời mới, ngạc nhiên: “Trời ơi! Em có kế hoạch này mà không nói trước cho anh! Nếu không anh cũng đã đi cùng em rồi!”

Nhược điểm lớn nhất của Tùng Hàm là không biết tự lượng sức, may mắn là Triệu Mộ Dư rất biết cách khiến người khác nhìn rõ bản thân, thẳng thắn không vòng vo: “Chính vì em không muốn anh đi cùng nên mới không nói trước.”

Tùng Hàm: “…”

“Đi đây.”

Nói xong câu đó, Triệu Mộ Dư không phí lời với Tùng Hàm nữa, đón một chiếc taxi, đi đến bến xe khách.

Đây là lần đầu tiên cô tự mình đi xe đường dài, nhưng trên đường cô không hề lo lắng, không hề sợ hãi, chỉ toàn là mong đợi, không biết Giang Chu Trì sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy cô.

Chắc là sẽ… vui chứ?

Dù sao thì được ăn món ăn quê nhà vào ngày đoàn viên cũng là một điều hạnh phúc.

Từ thành phố Đồng đến thành phố Ô mất gần bốn tiếng đi xe.

Ra khỏi bến xe khách, Triệu Mộ Dư lại bắt taxi đến địa chỉ Tần Sơn cho.

Đến khi cuối cùng cô cũng đến được phim trường, thì đã gần mười giờ tối.

Mặc dù vậy, bên ngoài phim trường vẫn có rất đông người hâm mộ đứng chờ, chắc là để chờ đợi diễn viên chính.

Đây là một phim trường chuyên dụng nằm ở ngoại ô, bên trong dựng nhiều bối cảnh thực, khuôn viên cũng rất rộng, cổng trước cổng sau đều có bảo vệ canh gác.

Triệu Mộ Dư tìm một nơi ít người, gọi điện cho Tần Sơn, ai ngờ không có ai nghe máy.

Cô nghĩ chắc anh ta đang bận, bèn gửi một tin nhắn Wechat, báo cho anh ta biết vị trí của mình, sau đó cùng những người hâm mộ khác đứng chờ ở cổng.

Trong phim trường.

Tần Sơn quả thật đang bận.

Bận trò chuyện phiếm với các quản lý khác.

Cho đến khi Giang Chu Trì quay xong cảnh áp chót, lúc nghỉ ngơi, anh ta lấy điện thoại ra xem giờ, mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Triệu Mộ Dư, và một tin nhắn Wechat, thời gian gửi là hai tiếng trước, sợ hãi đến mức vội vàng mở khóa xem.

Ai ngờ vừa bấm vào Wechat, còn chưa kịp nhìn rõ nội dung, điện thoại trong tay anh ta đã trống không.

Điện thoại đã bị người khác lấy đi.

Tần Sơn đột nhiên có một linh cảm chẳng lành, quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Giang Chu Trì không biết đã đi đến từ lúc nào, không nói một lời nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình điện thoại, đôi mắt vốn đã ít biểu lộ cảm xúc lại càng trở nên lạnh lẽo hơn dưới ánh sáng lạnh của màn hình, chỉ cần nhìn một cái là đủ để người ta rùng mình.

Tần Sơn nghi ngờ ai đó đã tắt lò sưởi trong phim trường.

Anh ta biết Giang Chu Trì quan tâm đến cô bạn thanh mai trúc mã này đến mức nào, bị bầu không khí áp bức đến mức khó thở, đang định giải thích cho mình, thì điện thoại đã bị ném trả lại.

Anh ta vội vàng như một chú khỉ luống cuống tay chân đỡ lấy.

Đợi đến khi ngẩng đầu lên, Giang Chu Trì đã đi thẳng ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Tần Sơn thấy Giang Chu Trì tức giận.

Nhưng nhìn bóng lưng Giang Chu Trì, phản ứng đầu tiên của anh ta lại là thở phào nhẹ nhõm, sau đó không nhịn được thầm mắng mình một câu “thật sự là vô dụng”. Một người gần ba mươi tuổi như anh ta, lại bị một thiếu niên mười mấy tuổi át chế.

Đợi đến khi bóng Giang Chu Trì biến mất khỏi tầm mắt, Tần Sơn mới nhớ ra anh quay cảnh trong nhà, chỉ mặc một chiếc áo hoodie mỏng đã đi ra ngoài, thế là vội vàng vừa gọi lại cho Triệu Mộ Dư, vừa cầm áo khoác của Giang Chu Trì đuổi theo.

Triệu Mộ Dư nhận được điện thoại của Tần Sơn khi đang ngồi xổm ở góc tường gật gù như gà mổ thóc.

Sau khi cúp điện thoại, cô vội vàng vỗ vào má, để mình tỉnh táo hơn một chút, sau đó quay lại cửa bên, chờ Tần Sơn đến.

Ai ngờ cuối cùng cô chờ đợi lại không phải Tần Sơn.

Nơi quay phim ở ngoại ô không có nhiều đèn đường.

Trong màn đêm u tối, Triệu Mộ Dư thấy một người đang bước về phía cô, dáng người cao lớn và thẳng tắp.

Càng đến gần, hình dáng của anh càng trở nên rõ ràng hơn.

Cuối cùng, nốt ruồi trên sống mũi đập vào mắt.

Triệu Mộ Dư sững sờ, hơi ngẩng đầu lên.

Mặc dù cô và Giang Chu Trì đều gọi điện thoại mỗi tối, nhưng dù sao cũng đã lâu không gặp mặt, nhất thời cô có cảm giác mình chưa chuẩn bị sẵn sàng để gặp anh.

Đang lúc cô do dự không biết nên vẫy tay chào một tiếng “Chào, lâu rồi không gặp”, hay nên giả vờ nghiêm túc hỏi một câu “Sao lại là anh ra đón em”, thì cô đã bất ngờ rơi vào một vòng ôm xa lạ.

Tuy nhiên, hơi thở quanh chóp mũi lại vô cùng quen thuộc.

Rất hòa hợp với không khí lạnh lẽo của đêm giao thừa này.

Chính là của Giang Chu Trì.

Đầu óc Triệu Mộ Dư lập tức trống rỗng, cả người cứng đờ như đá, lọt thỏm trong vòng ôm của anh, không biết phải phản ứng thế nào trước cái ôm đột ngột này, cũng không biết làm thế nào để kiểm soát trái tim đang đập loạn của mình.

Lúc này, tiếng người nói chuyện xung quanh lọt vào tai.

Triệu Mộ Dư nhớ ra vẫn còn nhiều người ở đó, đang định khẽ nhắc Giang Chu Trì có người đang nhìn, thì đột nhiên phát hiện anh chỉ mặc một chiếc áo hoodie mỏng manh, vội vàng ngẩng đầu ra khỏi vòng tay anh, hỏi: “Sao anh lại mặc ít thế ra đây?”

Giang Chu Trì vẫn vùi đầu vào vai cô, cánh tay ôm cô siết chặt hơn một chút, khẽ thì thầm bên tai cô: “Muốn gặp em nhanh hơn.”

Triệu Mộ Dư: “…”

Cô nên đáp lại câu này thế nào đây?

Triệu Mộ Dư không tìm thấy câu trả lời, cuối cùng dứt khoát không đáp nữa, định đưa tay đẩy Giang Chu Trì ra, ra hiệu cho anh buông cô ra.

Nhưng giây tiếp theo, phía sau vang lên một tiếng ho cố ý rất rõ ràng.

Triệu Mộ Dư nghe thấy, như chú thỏ bị giật mình, lập tức nhảy ra khỏi vòng tay Giang Chu Trì, còn kéo giãn khoảng cách với anh, bồn chồn liếc ngang liếc dọc.

Giang Chu Trì khẽ liếc nhìn Tần Sơn.

Tần Sơn: “…”

Lại là anh ta phá đám đúng không.

Tần Sơn cố gắng lờ đi sự lạnh lẽo trong ánh mắt Giang Chu Trì, khoác chiếc áo khoác trên tay lên vai anh, chuộc lỗi: “Mộc Ngư à, tôi đã bảo tài xế lái xe đến rồi, lát nữa hai người vào trong xe ngồi đi.”

“À? À… được.” Triệu Mộ Dư đang giả vờ ngắm cảnh đáp lời.

Rất nhanh, một chiếc xe thương vụ đã dừng lại trước mặt họ.

Sau khi lên xe, Triệu Mộ Dư thấy Tần Sơn vẫn đứng ngoài xe, dường như không có ý định lên xe, bèn mời: “Anh cũng lên đây ăn cùng đi, em mang đến nhiều lắm.”

Tần Sơn cũng muốn ăn, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Giang Chu Trì, anh ta nghĩ nếu hôm nay anh ta thật sự lên xe ăn cùng họ, e rằng sẽ khó tiêu mất ba tháng.

Thế là anh ta nhận lòng tốt của Triệu Mộ Dư, từ chối: “Không sao. Hai người cũng lâu rồi không gặp nhau, cứ trò chuyện vui vẻ đi, lát nữa đến lúc quay phim tôi sẽ gọi cậu.”

Nói xong, Tần Sơn ý tứ rút lui.

Triệu Mộ Dư thấy vậy, cũng không cố ép nữa.

Tài xế lái xe đến một nơi ít người rồi xuống xe hút thuốc, để lại không gian trong xe cho hai người họ.

Đã qua mười hai giờ đêm.

Bên ngoài là tiếng pháo hoa đinh tai nhức óc, tạo cảm giác rất đúng không khí.

Triệu Mộ Dư đặt hai chiếc hộp giữ nhiệt siêu lớn nhiều tầng mà cô ôm suốt chặng đường lên bàn gập trong xe thương vụ, vặn mở nắp, lấy từng tầng ra, tiện thể sờ thử nhiệt độ, cuối cùng loại bỏ hai món xào, nói với Giang Chu Trì: “Hai món này có lẽ đã hơi nguội rồi, ăn món khác đi.”

Giang Chu Trì lại không động đậy, vẫn nhìn cô.

Trong xe rất ấm áp.

Chóp mũi đỏ ửng vì lạnh của cô dần lấy lại màu sắc, sự lạnh lẽo trong mắt cô dường như cũng tan thành một hồ nước, ấm áp và tươi sáng.

Khi mở lời, giọng Giang Chu Trì bình thản không nghe ra cảm xúc gì, hỏi cô: “Sao không nói trước cho anh biết em sẽ đến.”

“Nếu nói hết cho anh rồi, thì còn gọi gì là bất ngờ nữa.” Triệu Mộ Dư biết Giang Chu Trì chắc chắn sẽ truy cứu chuyện này, đã sớm nghĩ ra cách đối phó, đưa đũa cho anh, chuyển hướng đề tài: “Thôi, ăn nhanh đi, không lát nữa nguội hết bây giờ.”

Nghe vậy, Giang Chu Trì kìm nén cảm xúc trong mắt, tạm thời kết thúc chủ đề này.

Mỗi món ăn cô mang đến đều thơm ngon và bắt mắt.

Ngoại trừ một món, vừa không nhìn ra nguyên liệu là gì, cũng không nhìn ra thành phẩm là món gì, vừa nhìn đã biết là do “đầu bếp” nào làm.

Giang Chu Trì nếm thử món này trước tiên.

Triệu Mộ Dư không nhìn thấy, sự chú ý của cô dồn vào tay phải của Giang Chu Trì, phát hiện cổ tay anh vẫn đeo sợi dây đỏ mà cô xác nhận sự tồn tại của nó mỗi tối.

“Anh quay phim không cần phải tháo nó ra sao?” Cô tò mò hỏi.

Giang Chu Trì “ừm” một tiếng: “Ống kính không quay tới.”

Chuyện chuyên môn Triệu Mộ Dư không hiểu lắm, “ồ” một tiếng ra vẻ đã hiểu rồi ngậm miệng lại, không làm phiền Giang Chu Trì ăn cơm nữa, ngồi một bên im lặng quan sát.

Nhưng có lẽ trong xe quá thoải mái, cô ngồi một lúc, cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến, khẽ ngáp một tiếng.

Giang Chu Trì nghe thấy, hỏi: “Muốn ngủ một chút không.”

Triệu Mộ Dư lắc đầu, nghĩ bụng mình lặn lội đường xa đến đây không phải để ngủ, cố gắng gượng: “Không sao, dù sao em mua vé xe lúc sáu giờ sáng, lát nữa ngủ trên xe cũng được.”

Nghe là vé sáu giờ sáng, thần sắc Giang Chu Trì trầm xuống, giọng nói nhàn nhạt: “Em có thể ở lại thêm một ngày, ngày mai anh không có cảnh quay.”

“Không được đâu.” Mí mắt Triệu Mộ Dư ngày càng nặng trĩu, đầu óc cũng bị cơn buồn ngủ xâm chiếm đến mức mất cảnh giác, không cẩn thận nói ra lý do thật: “Mẹ em còn chưa biết hôm nay em…”

Lời chưa nói hết, mắt cô đột nhiên mở to, tỉnh táo lại.

Nhưng ánh mắt Giang Chu Trì đặt trên người cô đã thêm một chút sức nặng.

Triệu Mộ Dư chột dạ ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào màn đêm đen kịt ngoài kính chắn gió phía trước, không dám đối diện với ánh mắt Giang Chu Trì.

Không ai nói chuyện, không khí rơi vào sự im lặng vô tận.

Cuối cùng, Triệu Mộ Dư không chịu nổi bầu không khí áp lực này nữa.

Đằng nào cũng lỡ lời rồi, cô cũng lười giả vờ nữa, thành thật với Giang Chu Trì: “Em cũng không phải lén lút sau lưng mẹ đến tìm anh, chỉ là… anh biết đấy, nếu nói với mẹ, mẹ chắc chắn lại cằn nhằn em rất lâu, nên em mới không nói thật với mẹ. Anh không được nói lỡ lời hay là mách mẹ em đấy nhé. Nếu không thì!”

Nói xong, cô nắm chặt bàn tay lại, giơ ra trước mặt Giang Chu Trì, công khai đe dọa anh, luôn có thể đường hoàng biến cục diện bất lợi cho mình thành một cục diện khác.

Đáng tiếc, lời đe dọa này hoàn toàn vô dụng với Giang Chu Trì.

Anh nâng bàn tay kia lên, lòng bàn tay rộng lớn bao trọn nắm đấm của Triệu Mộ Dư, kéo tay cô xuống, nói: “Anh cũng sẽ cằn nhằn em rất lâu.”

Triệu Mộ Dư: “…”

Nhiệt độ ấm áp trên mu bàn tay không còn xa lạ.

Triệu Mộ Dư nhớ đến cái ôm vừa rồi, tim lại có xu hướng đập nhanh hơn.

Nhất thời, cô cũng không quan tâm Giang Chu Trì nói gì, vừa cố gắng kiểm soát suy nghĩ của mình, vừa cố rút nắm đấm của mình ra.

Nhưng Giang Chu Trì không buông lỏng chút nào, giọng nói trầm thấp: “Sau này không cần tạo bất ngờ gì cho anh nữa.”

Vừa dứt lời, động tác của Triệu Mộ Dư khựng lại, như bị tạt một gáo nước lạnh, nhịp tim không ngừng tăng tốc cũng trở lại bình thường.

Giây tiếp theo, cô lại nghe thấy Giang Chu Trì nói: “Chỉ cần em gọi video call với anh mỗi tối, là đủ rồi.”

Triệu Mộ Dư ngẩn người.

Chưa kịp phân biệt được mình nghe câu này là vui hay là ngạc nhiên, Giang Chu Trì lại mở lời, kết thúc: “Cho nên, lần sau không được như vậy nữa.”

“…”

Nói tóm lại, vẫn là đang cấm cô làm những việc tương tự trong tương lai.

Trong vòng ba câu nói này, tâm trạng Triệu Mộ Dư lên xuống lên xuống xuống xuống.

Cô bĩu môi, trong lòng không phục lắm, nhưng ngoài miệng vẫn “ồ” một tiếng, tỏ ý mình đã biết.

Tuy nhiên, biết là một chuyện, có làm theo hay không lại là chuyện khác.

Cô hiểu Giang Chu Trì nói vậy là vì lo lắng cho sự an toàn của cô, nhưng cô không còn là trẻ con nữa, có đầu óc, có trí tuệ, cho nên, cô không chỉ có lần sau, mà còn có lần sau nữa, lần sau nữa nữa…

Thế nhưng.

Cô gái đã mạnh miệng nói sẽ biết mà vẫn cố làm lúc đó, e rằng cũng không thể ngờ được, cái lần sau, lần sau nữa mà cô nghĩ trong lòng, lại phải đợi đến mười năm sau mới có cơ hội từ từ thực hiện.

Xuống máy bay đã gần tám giờ tối.

Mọi người trở về khách sạn, ăn uống qua loa một chút, rồi ai về phòng nấy.

Sáng sớm hôm sau, trời bên ngoài còn chưa sáng, Triệu Mộ Dư đã ngồi xe của đoàn làm phim, đến khách sạn Giang Chu Trì ở.

Chương Vũ đã chờ sẵn ở sảnh khách sạn.

Vừa nhìn thấy Triệu Mộ Dư, mặt anh ta lại tối sầm như trời.

Ban đầu anh ta đã quyết tâm thay đổi thái độ với Triệu Mộ Dư vì sếp của mình, ai ngờ ngay hôm đó lại xảy ra tin đồn tình cảm của cô, hơn nữa lại là tin đồn với anh Tùng Hàm.

Điều này khiến anh ta thực sự khó có thiện cảm với Triệu Mộ Dư, không biết cô đã móc nối được cả với anh Tùng Hàm từ lúc nào, cộng thêm lịch sử “antifan” đen tối ở Đại học Vân Thành ban đầu.

Tất cả những lý do này khiến Chương Vũ dao động liên tục, vẫn giữ sự cảnh giác cao độ với Triệu Mộ Dư.

Vì sự an toàn của sếp, anh ta quyết định nhân lúc máy quay chưa bật, hỏi cho rõ, thế là đi đến bên cạnh Triệu Mộ Dư, nói thẳng: “Tại sao cô lại đề nghị với chương trình làm trợ lý một ngày cho sếp của tôi?”

Đoàn quay phim vẫn đang chuẩn bị, Triệu Mộ Dư cũng đang cài mic cho mình.

Khi giọng Chương Vũ vang lên từ phía sau, nghe rõ câu hỏi của anh ta, cô cũng không hề ngạc nhiên.

Thăm đoàn phim không phải là toàn bộ nội dung của lần ghi hình này, làm trợ lý cho Giang Chu Trì mới là mục đích riêng thực sự của cô.

Nhưng để làm được trợ lý này, cô chắc chắn phải vượt qua cửa ải Chương Vũ, hay nói cách khác, phải học hỏi anh ta một số điều, nên chương trình đã thông báo trước với Chương Vũ, nhưng chưa nói với Giang Chu Trì.

Triệu Mộ Dư không quay người lại, vừa tiếp tục cài mic, vừa trả lời: “Vì tôi muốn hiểu anh ấy hơn.”

Cho dù là công việc hay cuộc sống của Giang Chu Trì, cô đều muốn tìm hiểu, để lấp đầy khoảng trống của mười năm đã qua.

Hơn nữa, làm như vậy, Giang Chu Trì cũng không cần phải bay một quãng đường xa về thành phố Ngân Hà, quay xong chương trình lại phải căn giờ bay về, sẽ nhẹ nhàng hơn cho anh.

Tuy nhiên, Chương Vũ không ngờ mình lại nghe được một câu trả lời thành thật đến thế từ miệng Triệu Mộ Dư.

Anh ta đã quen với sự thiếu lịch sự của Triệu Mộ Dư với sếp của mình, không biết hôm nay cô đột nhiên thay đổi tính nết thế nào, nhất thời có chút không thích nghi kịp.

Cuối cùng, ngoài một câu “Ồ” hơi ngây ngô, Chương Vũ cũng không tìm được lời nào khác để nói, cảm thấy mình đã rút kiếm bốn phương nhưng lại không tìm thấy kẻ thù vậy.

“Tiểu Chương, cậu đến sớm thế.” Lúc này, Thi Bội sau khi bận rộn xong đã chú ý đến Chương Vũ.

Cô ấy đi tới, tiện thể đưa mic cho Chương Vũ: “Hôm nay phải làm phiền cậu rồi.”

Vừa dứt lời, Chương Vũ lập tức nở nụ cười tiêu chuẩn nhất.

Chỉ cần không phải đối diện với những người cực đoan như antifan, anh ta luôn là một trợ lý tận tâm, chuyên nghiệp và đúng mực, đáp lại những lời khách sáo của Thi Bội.

Sau khi hai người chào hỏi đơn giản một lúc, đèn đỏ của máy quay cũng bật sáng.

Nhân viên quay phim ra hiệu.

Thi Bội lùi ra ngoài ống kính.

Chương Vũ quay lại sảnh khách sạn.

Vì khán giả không biết anh ta và Triệu Mộ Dư đã quen nhau, cũng không biết mục đích Triệu Mộ Dư đến khách sạn, nên ban đầu, hai người họ vẫn phải diễn một đoạn, để giải thích cho khán giả đầu đuôi câu chuyện.

Chương Vũ thường xuyên ở đoàn làm phim, nên nhập vai rất nhanh.

Đến khi Triệu Mộ Dư đi đến trước mặt anh ta, anh ta đã chuyển sang biểu cảm y hệt khi đối diện với Thi Bội, tự giới thiệu với Triệu Mộ Dư: “Chào cô, tôi là trợ lý của anh Chu, cô cứ gọi tôi là Tiểu Chương. Nghe nói hôm nay cô sẽ làm trợ lý một ngày cho anh Chu?”

Triệu Mộ Dư lần đầu tiên thấy Chương Vũ nghiêm túc đến thế, cố gắng hết sức kìm nén khóe môi, mới nhịn được không cười ra tiếng, nếu không sự thù ghét của Chương Vũ đối với cô e rằng sẽ tăng thêm nữa.

Đợi Chương Vũ nói xong, cô gật đầu, đeo thẻ làm việc mà cô đã chuẩn bị, lấy cuốn sổ nhỏ trong túi ra, vừa chuẩn bị ghi chép, vừa trả lời: “Hôm nay phải nhờ cậu rồi. Xin hỏi có gì cần lưu ý không?”

“Không có gì cần lưu ý cả.”

Cửa thang máy mở ra.

Chương Vũ bước vào, tiếp tục nói: “Tôi tin trên đời này không thể tìm được công việc nào nhàn hạ hơn làm trợ lý cho sếp của tôi. Anh ấy không có nhiều tật xấu khó chiều, sẽ không sai vặt trợ lý chạy mấy cây số dưới trời nắng nóng để mua một ly cà phê đá không được tan, cũng sẽ không làm ầm ĩ lên vì trợ lý gọi đồ ăn ngoài quên ghi chú không cho hành.”

Chương Vũ rất biết cách làm chương trình.

Sau khi thao thao bất tuyệt khen ngợi sếp của mình, anh ta lại quay sang thề thốt với ống kính: “Những lời trên đều là tâm can của tôi. Tuyệt đối không nhận hồng bao của sếp.”

—Ting.

Thang máy đến nơi.

Triệu Mộ Dư bước ra, chỉ nhận được một thông tin hữu ích từ đoạn nói dài dằng dặc của Chương Vũ: “Xem ra trợ lý của các nghệ sĩ khác đều đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng à.”

Chương Vũ: “…”

Ban đầu Chương Vũ chỉ đơn thuần muốn khen sếp của mình, hoàn toàn không có ý ám chỉ bất kỳ ai, nhưng bị Triệu Mộ Dư nói vậy, anh ta nhận ra mình đã hơi dìm người khác để nâng sếp rồi.

Thế là anh ta quay đầu lại nói với ống kính: “Làm ơn biên tập giúp tôi cắt bỏ hai ví dụ tôi vừa nêu, cảm ơn.”

Nói xong, Chương Vũ tiếp tục dặn dò Triệu Mộ Dư về nội dung công việc trợ lý ngày hôm nay.

“Hôm nay anh Chu chỉ có ba cảnh quay, chắc khoảng trưa là xong. Buổi chiều là ngày truyền thông thăm đoàn, sẽ có một đến hai tiếng phỏng vấn. Tôi đã gửi cho cô bản thảo câu hỏi phỏng vấn rồi, nhưng anh Chu thích xem bản in hơn, lát nữa cô in ra, đợi anh ấy rảnh thì đưa cho anh ấy xem. À, còn nữa, đến lúc phỏng vấn, có thể vẫn sẽ có phóng viên đặt một số câu hỏi ngoài luồng. Nếu cô nghe thấy có gì không phù hợp, phải kịp thời ngăn lại.”

Nói chuyện trong lúc, họ đi đến cửa phòng Giang Chu Trì.

Chương Vũ dặn dò lần cuối: “Đúng rồi, nếu phải nói sếp tôi có khuyết điểm gì, thì đó là…”

“Có chứng cáu kỉnh khi ngủ dậy rất nghiêm trọng, không thể gọi anh ấy dậy một cách thô bạo.” Không đợi Chương Vũ nói xong, Triệu Mộ Dư đã tự nhiên tiếp lời, bổ sung nửa câu sau.

Vừa dứt lời, Chương Vũ khựng lại đột ngột, quay đầu lại kinh ngạc: “Sao cô biết?”

—Đương nhiên là vì tôi đã tự mình trải qua vô số lần rồi, đúc kết ra một đoạn kinh nghiệm xương máu.

Triệu Mộ Dư kịp thời nuốt lại lời thật này.

Cô không hề hoảng hốt vì lỡ lời, mười ngón tay lướt loạn xạ trong không khí, mô phỏng hành động gõ bàn phím, trả lời: “Trên mạng cái gì mà chẳng có.”

Chương Vũ: “…?”

Sếp anh ta đã từng nói mình cáu kỉnh khi ngủ dậy trong cuộc phỏng vấn nào sao?

Sao anh ta lại hoàn toàn không có ấn tượng gì?

Chương Vũ thấy lạ, nhưng vì có máy quay nên đành nuốt mọi nghi vấn vào bụng.

Xác nhận mình đã dặn dò xong xuôi, anh ta không nói chuyện với Triệu Mộ Dư nữa, đưa thẻ phòng cho cô, khách sáo: “Vậy hôm nay anh Chu nhờ cô nhé.”

“Đó là trách nhiệm của tôi.”

Triệu Mộ Dư nhận lấy thẻ phòng, quẹt vào ổ khóa cửa.

Tiếng “tít” vang lên, cửa mở.

Giang Chu Trì ở trong một phòng suite.

Triệu Mộ Dư đi qua phòng khách, đến cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa xuống, mở cửa, đợi anh quay phim đi vào rồi cô mới bước vào.

Căn phòng không bật đèn chìm trong bóng tối.

Tay Triệu Mộ Dư mò mẫm trên tường, bật một chiếc đèn tường tương đối dịu nhẹ, xua tan bóng tối.

Đợi mắt thích nghi với ánh sáng lờ mờ trong phòng ngủ, điều đầu tiên cô nhìn thấy là chiếc giường lớn đặt ở chính giữa phòng.

Chỉ thấy Giang Chu Trì nằm nghiêng trên giường, nửa khuôn mặt vùi vào chiếc chăn bông mềm mại, chỉ để lộ đôi mày bị những lọn tóc lòa xòa che khuất một nửa.

Mặc dù đèn tường không sáng lắm, nhưng ánh sáng đột ngột có lẽ vẫn k*ch th*ch đến anh, khiến anh khẽ nhíu mày.

Triệu Mộ Dư thấy vậy, nhẹ nhàng đi đến bên giường, cúi người, khẽ gọi: “Giang Chu Trì?”

Không khí im lặng ba giây.

Đúng như dự đoán, không có phản ứng gì.

Triệu Mộ Dư lại đưa một tay ra, cách lớp chăn, vỗ nhẹ vào vai Giang Chu Trì: “Giang Chu Trì, dậy đi…”

Lần này, cô còn chưa nói hết lời, cổ tay đã đột nhiên bị một lực giữ lại.

Triệu Mộ Dư giật mình.

Giây tiếp theo.

Cả người cô chìm xuống, không hề phòng bị, bị kéo vào trong chiếc chăn ấm áp.

Nhưng hơi thở quanh chóp mũi lại lạnh lẽo và nhàn nhạt, như hít một hơi không khí trong rừng cây mùa đông.

Giang Chu Trì một tay giữ cổ tay cô, tay kia ôm eo cô, vùi đầu vào cổ cô, râu mới mọc khẽ cọ xát vào da cô, hơi đau, nhưng cảm giác nhột nhiều hơn.

Đầu óc Triệu Mộ Dư liên tục trống rỗng.

Cho đến khi nghe thấy giọng Giang Chu Trì bên tai, khẽ gọi cô một tiếng “cún con”.

Triệu Mộ Dư: “?”

Anh rõ ràng vẫn chưa tỉnh hẳn, giọng nói còn mang theo vẻ buồn ngủ nồng đậm, vừa nhẹ vừa khàn, chậm rãi lẩm bẩm bên tai cô: “Lần trước tại sao lại lén lút bỏ anh mà đi như vậy.”

Triệu Mộ Dư đang liếc nhìn máy quay: “…?”

Bình Luận (0)
Comment