Mộ Dĩ Thành Chu - Lục Lộ Lộc

Chương 44

Mười một năm trước.

Đối với tình bạn giữa các chàng trai, Triệu Mộ Dư luôn có một điều khó hiểu:

Dù xa cách nhiều năm, họ dường như không cần mất quá nhiều thời gian để tìm lại ký ức cũ, dễ dàng thân thiết trở lại.

Giống như Tùng Hàm, Lý Tịch và Giang Chu Trì.

Vào buổi sáng gặp lại nhau trên xe buýt, họ chỉ cùng đi vài trạm, nhưng hai người kia đã thân thiết với Giang Chu Trì như anh em ruột. Mặc dù sự thân thiết đó là đơn phương từ phía họ.

Còn cô thì sao, kể từ khi bị câu nói “Tôi quen cô sao?” của Giang Chu Trì làm tẽn tò trên xe buýt, cô đã nhận ra một sự thật: để cô chăm sóc Giang Chu Trì chẳng khác nào bắt cô hầu hạ một cậu ấm, số tiền tiêu vặt mẹ cho cô chính là tiền mua bực mình của cô.

Dù cô có thèm tiền tiêu vặt đến mấy, cô cũng không muốn chịu đựng sự bực bội đó nữa.

Vì vậy, từ đó trở đi, cô không còn chủ động nói chuyện với Giang Chu Trì, càng không tìm anh, mối quan hệ của họ tan băng đã là chuyện một tháng sau khi khai giảng.

Một buổi tối tháng ba.

Triệu Mộ Dư tan học về nhà.

Vừa xuống xe buýt, cô thấy một cậu thiếu niên mặc đồng phục giống mình đi ở phía trước, không biết đang cúi đầu xem gì, sắp đụng vào cột điện đến nơi mà không biết, vì thế cô theo bản năng lên tiếng nhắc nhở: “Này, cẩn thận cột!”

Lời vừa dứt, cậu thiếu niên phía trước dừng bước, quay người lại.

Ánh hoàng hôn đầu xuân chiếu lên khóe mắt và hàng lông mày của anh, làm giảm bớt đi sự lạnh lùng bẩm sinh trên người anh.

Nhưng lại không thể làm mờ đi nốt ruồi trên sống mũi anh.

Là Giang Chu Trì.

Triệu Mộ Dư: “……”

Họ đi học về cùng một con đường, nên khó tránh khỏi việc chạm mặt.

Thấy Giang Chu Trì chỉ nhìn cô mà không nói gì, Triệu Mộ Dư thấy khó chịu, đòi hỏi lời cảm ơn mà cô đáng được nhận: “Nhìn gì mà nhìn, không nên cảm ơn tôi à?”

Nghe vậy, Giang Chu Trì nhếch khóe môi cười, hỏi ngược lại: “Cảm ơn cô vì điều gì.”

Triệu Mộ Dư nhíu mày, đang định mắng anh sao lại vô lễ như vậy, thì lại nghe anh nói bằng giọng nhạt nhẽo: “Vì gọi tôi là ‘cẩn thận cột’ à.”

Rõ ràng câu “cẩn thận cột” của cô đầy vẻ chính nghĩa và thiện chí, nhưng khi được anh nói ra với giọng lười biếng, ngữ điệu chậm rãi, nghe lại giống như một từ không đứng đắn là “tiểu tâm can” vậy.

Triệu Mộ Dư: “……”

Xem ra cô không hề nhìn nhầm người.

Anh đúng là một gã vô ơn.

Triệu Mộ Dư bĩu môi, không thèm chơi trò chơi chữ vô vị này với Giang Chu Trì, xem như lòng tốt của mình đổ sông đổ biển, thu lại ánh mắt, đi thẳng qua bên cạnh anh, tiếp tục đi đường của mình.

Tưởng rằng sự cố khó đỡ này xảy ra một lần là đủ.

Ai ngờ chỉ vài ngày sau, Triệu Mộ Dư lại buộc phải nói chuyện với Giang Chu Trì.

Lần này là vào buổi sáng.

Triệu Mộ Dư lỡ ngủ quên, lúc mở mắt ra đã là bảy giờ kém mười lăm phút.

May mắn là bố Triệu vẫn còn ở nhà, định chở cô đến trường, trong lúc cô sắp sửa vệ sinh cá nhân xong thì ông đi xuống gara lấy xe trước.

Triệu Mộ Dư sửa soạn xong, vội vàng chạy xuống lầu, đứng đợi ở cổng khu chung cư.

Kết quả, khi bố Triệu đi xe máy điện ra khỏi gara, vừa nghe điện thoại vừa lướt qua toàn bộ thế giới của cô, vút một cái đi mất, không dừng lại một giây nào.

Triệu Mộ Dư: “?”

Vì xe máy điện chạy quá nhanh, mọi việc xảy ra cũng quá đột ngột, thực ra Triệu Mộ Dư không nhìn rõ lắm.

Phản ứng đầu tiên của cô là chắc mình nhận nhầm người, cô chạy ra lề đường nhìn kỹ, xác định đối phương chính là bố Triệu, lập tức vừa chạy bộ đuổi theo vài bước, vừa hét lớn hết cỡ: “Bố—!”

Ai ngờ bố Triệu hoàn toàn không nghe thấy, càng ngày càng đi xa.

Chỉ có cậu thiếu niên phía trước nghe thấy quay đầu lại.

Lại là Giang Chu Trì.

Anh mặc đồng phục học sinh, nhưng dường như không hề vội vã đến trường, đứng bên lề đường, nghe thấy tiếng “Bố” của cô, anh nhấc mi mắt, nhẹ nhàng liếc nhìn cô.

Triệu Mộ Dư: “……”

Cô thật sự không biết hôm nay mình đã đắc tội với vị thần thánh nào, xấu hổ chết đi được thì thôi đi, lại còn xui xẻo bị người mà cô không muốn gặp nhất nhìn thấy.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau với Giang Chu Trì, Triệu Mộ Dư khó chịu nói: “Không gọi anh.”

Giang Chu Trì trông có vẻ dễ nói chuyện hơn trước, “Ừm” một tiếng, trả lời: “Biết.”

Triệu Mộ Dư lại không lơ là cảnh giác, luôn cảm thấy anh không hề biết, chắc chắn còn có chuyện xui xẻo đang chờ cô.

Quả nhiên, giây tiếp theo, cô lại nghe Giang Chu Trì lạnh nhạt mở lời, khả năng nhận thức về bản thân không biết là rõ ràng hay không rõ ràng, anh thong thả nói: “Dù sao cô cũng chỉ gọi tôi là ‘tiểu tâm can’ mà.”

“……”

“…………”

“………………”

Nhờ phúc của Giang Chu Trì, sau câu “Tôi quen cô sao?” trên xe buýt, Triệu Mộ Dư lại một lần nữa trải nghiệm cảm giác tự mình hại mình.

Cơn giận của cô cứng lại trong nắm đấm.

May mắn là lúc này bố Triệu phát hiện ra mình đã bỏ quên cô, quay đầu lại đón cô, kịp thời ngăn chặn một thảm kịch án mạng xảy ra.

Trên đường đến trường, Triệu Mộ Dư đã phản tỉnh sâu sắc về hai sự cố khó đỡ này, thầm hạ quyết tâm, sau này tuyệt đối sẽ không tùy tiện làm người tốt nữa, và tuyệt đối sẽ không hét lớn gọi ai ở trên phố nữa.

Tuy nhiên, hai lần xích mích với Giang Chu Trì này dường như là thử thách của ông trời dành cho cô.

Thử thách cô có thể trở thành một người biết cương biết nhu, chịu đựng được nhục nhã hay không.

Vào một buổi sáng tai họa chồng chất.

Lần này, Triệu Mộ Dư không chỉ ngủ quên, mà còn tệ hơn là bố Triệu không có nhà, còn mẹ Triệu đã ra ngoài bắt máy bay từ lúc rạng sáng, có lẽ không tỉnh táo, lại khóa trái cửa từ bên ngoài.

Sau khi thử mở cửa nhiều lần đều thất bại, Triệu Mộ Dư mắt chữ O mồm chữ A, miếng bánh mì vẫn còn cắn dở trên miệng rơi xuống tay.

Cô chấp nhận sự thật là mình đã bị mẹ nhốt trong nhà, bây giờ cách duy nhất để cứu cô là có ai đó giúp cô mở cửa từ bên ngoài.

May mắn thay, ông trời vẫn chưa hoàn toàn bỏ rơi cô.

Đúng lúc này, Triệu Mộ Dư nghe thấy một tiếng động từ nhà đối diện, vội vàng hoàn hồn, nheo mắt nhìn qua mắt mèo.

Chỉ thấy Giang Chu Trì bước ra từ cửa đối diện.

Khoảnh khắc đó, Triệu Mộ Dư như nhìn thấy vị cứu tinh, không ngờ Giang Chu Trì cũng dậy muộn như cô, vội vàng vừa dùng sức đập cửa, thu hút sự chú ý của anh, vừa hét lớn tên anh: “Giang Chu Trì! Giang Chu Trì Giang Chu Trì!”

Cùng lúc lời nói vang lên, cậu thiếu niên ngoài cửa dừng bước, khẽ liếc nhìn cánh cửa nhà cô.

Triệu Mộ Dư vẫn còn dán mắt vào mắt mèo, bất ngờ va phải đôi mắt đen láy không ánh sáng của anh.

Mặc dù cô biết Giang Chu Trì bên ngoài không thể nhìn thấy cô, nhưng tim cô vẫn đập nhanh không kiểm soát, vội vàng quay người lại, áp lưng vào cửa, không nhìn qua mắt mèo nữa.

Giây tiếp theo, giọng Giang Chu Trì xuyên qua cánh cửa, lọt vào tai cô, thản nhiên nói: “Lần này không gọi là ‘tiểu tâm can’ nữa à.”

Triệu Mộ Dư: “……”

Đã đến lúc nào rồi, còn có tâm trạng đùa cợt với cô kiểu này.

Nếu là trước đây, Triệu Mộ Dư chắc chắn đã đáp trả lại ngay, nhưng bây giờ cô đang cần sự giúp đỡ của Giang Chu Trì, nên tạm thời nhịn xuống cơn giận này.

Cô lại quay người lại, đối diện với cánh cửa, nhanh chóng kể cho Giang Chu Trì nghe đầu đuôi câu chuyện, nhờ anh giúp đỡ: “Mẹ tôi vô tình khóa trái cửa từ bên ngoài, anh có thể giúp tôi mở không? Tôi sẽ ném chìa khóa xuống cho anh từ lầu trên.”

Nhưng sau khi nói xong, bên ngoài lâu lắm vẫn không có tiếng Giang Chu Trì nói.

Triệu Mộ Dư nghi ngờ, lại nhìn qua mắt mèo, nhưng chỉ thấy bóng lưng Giang Chu Trì đang đi xuống cầu thang.

Triệu Mộ Dư: “…………”

Tim cô lập tức chìm xuống đáy.

Cô đã quá ảo tưởng, lại dám nhờ vả một người lười nói chuyện với cô giúp đỡ.

Triệu Mộ Dư chán nản cúi đầu.

Nhưng cô không suy sụp quá lâu, lập tức lấy lại tinh thần, bắt đầu phân tích tính khả thi của việc cầu cứu bác Trương giữ cổng, nhưng lại lờ mờ nghe thấy tiếng gì đó gõ vào kính.

Ban đầu, Triệu Mộ Dư còn tưởng mình tuyệt vọng đến mức bị ảo thanh.

Cho đến khi cô dò theo tiếng động đó, tìm thấy nguồn gốc, phát hiện thật sự có người đang dùng viên đá nhỏ ném vào cửa sổ phòng khách nhà cô, cô vội vàng chạy đến, nhìn xuống.

Chỉ thấy Giang Chu Trì, người mà cô tưởng đã bỏ mặc cô, đang đứng ở dưới lầu, sau khi cô thò đầu ra khỏi cửa sổ, anh đang nói gì đó với cô.

Nhưng ở độ cao tầng bốn, Triệu Mộ Dư không nghe rõ giọng anh, hoặc có lẽ anh không hề nói, cô chỉ thấy khẩu hình của anh dường như là “chìa khóa”.

Chìa khóa?!

Triệu Mộ Dư sững sờ một lát, sau khi nhận ra Giang Chu Trì có ý định giúp đỡ cô, trái tim chết lặng lập tức hồi sinh tại chỗ, mừng rỡ, vội vàng ném chìa khóa xuống từ cửa sổ, rồi chạy về phía cửa chờ đợi.

Không lâu sau, cô cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh tuyệt vời của chìa khóa c*m v** ổ khóa và vặn mở chốt cửa.

Cánh cửa được mở ra.

Giang Chu Trì đứng ngoài cửa, trả lại chìa khóa cho cô.

Triệu Mộ Dư nhận lấy, đang định nói một tiếng “cảm ơn”, thì phát hiện móc chìa khóa của cô bị rơi vỡ thì thôi đi, quan trọng hơn là—

“Này, ảnh thẻ của tôi đâu rồi!” Cô mở to mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc móc chìa khóa trống không.

Chiếc móc chìa khóa bằng nhựa Acrylic là hai mặt.

Một mặt là ảnh chụp chung xinh đẹp của cô, Vưu Nghê Nghê và Tô Hồ, mặt còn lại là một bức ảnh chụp riêng mặt xấu mà cô buộc phải chụp dưới sự nài nỉ của Vưu Nghê Nghê.

Nhưng bây giờ, bức ảnh mặt xấu của cô đã không cánh mà bay!

Tâm trạng của Triệu Mộ Dư chẳng khác nào đánh mất cả một quyển nhật ký đen tối, cô nghĩ chắc là nó đã rơi vào bụi cây dưới lầu, nhất thời không kịp nói gì với Giang Chu Trì, lao thẳng xuống lầu, chui vào bụi cây tìm kiếm kỹ lưỡng.

Mùa xuân vạn vật hồi sinh.

Những bụi cây rậm rạp cũng tràn đầy sức sống hơn mùa đông.

Triệu Mộ Dư tìm trong đó đến mức tóc dính đầy lá cây các loại, cũng không thấy bóng dáng tấm ảnh thẻ đâu.

Không biết qua bao lâu, cô chợt nghe thấy giọng Giang Chu Trì, nhắc nhở cô: “Bảy giờ rưỡi rồi.”

“À?”

Triệu Mộ Dư vẫn đang chìm đắm trong việc tìm ảnh thẻ, nói xong câu đó, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên.

Thấy Giang Chu Trì đứng ngoài bụi cây, cô ngẩn người, cứ tưởng anh đã đi rồi, không ngờ anh vẫn đợi cô.

Cô biết, nếu bây giờ không đi, thì không chỉ là đi học muộn phải viết bản kiểm điểm đơn giản nữa.

Tuy nhiên, cô vẫn không thể buông bỏ tấm ảnh thẻ đó.

“Anh đi trước đi.” Nói xong, Triệu Mộ Dư lại cúi đầu xuống, tiếp tục tìm kiếm tỉ mỉ trong bụi cây, miệng vẫn lẩm bẩm: “Hôm nay tôi nhất định phải tìm thấy nó. Tấm ảnh xấu như thế mà bị người khác nhặt được, sau này tôi còn mặt mũi nào ở khu chung cư nữa!”

Mỗi khi nghĩ đến cảnh xấu hổ chết người đó, cô lại rùng mình, co quắp ngón tay, bấu chặt ngón chân xuống đất, toàn thân khó chịu như có hàng ngàn con côn trùng đang bò trên người.

Quan trọng hơn, nếu Vưu Nghê Nghê phát hiện ảnh mất, chắc chắn sẽ nghi ngờ cô cố ý vứt đi.

Triệu Mộ Dư không thể gánh cái tội này, tìm kiếm càng quyết liệt hơn.

Ai ngờ lúc này, giọng Giang Chu Trì lại đập xuống từ trên đầu cô, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Chắc chắn người khác nhận ra đó là cô sao.”

Nghe câu này, Triệu Mộ Dư khựng lại.

Cô ngẩng đầu lên, lại nhìn Giang Chu Trì một cái, nghe anh nói tiếp: “Nếu người khác còn nhận ra là cô, chứng tỏ không tính là xấu. Nếu xấu đến mức không nhận ra, vậy thì cũng không cần lo lắng gì cả.”

“…Ừm?”

Lần đầu tiên Triệu Mộ Dư nghe Giang Chu Trì nói một đoạn dài như vậy.

Hơn nữa, nghe có vẻ rất có lý thì phải?

Triệu Mộ Dư vẫn ngồi xổm trên mặt đất, giữ tư thế ngước nhìn Giang Chu Trì, không nói gì, trong lòng nghĩ, anh quả là một thiên tài logic.

Giang Chu Trì đọc được sự công nhận và ngưỡng mộ trong mắt Triệu Mộ Dư, không hề khiêm tốn nhận lấy lời khen mà cô chưa nói ra: “Ừm.”

“…Được rồi.” Triệu Mộ Dư đã bị thuyết phục thành công.

Còn về Vưu Nghê Nghê, chỉ đành đợi lần sau đi chơi, cô sẽ chụp bù một tấm khác.

Giải quyết xong hai vấn đề lớn đang níu chân cô, Triệu Mộ Dư không còn vướng bận chuyện ảnh nữa, đứng dậy, cùng Giang Chu Trì đi bắt xe buýt.

Trên đường đi, cô nói “cảm ơn” với Giang Chu Trì, cũng hỏi anh tại sao lại chưa đi học muộn như vậy, có phải cũng ngủ quên không, còn trò chuyện rất nhiều chuyện linh tinh.

Đó là lần đầu tiên cô và Giang Chu Trì hòa hợp với nhau mà không hề cãi nhau.

Cũng sau ngày hôm đó, mối quan hệ giữa cô và Giang Chu Trì đã được cải thiện đáng kể.

Dù sao cô không giống Giang Chu Trì, cô là một người rất biết ơn, luôn ghi nhớ ơn nghĩa Giang Chu Trì đã giúp cô mở cửa.

Còn về chuyện ảnh thẻ, chỉ vài ngày sau, cô đã hoàn toàn quên bẵng đi.

Lúc đó, có lẽ cô nằm mơ cũng không ngờ, mười một năm sau, cô lại tìm thấy tấm ảnh thẻ mà cô đã tìm khắp bụi cây cũng không thấy, trong ốp điện thoại của Giang Chu Trì.

“Này, cô giáo Triệu, cô gái trong tấm ảnh thẻ này là cô hả?”

Đinh Hiểu Hiểu tan học trở về, thấy Triệu Mộ Dư đang ngồi ngẩn ngơ trên ghế, tò mò cúi đầu nhìn.

Triệu Mộ Dư đang nhìn ảnh thẻ, nghe tiếng, hoàn hồn, nhớ lại câu nói năm đó của Giang Chu Trì—nếu người khác còn nhận ra là cô, chứng tỏ không tính là xấu. Nếu xấu đến mức không nhận ra, vậy thì cũng không cần lo lắng gì cả.

Mặc dù đã mười một năm trôi qua, nhưng cô vô cớ muốn kiểm chứng sự chính xác của câu nói này, nên hỏi ngược lại Đinh Hiểu Hiểu: “Cô có thấy là tôi không?”

Nghe câu này, Đinh Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm vào ảnh thẻ, cẩn thận phân biệt một lúc, do dự nói: “Mắt tôi bảo, là cô. Nhưng lý trí lại bảo tôi, cô không thể nào làm cái trò quái gở đó được.”

Triệu Mộ Dư cười, vừa tùy tiện đặt tấm ảnh thẻ trong tay vào cuốn sổ, vừa đưa ra câu trả lời rõ ràng cho Đinh Hiểu Hiểu: “Vậy thì nghe theo mắt cô đi.”

Đinh Hiểu Hiểu kinh ngạc mở to mắt, “À” một tiếng: “Thật sự là cô à!”

Thấy Triệu Mộ Dư đã cất ảnh thẻ đi, cô nàng vẫn chưa xem đủ, tiếc nuối gục lên vách ngăn, hỏi dồn: “Đó là lúc cô bao nhiêu tuổi vậy, đáng yêu quá.”

Triệu Mộ Dư: “Lúc cấp hai, cấp ba gì đó.”

“Ồ…” Đinh Hiểu Hiểu nhẩm tính: “Vậy cũng là chuyện của mười mấy năm trước rồi. Không biết con trai tôi lúc đó có đáng yêu như vậy không.”

Triệu Mộ Dư đã quen với motip trò chuyện “khởi đầu bằng chuyện khác, kết thúc bằng Giang Chu Trì” của Đinh Hiểu Hiểu.

Đinh Hiểu Hiểu cũng không làm cô thất vọng, chuyển hướng câu chuyện, lại quay sang Giang Chu Trì: “Cô giáo Triệu, cô xem này, cô đã quay được tổng cộng bốn tập rồi, chắc là đã hiểu rõ hơn về con trai tôi rồi nhỉ? Có phải hoàn toàn khác với những lời đồn thổi trên mạng mà cô từng xem không?”

Lần quay thứ tư đã hoàn thành tốt đẹp vào thứ năm tuần trước.

Lần quay thứ ba đến thăm đoàn phim đã là nửa tháng trước rồi.

Hôm đó, bên ngoài phòng họp, sau khi Triệu Mộ Dư nhặt được ảnh thẻ của mình, cô đã không đi hỏi Giang Chu Trì chuyện gì đang xảy ra.

Giang Chu Trì dường như cũng không hề phát hiện ra ảnh thẻ đã bị cô lấy đi, trong lần quay chương trình thứ tư, hoàn toàn không đề cập đến chuyện này.

Trái tim lo lắng của cô cũng hạ xuống một chút.

Nghe xong câu hỏi của Đinh Hiểu Hiểu, Triệu Mộ Dư thu lại tâm tư, không mắc bẫy của cô nàng, trả lời hoàn hảo: “Tôi chưa từng xem những lời đồn thổi nào trên mạng cả.”

Đinh Hiểu Hiểu: “?”

Trọng điểm là lời đồn thổi sao?

Đinh Hiểu Hiểu định diễn đạt lại câu hỏi của mình.

Nhưng đúng lúc này, Đồng Tĩnh tan học trở về văn phòng.

Vừa nhìn thấy Đinh Hiểu Hiểu, cô ấy lập tức hào hứng phát biểu: “Hiểu Hiểu, bài fanfic cô gửi tôi tối qua viết hay quá đi! Tôi thấy con trai cô trên giường chắc chắn giống như trong truyện viết thế… Ừm?”

Chưa nói hết câu, miệng Đồng Tĩnh đã bị Đinh Hiểu Hiểu chạy đến bịt lại.

Đinh Hiểu Hiểu vừa nháy mắt với Đồng Tĩnh, vừa tự kỷ ám thị với Triệu Mộ Dư: “Cô giáo Triệu, cô không nghe thấy gì cả, không nghe thấy gì cả.”

Triệu Mộ Dư rất hợp tác, không hỏi thêm gì.

Khoảng thời gian này, nhờ các biểu hiện của Đinh Hiểu Hiểu và các đồng nghiệp như Đồng Tĩnh, cô đại khái biết việc “ship CP” được chia thành ba giai đoạn.

Giai đoạn đầu tiên là với thái độ “ship cho vui”, bấm vào video phân tích, kết quả vô tình nghiện lúc nào không hay, ngày nào cũng ship đến ba bốn giờ sáng.

Giai đoạn thứ hai là kiên quyết tin rằng mình ship trúng “hàng thật” rồi, ngày nào cũng cắm rễ trong Super Topic, làm mới liên tục, xem có bài đăng mới, “kẹo” mới để ship không, bắt đầu ship “kẹo số”, “kẹo khớp thời gian”, “kẹo đồ đôi”.

Giai đoạn thứ ba là, khi chương trình kết thúc, “người trong cuộc” dần ít tương tác, chính thức bước vào “mùa khô”, thế là bắt đầu tìm kiếm fanfic khắp nơi để lấp đầy khoảng trống trong lòng.

Đương nhiên, nếu sự trống rỗng xuất hiện ngay trong hai giai đoạn đầu, thì sẽ sớm bước vào giai đoạn tìm fanfic để đọc điên cuồng.

Tuy nhiên, miệng Đồng Tĩnh bị bịt lại, vẫn còn những cái miệng khác chưa bị bịt.

Một đồng nghiệp ở văn phòng bên cạnh nghe thấy tiếng “Hiểu Hiểu” của Đồng Tĩnh cũng chạy đến, cũng kích động nói: “Hiểu Hiểu! Còn có đề cử nào khác không! Loại thịt hầm càng thơm càng tốt ấy!”

Lời vừa dứt, Triệu Mộ Dư đang chuẩn bị bắt tay vào công việc khựng lại, nhìn Đinh Hiểu Hiểu một cái.

Cũng nhờ có họ, cô biết “thịt” mà họ nói đến là gì.

Đinh Hiểu Hiểu bốn mắt nhìn nhau với Triệu Mộ Dư: “……”

Lần này thì lộ tẩy hoàn toàn rồi.

Đinh Hiểu Hiểu không thể giả vờ được nữa, chỉ có thể chọn cách lý sự cùn: “Cô Triệu, mong cô hiểu cho. Dù sao mọi người cũng là người lớn rồi, ăn chay mãi sao được, thỉnh thoảng cần phải ăn chút đồ mặn để bổ sung sức khỏe chứ.”

Mặc dù nói vậy, nhưng Đinh Hiểu Hiểu vẫn cảm thấy không thể trách họ quá khao khát.

Chỉ có thể trách phản ứng hóa học giữa con trai cô ấy và cô giáo Triệu quá mạnh.

Thực ra hai người họ không có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào đặc biệt trong chương trình, nhưng chỉ cần hai người nhìn nhau, hormone trong không khí lập tức mạnh đến mức muỗi cũng có thể mang thai, thế là các “đại thần đồng fanfic” hầm thịt cuồng nhiệt, các “thần cắt ghép” cắt những đoạn gợi cảm “chiếu muộn” cuồng nhiệt, sản xuất ra vô số “thực phẩm”.

Họ mà không ăn những “món” này, thì chính là đang phí phạm của trời.

Triệu Mộ Dư lại không bị lý lẽ cùn của Đinh Hiểu Hiểu đánh lừa.

Cô vừa định nói, thì lại bị một giọng nam khẩn trương ngắt lời: “Cô giáo Triệu cô giáo Triệu cô giáo Triệu!”

Cô buộc phải dừng lại, dò theo tiếng.

Người nói là lớp trưởng tiếng Anh, người lần trước đã nói sẽ giới thiệu anh họ cho cô.

Sau khi lao đến bàn làm việc của cô, chàng trai chắp hai tay lại, khẩn khoản cầu xin cô: “Cô giáo Triệu, cầu xin cô nói cho em biết, cô và Giang Chu Trì rốt cuộc có thật sự hẹn hò không!”

Triệu Mộ Dư: “?”

Vẻ mặt lớp trưởng khẩn thiết, chỉ thiếu điều quỳ xuống cầu xin cô: “Nữ thần của em nói, chỉ cần em hỏi được câu trả lời này, tối nay cô ấy sẽ đi ăn tối với em!”

Nghe vậy, Triệu Mộ Dư im lặng ba giây, sau đó mỉm cười nhẹ: “Tối nay em chắc là không có thời gian ăn cơm rồi.”

“À?” Lớp trưởng không hiểu: “Tại sao?”

Triệu Mộ Dư không vội trả lời, rút một tờ giấy in từ trên bàn ra, viết gì đó lên đó, rồi đưa cho lớp trưởng, nói: “Đây là bài tập về nhà của em hôm nay, nộp cho tôi trước giờ học ngày mai.”

Lớp trưởng: “………………”

Chàng trai vẫn chưa bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc, biết rằng chuỗi bài tập mà Triệu Mộ Dư viết trên giấy cần phải mất bao lâu mới làm xong, lập tức đổi giọng: “Cô Triệu, vừa nãy em không nói gì cả, hôm nay cũng chưa từng đến tìm cô! Tạm biệt!”

Nói xong, chàng trai chạy trối chết ra khỏi văn phòng mà không quay đầu lại.

Triệu Mộ Dư đã quen rồi.

Cùng với việc chương trình phát sóng, gần đây có rất nhiều người xung quanh cô nhờ bạn bè đến hỏi cô, cô và Giang Chu Trì rốt cuộc có phải là thật không.

May mắn là những người đến hỏi hoặc là đồng nghiệp, hoặc là học sinh, cô có thể dùng vài câu để đánh lạc hướng qua loa.

Đương nhiên, cũng có những người khó đánh lạc hướng.

Ví dụ như—

Nửa giờ sau.

Triệu Mộ Dư lại ngồi trong văn phòng hiệu trưởng.

Cũng như vô số lần trước, hiệu trưởng thấy cô, vẫn tươi cười rạng rỡ, trước tiên khách sáo nói: “Cô Triệu, thời gian này vừa phải quay chương trình, vừa phải lên lớp, chắc chắn rất mệt phải không.”

Triệu Mộ Dư cũng khách sáo đáp lại: “Không quá mệt.”

Hiệu trưởng không dài dòng nhiều, rất nhanh đã đi thẳng vào vấn đề chính: “Thực ra hôm nay mời cô đến đây, cũng không có việc gì đặc biệt, chỉ là, dạo này tôi xem chương trình, có vài điều thắc mắc, muốn hỏi cô.”

Triệu Mộ Dư đã chuẩn bị tâm lý để lại bị sốc: “Thưa thầy.”

Hiệu trưởng lập tức đặt cốc trà giữ nhiệt xuống, nhích người về phía trước một chút, thần bí nói: “Cô nói nhỏ cho tôi biết, cô và Giang Chu Trì thực ra đã yêu nhau từ lâu rồi phải không?”

“…Không phải.” Triệu Mộ Dư trả lời không chút do dự.

Nhưng hiệu trưởng vẫn đắm chìm trong trí tưởng tượng của mình, hoàn toàn không nghe thấy lời phủ nhận này.

Ông tự hào vuốt vuốt hai sợi tóc lơ thơ bị gió thổi rối trên đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ những cành cây trơ trụi, tiếp tục tự nói tự nghe: “Lúc đó Giang Chu Trì đột nhiên đến tham gia chương trình, tôi đã biết cậu ấy chắc chắn là vì cô mà đến rồi. Xem ra cậu ấy thật sự đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên tại buổi quảng bá phim. Nói như vậy, tôi cũng coi như là nửa người mai mối cho hai người rồi nhỉ? Thật không ngờ có ngày tôi lại có thể mai mối cho Giang Chu Trì…”

“…Hiệu trưởng Đường!” Triệu Mộ Dư hơi tăng âm lượng, gọi hiệu trưởng một tiếng nữa, ngắt lời những lời tự lẩm bẩm ngày càng vô lý của ông.

Lần này, hiệu trưởng cuối cùng cũng có phản ứng, quay đầu nhìn cô: “Sao thế?”

Triệu Mộ Dư không còn bỏ qua từ khóa quan trọng nữa, phủ nhận hoàn toàn một lần nữa: “Em không hề hẹn hò với Giang Chu Trì.”

Hiệu trưởng chậm lại vài giây, dường như cuối cùng cũng thoát ra khỏi thế giới của riêng mình, “Ồ” một tiếng: “Biết rồi biết rồi, tôi biết mà.”

Tuy nhiên, Triệu Mộ Dư cảm thấy hiệu trưởng không hề biết.

Quả nhiên.

Giây tiếp theo, cô thấy hiệu trưởng nháy mắt với cô, cam đoan với cô: “Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật cho hai người.”

Triệu Mộ Dư: “……”

Quả nhiên là cô đã đoán đúng.

Triệu Mộ Dư hít sâu một hơi, làm rõ lại lần nữa: “Em và Giang Chu Trì thật sự không hề hẹn hò.”

“Tôi biết, thật sự biết.” Hiệu trưởng lại cầm cốc giữ nhiệt lên, thổi lớp trà nổi, uống một ngụm, sảng khoái nói: “Đến lúc hai người kết hôn nhất định phải mời tôi uống rượu mừng đấy nhé.”

Triệu Mộ Dư: “……”

Đúng là một cuộc trao đổi hoàn toàn không ăn nhập nào.

Triệu Mộ Dư cảm thấy nếu cô còn cố gắng giải thích nữa, nếu không có gì bất ngờ, câu trả lời tiếp theo của hiệu trưởng sẽ là

—Yên tâm, tôi thật sự thật sự biết mà. Vậy hai người định khi nào có con?

Thế là cô nhận rõ tình hình, buông tha cho chính mình, biết khó mà lui: “Nếu thầy không còn việc gì khác, vậy em xin phép về trước.”

“Được được được.” Hiệu trưởng đã có được câu trả lời mình muốn, nên không giữ Triệu Mộ Dư lại nữa: “Mau đi làm việc của cô đi.”

Triệu Mộ Dư lập tức đứng dậy rời đi.

Sau khi ra khỏi văn phòng, cô thở dài một hơi, nghi ngờ đây là sự trừng phạt của ông trời vì lần trước cô đã lừa hiệu trưởng nói mình có bạn trai.

Nghĩ đến việc có lẽ ngày mai trong trường sẽ bắt đầu lan truyền tin đồn cô và Giang Chu Trì hẹn hò, tâm trạng Triệu Mộ Dư vô cùng nặng nề, buồn bã bước ra hành lang.

Ai ngờ chưa đi được hai bước, điện thoại trong túi reo lên.

Vừa thấy là cuộc gọi từ Thi Bội, phản ứng đầu tiên của cô là mình lại gặp rắc rối gì đó trên mạng, cô vội vàng tăng tốc, đợi đi đến cầu thang xa văn phòng hiệu trưởng mới nghe máy.

May mắn là tình huống cô lo lắng không xảy ra.

Sau khi nghe máy, giọng Thi Bội truyền đến từ ống nghe, nghe có vẻ rất vui, vội vàng nói: “Cô Triệu cô Triệu, báo cho cô một tin cực kỳ tốt!”

Nghe câu này, Triệu Mộ Dư lại cảm thấy ông trời vẫn còn chút lòng từ bi với cô.

Tâm trạng tồi tệ hiện tại của cô rất cần một tin tốt để cải thiện, tò mò hỏi: “Tin tốt gì?”

Thi Bội: “Chuyện là thế này, ban đầu hợp đồng của chúng ta ký là quay sáu tập đúng không, nhưng bây giờ sau khi chương trình phát sóng, phản ứng từ các bên đều tốt ngoài mong đợi, nên đài vừa họp xong, thông báo cho chúng ta quay thêm vài tập nữa!”

Triệu Mộ Dư: “……”

Cùng với lời nói, sự mong đợi trên mặt cô đóng băng.

Mỗi lần quay cô đều đếm từng ngón tay, khó khăn lắm mới mong đến khi chỉ còn lại hai tập cuối, kết quả bây giờ Thi Bội lại nói với cô, họ dự định quay thêm vài tập nữa.

Xem ra cách định nghĩa về “tin tốt” của cô và Thi Bội không giống nhau.

Đầu dây bên kia, Thi Bội không nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của Triệu Mộ Dư, vẫn tiếp tục phấn khích: “Nếu bên cô không có vấn đề gì, lần quay tiếp theo chúng ta có thể ký thêm hợp đồng mới. Đương nhiên, thù lao của cô cũng sẽ cao hơn lúc ban đầu rất nhiều!”

Đáng tiếc, tiền bạc lúc này đã không còn đủ sức quyến rũ Triệu Mộ Dư nữa.

Cô vừa đi xuống cầu thang, vừa hỏi: “Các cô đã hỏi Giang Chu Trì chưa?”

Thi Bội: “Hỏi rồi! Thầy Giang bên đó nói, cô đồng ý, anh ấy đồng ý!”

Triệu Mộ Dư nghe xong, lại im lặng một lúc.

Giang Chu Trì đúng là thảnh thơi, ném thẳng rắc rối lớn này cho cô.

Nếu cô không đồng ý, chẳng phải cô sẽ trở thành người tội đồ thiên cổ khiến chương trình tan thành mây khói sao.

Vì “tin tốt” đến quá đột ngột, Triệu Mộ Dư cần chút thời gian để cân nhắc, không thể đưa ra quyết định trong thời gian ngắn như vậy, chỉ có thể trả lời trước một câu: “Tôi trả lời cô sau được không?”

Thi Bội: “Đương nhiên là được. Cô cứ suy nghĩ kỹ đi, chúng ta không vội.”

Cúp điện thoại, Triệu Mộ Dư cũng vừa bước ra khỏi tòa nhà văn phòng.

Bước xuống bậc thang cuối cùng, cô dừng lại, ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời xám xịt.

Lần trước cô bước ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, đứng cùng Hứa Khả ở vị trí này, nhìn thấy tấm standee của Giang Chu Trì bên ngoài cửa hàng tiện lợi, vẫn là mùa hè tháng bảy.

Giờ đây, không biết từ lúc nào đã là đầu đông tháng mười hai.

Vạn vật héo tàn, một màu tiêu điều.

Chỉ có trái tim cô vẫn nở rộ vì một người.

Triệu Mộ Dư thở dài một tiếng trong lòng.

Sở dĩ cô luôn đếm từng ngón tay xem chương trình còn lại bao nhiêu tập, là vì cô phát hiện, mỗi lần gặp Giang Chu Trì nhiều hơn, cô dường như lại thích anh nhiều hơn một chút.

Mặc dù vậy, cô vẫn không thể từ chối thẳng lời đề nghị của Thi Bội vừa rồi.

Bởi vì nếu chương trình kết thúc, mối quan hệ giữa cô và Giang Chu Trì dường như cũng sẽ chấm dứt tại đó.

Nhưng cô không nỡ, vẫn muốn tiếp tục với Giang Chu Trì.

Cuối cùng, chương trình kéo dài thêm tổng cộng sáu tập.

Thời gian quay cũng được cố định từ không cố định trước đây thành mỗi thứ bảy hàng tuần.

Trong một khoảng thời gian, cô và Giang Chu Trì trở nên giống như một cặp đôi yêu xa thực sự, gặp nhau mỗi tuần một lần.

Lần thứ năm, họ quay bù chuyến cắm trại đã bỏ lỡ trước đó, cùng nhau dựng lều, ăn thịt nướng ngoài trời, cuối cùng ngồi trước lửa trại, khi ngọn lửa tàn, họ đã cùng nhau ngắm bình minh ngoài kế hoạch.

Lần thứ sáu, họ mặc đồng phục học sinh, trở về tuổi học trò, tham quan trường đại học của cô, đi chơi game cả buổi chiều. Kết quả cô lại tự mình hại mình, nhất quyết rủ thi đấu trò chơi, cuối cùng thua Giang Chu Trì, còn nợ anh một điều ước.

Lần thứ bảy, họ bay đến bãi biển nóng nực, từ mùa đông trở lại mùa hè, cũng như từ hiện tại trở về quá khứ, lần đầu tiên cùng nhau đón năm mới sau mười năm.

……

Nhưng, dù có tăng thêm bao nhiêu lần quay, lần cuối cùng vẫn sẽ đến.

Năm mới.

Cuối tháng một.

Triệu Mộ Dư đến thành phố Ngân Hà lần thứ mười ba.

Khác với những lần quay cả ngày trước đây, lần này sẽ quay hai ngày một đêm, và chủ đề chỉ có một—chơi đùa thỏa thích.

Vì vậy, lịch trình chính lần này là đi trượt tuyết, địa điểm là một núi tuyết gần thành phố Ngân Hà, cô và Giang Chu Trì sẽ lái xe tự lái đến đó, khoảng ba giờ di chuyển.

Địa điểm gặp mặt là dưới sảnh khách sạn nơi cô ở.

Thời gian khởi hành là hai giờ chiều.

Ngày quay.

Thành phố Ngân Hà đã đón trận tuyết đầu mùa vào đầu tháng mười hai, đêm qua lại đón trận tuyết thứ hai của mùa đông.

Triệu Mộ Dư như thường lệ, xuống lầu sớm mười phút.

Vừa bước ra khỏi sảnh khách sạn, cô đã bị một làn gió lạnh lẫn tuyết đập vào mặt, lạnh đến mức cô không nhịn được kéo cao khăn quàng cổ, che đi nửa khuôn mặt.

Ban đầu Triệu Mộ Dư nghĩ Giang Chu Trì lần này lại sẽ đến muộn như những lần trước, ai ngờ chưa đi được hai bước, cô đã nhìn thấy từ xa một nhóm nhân viên mang máy móc đang tập trung bên vườn hoa ngoài khách sạn.

Ở trung tâm đám đông, là Giang Chu Trì.

Anh lại mặc một bộ đồ đen, cực kỳ nổi bật trong một thế giới trắng xóa, không như lần trước cô thấy anh đá đá sỏi để giết thời gian.

Nhưng dù anh chỉ đứng tùy tiện ở đó, trông cũng như đang quay phim điện ảnh.

Triệu Mộ Dư lại không rảnh để thưởng thức.

Cô nhớ lại chuyện lần trước mình đã so đo việc anh đến muộn mười ba phút, sợ bị anh nhân cơ hội trả thù, lập tức kéo vali, chạy nhanh đến chỗ anh.

Trời tuyết rơi, khách sạn không có nhiều khách.

Mọi âm thanh dường như đều bị tuyết nuốt chửng.

Thế là tiếng vali kéo trên mặt đất trở nên cực kỳ rõ ràng.

Khi Triệu Mộ Dư chỉ còn cách vườn hoa vài mét cuối cùng, Giang Chu Trì đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía cô.

Triệu Mộ Dư thấy vậy, không muốn Giang Chu Trì hiểu lầm cô vội vàng vì muốn gặp anh, lại lập tức dừng chân.

Nhưng lại quên rằng mặt đất trơn trượt vì tuyết.

Sau khi Triệu Mộ Dư phanh gấp, cô không những không giảm tốc độ mà còn trượt một cái, cả người như một quả bóng bowling, lao thẳng về phía Giang Chu Trì, cái “chai bowling” kia.

Cô mở to mắt, đã nghĩ sẵn trong đầu mình sẽ ngã đau như thế nào.

Nhưng vài giây sau.

Cảnh tượng ngã lộn nhào đã không xảy ra.

Cô chỉ thấy trước mắt chợt tối sầm, dường như va vào một vòng tay ấm áp và quen thuộc.

Một lúc lâu, Triệu Mộ Dư vẫn chưa hoàn hồn, cho đến khi bên tai vang lên giọng nói lười biếng đó, đáng ghét nói: “Lại chơi tấn công bất ngờ à.”

Triệu Mộ Dư: “……”

Mặc dù quần áo mùa đông mềm mại và dày dặn, nhưng cô vẫn bị va đau mũi, khóe mắt rỉ ra một chút nước mắt.

Lúc này cô lại không kịp an ủi cái mũi bị thương.

Nhận ra mình lại phạm thêm một sai lầm ngớ ngẩn, Triệu Mộ Dư vội vàng lùi lại, thoát ra khỏi vòng tay Giang Chu Trì, giả vờ như không có chuyện gì, xin lỗi anh: “Xin lỗi, tôi bị trượt chân.”

Cô tưởng Giang Chu Trì chắc chắn lại sẽ làm lớn chuyện này, nhưng không ngờ anh không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái, nói: “Đúng là xảo quyệt (trượt chân).”

Triệu Mộ Dư: “……”

Biểu lộ xong lời xin lỗi, cô lại lý sự cùn với Giang Chu Trì, mặt mỉm cười, chê bai: “Hôm nay thời tiết đã đủ lạnh rồi, anh đừng kể chuyện cười lạnh nữa.”

Giang Chu Trì tôn trọng sở thích của cô, không nói gì thêm, nhận lấy vali trong tay cô, quay người đi về phía trước.

Triệu Mộ Dư thấy vậy, vượt lên trước Giang Chu Trì, chạy nhanh đến chiếc xe thể thao đang đậu bên đường, mở cửa xe, chiếm trước vị trí ghế lái.

Ngồi vào xe, cô thấy Giang Chu Trì vẫn đứng ngoài, như không định lên xe, thế là cô hạ cửa kính, bắt chước giọng điệu trêu chọc quen thuộc của anh, hỏi: “Sao, còn muốn tôi mở cửa cho anh à?”

Giang Chu Trì “Ừm” một tiếng.

Triệu Mộ Dư: “?”

Giang Chu Trì: “Cửa cốp xe.”

Triệu Mộ Dư: “……”

Bỏ vali vào, Giang Chu Trì ngồi vào ghế phụ lái.

Triệu Mộ Dư yên tâm vì đã giữ được ghế lái.

Sau khi nhập điểm đến vào bộ định vị, cô khởi động xe, lên đường đi về phía núi tuyết.

Vì lần trước đã làm trợ lý cho Giang Chu Trì một ngày, Triệu Mộ Dư đã kết bạn WeChat với Chương Vũ, nên cô có thêm một kênh để biết thông tin về Giang Chu Trì, biết mấy ngày nay anh lại quay phim liên tục vài đêm trắng.

Thế là, đợi xe chạy ổn định trên đường, cô trước tiên tán gẫu linh tinh với Giang Chu Trì một hồi, thấy đã đủ lượng để biên tập, cô kết thúc cuộc trò chuyện, hiếm khi quan tâm nói: “Anh ngủ một lát đi.”

Giang Chu Trì lại từ chối, lý do là: “Bây giờ ngủ rồi, tối sẽ không ngủ được.”

Triệu Mộ Dư: “……”

Thôi được rồi.

Cô cũng không thể cưỡng ép Giang Chu Trì nhắm mắt, đành để anh tùy ý.

Chỉ là những chủ đề cần nói vừa nãy đã nói gần hết, Triệu Mộ Dư nhất thời không tìm ra chủ đề mới, vô cớ nhớ đến lần quay thứ sáu.

Kể từ khi nợ Giang Chu Trì một điều ước, cô luôn cảm thấy mình như mắc nợ anh một khoản nợ khổng lồ, ngày nào chưa trả hết, lòng cô ngày đó không yên, rất sợ Giang Chu Trì đột nhiên lấy cớ này ra để hành hạ cô.

Thay vì ngày nào cũng lo lắng, chi bằng nắm quyền chủ động trong tay.

Nghĩ đến đây, Triệu Mộ Dư quả quyết chủ động ra tay, hỏi: “Đúng rồi, anh đã nghĩ ra muốn tôi giúp anh thực hiện mong ước gì chưa?”

Giang Chu Trì tựa lưng vào ghế, mi mắt hơi rủ xuống, trông uể oải nhưng không biết nghĩ đến điều gì, khẽ nhếch khóe môi, nói: “Vừa nãy em đã giúp anh thực hiện rồi.”

Triệu Mộ Dư: “?”

Vừa nãy?

Vừa nãy cô đã làm gì cho anh sao?

Triệu Mộ Dư hồi tưởng lại, xác nhận mình vừa nãy chẳng làm việc tốt nào, mơ hồ hỏi: “Tôi giúp anh thực hiện mong ước gì rồi?”

“‘Hy vọng cô giáo Triệu chủ động lao vào lòng tôi’—” Giọng Giang Chu Trì chậm rãi, nói đến nửa chừng, anh quay mặt sang, nhìn cô, bổ sung nốt nửa câu sau: “Giúp anh thực hiện mong ước này.”

Triệu Mộ Dư: “…………”

 

Bình Luận (0)
Comment