Mộ Dĩ Thành Chu - Lục Lộ Lộc

Chương 49

Triệu Mộ Dư đang nhẹ nhàng xoa đầu Giang Chu Trì, nghe anh nói vậy, cô lập tức dừng động tác.

Cô không đáp lại câu “hẹn hò đi” chẳng đâu vào đâu kia, chỉ gọi tên anh: “Giang Chu Trì.”

Giang Chu Trì: “Ừm?”

“Anh đúng là chẳng biết điểm dừng là gì.” Triệu Mộ Dư lại siết chặt tay, giọng không chỉ cao hơn mà còn lấy lại vẻ thẳng thừng thường thấy: “Em nói chuyện tử tế anh không nghe, cứ phải để em mắng chửi mới chịu hả! Mau thay giày rồi đi ngay!”

Không khí ấm áp ban nãy lập tức tan biến.

Giang Chu Trì vẫn vùi đầu trên vai Triệu Mộ Dư, nghe vậy, anh khẽ cười, thản nhiên chấp nhận lời nhận xét này của cô.

Anh quả thực không biết dừng lại, lúc nào cũng tham lam muốn nhiều hơn.

Tuy nhiên, bị cô quát một trận, cuối cùng anh cũng không còn nằm ì trên người Triệu Mộ Dư nữa, đứng thẳng dậy, nghe lời cô, thay dép đi trong nhà ra, sau đó cầm mũ và khẩu trang trên tủ giày, định rời đi.

Thấy thế, Triệu Mộ Dư biết Giang Chu Trì chịu đi rồi thì nhẹ nhõm hẳn, vội vàng mở cửa cho anh.

Trong nhà dù sao cũng ấm áp hơn ngoài trời.

Mãi đến khi cửa vừa mở, gió lùa vào, Triệu Mộ Dư mới chú ý đến chiếc áo len mỏng manh của Giang Chu Trì, nhớ lại bàn tay anh ban nãy hơi lạnh, cô định bảo anh qua căn 1702 lấy một chiếc áo khoác.

Ai ngờ, đúng lúc đó, cửa căn 1702 lại mở ra.

Tùng Hàm ra ngoài đổ rác.

Vừa mở cửa, anh ta đã nhìn thấy Giang Chu Trì, sững người ba giây, xác nhận mình không bị hoa mắt rồi lập tức kinh hãi dán cả người vào tường: “Trời đất ơi, Giang Chu Trì, đêm hôm khuya khoắt, sao cậu lại bước ra từ nhà Triệu Mộ Dư thế này!”

Nói rồi, anh ta lại dùng ánh mắt kinh ngạc, ngờ vực đời người, chấn động quay sang Triệu Mộ Dư: “Còn em nữa, Triệu Mộ Dư, sao em lại nhìn Giang Chu Trì bằng ánh mắt tình tứ, quyến luyến thế kia! Chuyện gì đã xảy ra vậy!”

Triệu Mộ Dư: “…”

Sợ cả chung cư này không biết Giang Chu Trì đến hả?

Triệu Mộ Dư lười đính chính những từ ngữ khoa trương của Tùng Hàm, chỉ muốn bảo anh ta nói nhỏ lại.

Thế nhưng Tùng Hàm hoàn toàn không cho người khác cơ hội nói.

Máy dò chuyện bát quái của anh ta nhanh chóng khởi động, chưa đợi Triệu Mộ Dư trả lời, anh ta đã tự mình nghĩ ra một khả năng, hai tay bịt miệng, hít một hơi lạnh: “Hai người… chẳng lẽ đang lén lút yêu đương bí mật sau lưng tôi sao!”

Màng nhĩ của Triệu Mộ Dư suýt bị Tùng Hàm làm cho thủng.

Cô cau mày, đưa tay bịt tai, không phí lời với Tùng Hàm nữa, ra lệnh: “Anh đi vào trong lấy cho Giang Chu Trì một cái áo khoác dày.”

“… Ồ.” Tùng Hàm đã quen với việc nghe lệnh Triệu Mộ Dư.

Vừa dứt lời, anh ta theo phản xạ quay người định đi vào nhà, thực hiện nhiệm vụ được giao.

Nhưng chưa đi được hai bước, Tùng Hàm lại như chợt nhận ra một điều vô cùng quan trọng, anh ta quay phắt lại, vẻ mặt còn kinh ngạc hơn gấp trăm lần ban nãy, bước tới chỗ Triệu Mộ Dư, định túm lấy vai cô lắc điên cuồng.

Đây là động tác yêu thích nhất của anh ta khi biểu đạt sự kích động.

Tuy nhiên, vừa mới giơ hai tay lên, một ánh mắt không mấy ấm áp đã áp xuống người anh ta.

Tùng Hàm rùng mình, nhớ ra còn có tên b**n th** Giang Chu Trì ở đây, không dám động tay nữa, chỉ động miệng, kích động nói: “Không đúng nha, Triệu Mộ Dư, em không phủ nhận lời anh nói! Em tử tế từ lúc nào vậy! Cuối cùng cũng chịu cho Giang Chu Trì một danh phận rồi sao!”

Triệu Mộ Dư: “…”

Thời đại nào rồi mà còn danh phận với chẳng danh phận.

Triệu Mộ Dư không định để tâm đến những lời nói lung tung của Tùng Hàm.

Nhưng sau khi Tùng Hàm nói xong, khóe mắt cô liếc thấy Giang Chu Trì quay mặt lại, nhìn cô một cách thư thái, hình như cũng muốn biết cô có chịu cho anh một danh phận hay không.

Triệu Mộ Dư mím môi, lén lút lườm Giang Chu Trì một cái.

Không giúp cô thì thôi đi, còn hùa theo Tùng Hàm làm loạn, sợ hiện trường chưa đủ rối ren à.

Triệu Mộ Dư thấy hơi đau đầu, đã lâu lắm rồi cảm xúc của cô không lên xuống thất thường đến thế chỉ trong nửa buổi tối.

Cơn bực bội vừa bị Giang Chu Trì châm ngòi, may mắn lắm mới đè xuống được, giờ lại bị Tùng Hàm châm lên, cô nắm chặt tay, nhịn đi nhịn lại, cuối cùng vẫn không nhịn được, quát Tùng Hàm: “Anh đi lấy áo khoác rồi nói sau!”

Tùng Hàm: “…”

Tùng Hàm giật mình, lại “ồ” một tiếng, lần này không còn luyên thuyên gì với Triệu Mộ Dư nữa, ngoan ngoãn vào nhà lấy quần áo.

Tai Triệu Mộ Dư cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Để không bị giọng nói ma mị của Tùng Hàm tấn công nữa, nhân lúc anh ta quay vào nhà, cô tranh thủ dặn dò Giang Chu Trì: “Lát nữa Tùng Hàm lấy áo cho anh, anh bảo anh ấy đưa anh ra sân bay đi. Hạ cánh xong nhớ nhắn tin cho em. Không được cứ động một tí là biến mất mười bữa nửa tháng. Ăn uống đầy đủ, ngủ nghỉ cho tốt, tự chăm sóc bản thân đi.”

Cô cũng chẳng bận tâm đến logic, chỉ nói tuôn ra tất cả những gì mình muốn nói.

Nói xong, xác nhận mình không bỏ sót gì, Triệu Mộ Dư mới kết thúc đoạn đối thoại đơn phương này, hỏi Giang Chu Trì: “Anh có gì muốn dặn dò em không?”

Giang Chu Trì yên lặng nhìn Triệu Mộ Dư, đôi mắt vốn lạnh lùng đã ánh lên một vẻ dịu dàng, mềm mại qua những lời cằn nhằn của cô.

Nghe thấy câu hỏi của cô, anh “Ừm” một tiếng, dặn cô: “Nhớ nghĩ về anh.”

Triệu Mộ Dư: “…”

Vừa ngẩng đầu lên, cô lại chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm của Giang Chu Trì.

Trong đó ẩn chứa cảm xúc vừa lạnh lùng vừa nồng cháy, khiến cô nghẹt thở.

Lúc này, tiếng bước chân của Tùng Hàm vọng lại gần, chắc là sắp ra rồi.

Triệu Mộ Dư bừng tỉnh, không nói thêm gì nữa, nhanh chóng và khẽ khàng buông một câu “Biết rồi” rồi đóng cửa lại.

Tùng Hàm vừa ra, không thấy Triệu Mộ Dư đâu, vội vã như đánh rơi mất tiền, la ầm lên: “Triệu Mộ Dư đâu rồi! Tôi còn bao nhiêu câu hỏi chưa hỏi mà sao lại biến mất rồi!”

Giang Chu Trì thu lại ánh mắt đang nhìn cánh cửa 1701.

Trong khoảnh khắc lướt qua vừa nãy, vệt hồng trên vành tai cô vẫn còn đọng lại trong mắt anh.

Anh khẽ thu lại biểu cảm, quay sang nhìn Tùng Hàm, giọng nói bình thường, thay Triệu Mộ Dư trả lời: “Hỏi tôi cũng được.”

Triệu Mộ Dư trong nhà: “…”

Tùng Hàm: “…”

Cái giọng lạnh nhạt này có vẻ giống người sẽ trả lời anh ta sao?

Tùng Hàm không tự chuốc lấy thất bại, đưa áo khoác cho Giang Chu Trì, chưa đợi anh mở lời, đã tự giác nói: “Đi thôi, đưa cậu ra sân bay.”

Trong căn 1701.

Triệu Mộ Dư đang áp vào cửa, nheo mắt nhìn qua lỗ khóa.

Đợi thấy Giang Chu Trì và Tùng Hàm bước vào thang máy, cánh cửa đóng lại, cô mới thu lại ánh nhìn, dán cả người vào cánh cửa lạnh ngắt, làm mát khuôn mặt đang nóng bừng.

Đêm hôm đó, Triệu Mộ Dư lại mất ngủ.

Lần mất ngủ trước là đêm cuối cùng trước khi rời thị trấn núi tuyết.

Khi đó là vì quá mong muốn Giang Chu Trì nên không ngủ được.

Lần này cũng là vì nhớ Giang Chu Trì.

Nhưng là nhớ chính con người anh.

Lần này, Giang Chu Trì phải ở nước ngoài một tuần để quay bù một số cảnh phim.

Múi giờ chênh nhau mười hai tiếng, vừa đúng một ngày và một đêm.

Anh đã ngoan ngoãn nghe lời Triệu Mộ Dư, không còn mười bữa nửa tháng mới liên lạc, mà gọi điện cho cô mỗi tối trước khi cô đi ngủ, giống như kỳ nghỉ đông năm cô học lớp 10.

Chỉ là, phải đến nhiều năm sau này, Triệu Mộ Dư mới hiểu ra, cô của ngày đó tưởng chừng như bị Giang Chu Trì uy h**p bằng sợi dây đỏ, buộc phải gọi video xác nhận với anh mỗi tối, nhưng thực ra, trong lòng cô lại ẩn chứa niềm vui.

Dù cô và Giang Chu Trì không có nhiều chuyện để nói, nhưng hình như chỉ cần nghe thấy tiếng thở của anh cũng đủ rồi.

Những cuộc gọi như thế kéo dài từ thứ bảy, khi Giang Chu Trì hạ cánh ở Los Angeles, đến thứ tư.

Tối thứ tư, vừa nhận điện thoại của Giang Chu Trì, Triệu Mộ Dư đã quy định rõ ràng: “Mai em có tiết, nên hôm nay phải cúp máy trước 11 giờ.”

Giang Chu Trì nói “Được.”

Thế nhưng, đến cuối cùng, người không nỡ cúp máy lại là Triệu Mộ Dư.

Chiếc điện thoại mở loa ngoài đặt trên gối.

Cô đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, lờ mờ nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp bên kia điện thoại, giọng nói chìm trong cơn ngủ như vệt mây dài kéo lê, chậm rãi hỏi: “Chỗ anh đang mưa à?”

Giang Chu Trì nghe ra cô đang buồn ngủ, “Ừm” một tiếng rồi cầm điện thoại, đặt bên cửa sổ xe, không nói thêm gì nữa.

Triệu Mộ Dư vốn đã mơ màng, giờ lại được tiếng ồn trắng dỗ dành như thế, ý thức càng không thể kiểm soát mà dần trôi vào giấc mơ.

Cô thích nghe tiếng mưa, điều này ai xung quanh cô cũng biết.

Thế nhưng, không ai biết, ban đầu cô thích tiếng mưa là vì, cô và Giang Chu Trì đã cùng nhau trải qua rất nhiều ngày mưa.

Trong số đó, có hai ngày mưa cô nhớ nhất.

Ngày đầu tiên là khoảng thời gian vừa lên lớp 10.

Một buổi chiều cuối tuần, Triệu Mộ Dư đến trường giúp Tô Hồ – bạn cùng lớp làm ủy viên tuyên truyền – vẽ bảng tin.

Sắp xong rồi thì Tô Hồ đột nhiên nhận được điện thoại ở nhà, bảo cô ấy đến bệnh viện mang cơm cho bà nội bị ốm.

Triệu Mộ Dư nghe vậy, chẳng nói chẳng rằng, lập tức đuổi Tô Hồ đang ngại ngùng không muốn bỏ rơi cô về, một mình ở lại hoàn thành công việc.

Ai ngờ, khi cô dọn dẹp xong xuôi, chuẩn bị về nhà thì cơn nắng nóng tháng chín đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, trời đổ mưa như trút nước, bên ngoài cũng tối sầm lại, có vẻ sẽ không tạnh ngay được.

Triệu Mộ Dư gọi điện cho mẹ.

Vừa kết nối, đầu dây bên kia trước hết là tiếng mạt chược, sau đó mới là giọng mẹ Triệu, hỏi: “Alo, Mộ Mộ đấy à, sao thế con?”

Triệu Mộ Dư vừa đóng cửa sổ lớp học, vừa nói: “Con không mang ô, mẹ đánh xong mạt chược thì đến trường đón…”

“—— Càn!” Sự chú ý của mẹ Triệu vẫn dán vào ván mạt chược, không hề nghe rõ lời cô: “Con nói gì cơ?”

Triệu Mộ Dư: “…”

Cô đành lặp lại lời vừa nãy.

Lần này mẹ Triệu nghe rõ, đáp: “Được rồi, biết rồi, cúp máy nhé.”

Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ mẹ Triệu kết thúc ván mạt chược lúc 5 giờ.

Triệu Mộ Dư không có việc gì làm, cũng không muốn đọc sách, rảnh rỗi sinh nông nổi, cô bèn ngồi bên cửa sổ nghe mưa.

Không biết đã qua bao lâu, phía sau cô truyền đến tiếng bước chân.

Cô quay đầu lại.

Chàng trai mặc áo phông đen, tôn lên vẻ sắc sảo của đôi mày mắt, nhưng may là vẻ mặt lại có phần thư thái, lười nhác nhìn cô, trên mái tóc còn đọng hơi nước ngoài trời, trên nốt ruồi ở sống mũi cũng có một giọt mưa.

Là Giang Chu Trì.

Triệu Mộ Dư ngẩn ra.

Cô không bất ngờ khi Giang Chu Trì biết cô ở trường, vì cô đã nói với anh về việc hôm nay phải đến giúp Tô Hồ vẽ bảng tin.

Điều cô bất ngờ là Giang Chu Trì lại xuất hiện trước mặt cô vào lúc này.

Hoàn hồn, Triệu Mộ Dư đang định hỏi anh sao cũng ở đây, chợt nhớ ra điều gì đó, dò hỏi: “Là mẹ em bảo anh đến à?”

Giang Chu Trì không trả lời câu hỏi của Triệu Mộ Dư, chỉ hỏi cô: “Đi không.”

“… Đi.” Triệu Mộ Dư cũng không thấy có gì sai, không muốn bị mắc kẹt trong cơn mưa thu này nữa, trả lời không chút do dự.

Khuôn viên trường học cuối tuần vắng tanh, đèn hành lang cũng không bật, cộng thêm tiếng mưa rào ào ạt, hoàn toàn tạo nên bầu không khí của một bộ phim kinh dị.

Triệu Mộ Dư, người không sợ trời không sợ đất chỉ sợ tối, đi sát bên Giang Chu Trì.

Đến gần lúc ra khỏi tòa nhà học, khóe mắt cô liếc thấy Giang Chu Trì giương ô.

Ô rất lớn.

Thế nhưng, dù mặt ô có lớn đến đâu, chứa hai người vẫn có vẻ chật chội.

Nghĩ đến việc lát nữa phải chen chúc dưới cùng một chiếc ô với Giang Chu Trì, tim Triệu Mộ Dư bắt đầu đập thình thịch, tiếng động lớn đến mức gần như át cả tiếng mưa.

Để che giấu sự căng thẳng của mình, cô tìm chuyện để nói, hắng giọng, cảnh báo trước: “Lát nữa anh đừng có bày trò nhường ô cho em rồi cuối cùng tự mình ướt hết nha, em không ăn cái kiểu đó đâu.”

Giang Chu Trì nghe vậy, quay đầu, nhìn cô hai ba giây, khẽ nhếch môi cười khẩy: “Lẽ nào anh không thể chuẩn bị hai cái ô sao.”

Triệu Mộ Dư: “…”

Đó là một góc độ cô chưa từng nghĩ đến.

Triệu Mộ Dư “Ồ” một tiếng, bước chân đang định chui vào ô của Giang Chu Trì khựng lại, rồi nhận lấy chiếc ô khác anh đưa.

Mỗi khi trời mưa, dù là mưa nhỏ hay mưa bão, giao thông ở thành phố Đồng chắc chắn bị tê liệt.

Mỗi con đường không chỉ tắc nghẽn mà còn chưa chắc đã chen lên được xe buýt.

Còn taxi, thì khỏi phải nói, đến chiếc nào là bị người ta tranh giành chiếc đó.

Sau khi ra khỏi cổng trường, cân nhắc nhiều mặt, Triệu Mộ Dư đề nghị: “Chúng ta đi bộ về đi.”

Nói rồi, cô lại cúi đầu, nhìn đôi giày của mình, tiếc nuối nói nhỏ: “Chỉ tiếc đôi giày vải mới mua này của em, đi lần đầu tiên đã hỏng rồi.”

Giang Chu Trì nghe thấy, coi như an ủi cô, nói: “Vậy thì cố gắng để nó chết một cách xứng đáng đi.”

Triệu Mộ Dư: “?”

Cô tò mò về cách nói này, không ngần ngại hỏi: “Chết xứng đáng là sao?”

Giang Chu Trì khẽ nâng cằm, chỉ vào một vũng nước lớn cách đó không xa, ra hiệu: “Đi dẫm nước đi.”

Triệu Mộ Dư: “…”

Trẻ con.

Nể mặt việc Giang Chu Trì đã cố tình đến đưa ô cho cô, Triệu Mộ Dư không tính toán với anh, chỉ “vút” một cái xoay cán ô, vẩy nước mưa lên người anh, rồi quay đầu đi về phía trước.

Khu chung cư không xa trường, đi bộ khoảng hai mươi phút.

Thế nhưng, suốt quãng đường, Triệu Mộ Dư lúc lôi Giang Chu Trì đi dạo cửa hàng văn phòng phẩm, lúc lại kéo anh vào tiệm bánh mì ăn uống, hai mươi phút đi đường đã kéo dài thành nửa tiếng đồng hồ.

Vừa về đến nhà, cô lại nhận được điện thoại của mẹ Triệu, hỏi: “Mộ Mộ, mẹ đến trường rồi, con đâu rồi.”

“… À?”

Triệu Mộ Dư q*** t** đóng cửa, nghe vậy, ngẩn ra: “Con về đến nhà rồi mà, mẹ không phải bảo Giang Chu Trì đến đón con sao?”

Mẹ Triệu: “Mẹ bảo Tiểu Giang đến đón con? Không có nha.”

Bên ngoài ồn ào, tiếng mưa cũng lớn, nói xong câu đó, mẹ Triệu cũng không hỏi thêm gì, chỉ dặn dò: “Con về đến nhà là được, nấu cơm trước đi, mẹ có thể sẽ về muộn. Mưa lớn quá, đường tắc hết rồi.”

“Ồ…”

Triệu Mộ Dư lúng túng đáp lời.

Đôi mắt cô cứ nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng lại, như thể có thể xuyên qua cánh cửa, nhìn thấy Giang Chu Trì ở căn đối diện, nhìn ra ý định hôm nay anh có phải là cố tình đến trường đón cô hay không.

Ngày mưa đáng nhớ thứ hai, cũng là ngày mưa cuối cùng cô và Giang Chu Trì trải qua.

Đó là năm cô học lớp 11.

Khi đó, chỉ còn một tuần nữa là Giang Chu Trì thi đại học, mối quan hệ giữa cô và Giang Chu Trì đã tệ đến mức cô không muốn nhìn anh lấy một cái.

Một buổi trưa, Triệu Mộ Dư đến kỳ kinh nguyệt, đau bụng, không đi ăn trưa, một mình ngồi trong lớp, gục mặt xuống bàn ngủ.

Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách.

Trong lớp học không bật đèn, ánh sáng u ám, không khí oi bức.

Bài hát trong loa phát thanh của trường hết bài này đến bài khác, cuối cùng kết thúc bằng ca khúc Chiếc Áo Len Đen.

Thực ra Triệu Mộ Dư cũng không ngủ say lắm, nhưng đột nhiên, như có cảm ứng, cô khẽ nhíu mày, bất chợt mở mắt.

Trong tiếng mưa rào, trong câu hát “Nói lại Anh yêu em, có lẽ mưa sẽ không tạnh”, cô nhìn thấy một đôi mắt đen láy, trong đó chỉ phản chiếu hình bóng cô.

Giang Chu Trì không biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh cô, đầu gối lên cánh tay đặt trên bàn, trông như đang nhìn cô ngủ.

Triệu Mộ Dư vừa tỉnh dậy còn hơi mơ màng.

Đợi đến khi nhận ra đây không phải là mơ, cũng không phải ảo giác, sự buồn ngủ trong mắt cô hoàn toàn biến mất, đồng tử co rút lại, cô ngồi thẳng dậy.

Giang Chu Trì vẫn gối trên tay, không động đậy.

Trong tầm mắt, chỉ còn lại một bức tường trắng đầy chữ viết.

Sau một lúc im lặng, anh cũng ngồi dậy, giọng điệu bình thản, hỏi Triệu Mộ Dư: “Sao không ngủ thêm chút nữa.”

Lại là cái giọng như chưa có chuyện gì xảy ra.

Kỹ năng diễn xuất của Triệu Mộ Dư không tốt bằng anh, không thể giả vờ như không có gì, cô nhìn thẳng vào bảng đen phía trước, lạnh lùng nói: “Tôi ngủ bao lâu thì có liên quan gì đến anh sao.”

Giang Chu Trì nhìn mặt nghiêng của cô, “Ừm” một tiếng: “Có liên quan.”

Triệu Mộ Dư không nói, cố gắng kiềm chế ánh mắt muốn nhìn về phía Giang Chu Trì theo bản năng, nghe anh tiếp tục nói một cách nhẹ nhàng: “Em tỉnh rồi, anh không thể nhìn em được nữa.”

Triệu Mộ Dư nghẹt thở.

Lại là những lời nói mập mờ như thế này.

Xem ra anh thực sự không sợ cô hiểu lầm.

Triệu Mộ Dư siết chặt hai tay, không muốn ở chung một không gian với Giang Chu Trì nữa, định rời khỏi lớp học, nhưng cô ngồi cạnh cửa sổ sát tường, lối ra đã bị Giang Chu Trì chặn mất.

Mặc dù vậy, cô vẫn không mở lời bảo Giang Chu Trì nhường đường, mà xê dịch chiếc bàn phía sau, mở ra một lối đi.

Đúng lúc này, Giang Chu Trì đứng dậy, lặng lẽ bước ra khỏi lớp học.

Triệu Mộ Dư dừng lại động tác chưa hoàn thành.

Khi tiếng phát thanh ngừng, cả lớp học lại chìm vào im lặng, cô ngồi xuống lại, nhìn hộp thuốc giảm đau mới mua đặt trên bàn mình.

Cô nhớ lại một ngày mưa rất lâu trước đây, ngày hôm sau khi đôi giày vải mới của cô bị nước mưa làm hỏng, Giang Chu Trì đã tặng cô một đôi giày mới y hệt.

Chỉ là số phận của nó cũng giống như hộp thuốc giảm đau này, đều bị cô ném vào thùng rác.

Bảy giờ sáng.

Chuông báo thức “leng keng leng keng” vang lên đúng giờ, đánh thức Triệu Mộ Dư trong giấc mộng.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt, sờ điện thoại, tắt báo thức.

Không khí trở lại sự tĩnh lặng của buổi sớm.

Ý thức của Triệu Mộ Dư vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô vẫn còn nghĩ về giấc mơ vừa rồi, cho đến khi bị một luồng lạnh lẽo k*ch th*ch, nhận ra chiếc gối dưới người đã ướt đẫm một mảng lớn, cô mới phát hiện mình lại khóc.

Lần này, những giọt nước mắt này là dành cho Giang Chu Trì.

Vì sự non nớt của cô thời niên thiếu.

Hóa ra mười năm qua, cô đã đối xử với Giang Chu Trì như thế, chỉ chăm chăm xả hết cảm xúc của mình, hoàn toàn không màng đến cảm xúc của anh, dùng mọi cách có thể để làm tổn thương anh.

Thế nhưng, dù cô đối xử như vậy, Giang Chu Trì cũng chưa từng nghĩ đến việc rời xa cô, mà vẫn dai dẳng ở bên cô mười năm như một.

Triệu Mộ Dư lật người, vùi vào chăn, những giọt nước mắt mới rịn ra nhanh chóng làm ướt ga trải giường.

Mấy ngày nay, cô cũng ngoan ngoãn nghe lời Giang Chu Trì, ngày nào cũng nhớ nghĩ về anh.

Giờ khắc này, cô lại càng nhớ anh hơn.

May mắn là hôm nay cô phải đến trường, không có nhiều thời gian để cô tùy hứng nhớ nhung anh.

Trước khi bị muộn, Triệu Mộ Dư buộc mình phải thoát ra, đứng dậy.

Học kỳ này, lịch dạy của cô được xếp vào thứ năm và thứ sáu.

Ai ngờ vừa bước vào văn phòng, Hứa Khả đã phát hiện ra sự khác lạ của cô, quan tâm hỏi: “Mộc Ngư, hôm qua không ngủ ngon sao, mắt sao hơi sưng thế?”

Triệu Mộ Dư theo bản năng sờ mắt mình.

Sáng dậy, cô còn cố tình chườm đá lạnh một lúc, nhưng kết quả cũng không giảm sưng.

Nhưng cũng không thể nói là không ngủ ngon.

Cô đi đến bàn làm việc ngồi xuống, suy nghĩ một lát, đáp: “Chắc là ngủ ngon quá đấy ạ.”

Hứa Khả cười cười, không hề nghi ngờ gì, ngược lại còn đồng tình: “Trạng thái của cô quả thực tốt hơn tuần trước nhiều.”

Nghe vậy, Triệu Mộ Dư theo bản năng cầm điện thoại lên soi mình.

Thay đổi rõ rệt đến vậy sao?

Sao cô không thấy nhỉ?

Triệu Mộ Dư vẫn đang nghiên cứu khuôn mặt mình, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói tràn đầy năng lượng của Đinh Hiểu Hiểu: “Everybody, chào buổi sáng nha! Con trai tôi sắp công bố một hợp đồng quảng cáo mới rồi, lúc đó tôi sẽ mời mọi người đi ăn!”

“Cô Đinh hào phóng quá!”

“Cô Đinh sảng khoái quá!”

“Cô Đinh muôn năm!”

“Nên mà, nên mà.” Đinh Hiểu Hiểu lạc lối trong những lời khen ngợi.

Triệu Mộ Dư nghe thấy, đặt điện thoại xuống, sau khi Đinh Hiểu Hiểu ngồi vào chỗ, cô kéo ghế đến bên cạnh cô ấy: “Hiểu Hiểu.”

“Sao thế, cô Triệu.” Đinh Hiểu Hiểu vui vẻ, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng ngay sau đó lại chợt nhớ ra điều gì, quay sang nhìn cô: “Chắc cô lại định lần này không đi ăn nữa chứ!”

Triệu Mộ Dư: “…”

Đúng là cô không định đi thật.

Nhưng đó không phải là trọng tâm.

Kể từ khi bị Tùng Hàm bắt gặp ở hành lang vào thứ sáu tuần trước, cô luôn thỉnh thoảng nhớ lại câu nói “Em tử tế từ lúc nào vậy!” của anh ta.

Cộng thêm giấc mơ sáng nay.

Triệu Mộ Dư tò mò trong mắt người khác, thái độ của cô đối với Giang Chu Trì có tệ lắm không, bèn hỏi Đinh Hiểu Hiểu: “Khi xem chương trình, cô thấy tôi đối xử với con trai cô thế nào?”

Đinh Hiểu Hiểu: “Khá tốt mà.”

Triệu Mộ Dư nghĩ “tạm được” đã là câu trả lời tốt nhất rồi, không ngờ lại nhận được lời đánh giá “khá tốt”, tò mò hỏi: “Tốt ở điểm nào?”

“Tốt ở chỗ cô ngó lơ con trai tôi, hoàn toàn phù hợp với hình mẫu lý tưởng của anh ấy—thích những cô gái không thích anh.”

“…”

“…………”

“………………”

Hóa ra là cái kiểu “tốt” này.

Sự im lặng của Triệu Mộ Dư vang vọng chói tai.

Đinh Hiểu Hiểu không nghe thấy, cũng không nhận ra sự khác lạ của cô, ngược lại còn hứng thú hát lên bài BGM thường dùng nhất trong các video cắt ghép của cô và Giang Chu Trì: “Sương mù dâng lên bốn phía, lén lút ẩn mình, anh yêu em ở nơi không người thấy ~”

Triệu Mộ Dư tiếp tục giữ im lặng.

Cô không hỏi thêm Đinh Hiểu Hiểu điều gì nữa, quay về chỗ của mình.

Tuy nhiên, sự tự vấn của cô không dừng lại ở đó.

Hậu quả của sự tự vấn là, đến giờ tan làm, cô vẫn còn một chút công việc chưa làm xong.

Triệu Mộ Dư: “…”

Yêu đương quả nhiên làm lỡ việc.

Sáu giờ chiều, các đồng nghiệp khác lần lượt tan sở, ngay cả Hứa Khả vừa tan tiết về cũng đi rồi, cô ấy nhắc nhở Triệu Mộ Dư: “Mộc Ngư, ngoài trời đang mưa, lát nữa về nhớ mang ô nha.”

“Ừm.”

Triệu Mộ Dư đáp lời, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính.

Lần này cô không còn sao nhãng nữa, sau khi hoàn thành công việc còn lại với hiệu suất gấp ba lần, cô tắt máy tính, chuẩn bị tan làm.

Ai ngờ chưa kịp bước ra khỏi văn phòng, cô lại đột nhiên khựng bước, phát hiện lại làm mất ô, chỉ có thể vừa thở dài, vừa ngoan ngoãn quay lại bàn làm việc ngồi xuống.

Đây đã là chiếc ô thứ năm cô làm mất trong tháng này.

Và cũng là chiếc ô không biết thứ bao nhiêu cô làm mất trong hơn hai mươi năm qua.

Triệu Mộ Dư nghi ngờ mình và ô khắc nhau, mở điện thoại, mua một chiếc ô trên nền tảng giao hàng.

Trong lúc chờ ô được giao đến, cô cũng không rảnh rỗi, lại nhớ đến một chuyện, nhân tiếng nhạc trong loa phát thanh của trường, cô mở WeChat, tìm đến khung chat của Chương Vũ.

Kể từ tuần trước, sau khi cô thành công giúp Chương Vũ “tống cổ” sếp đi, thái độ của Chương Vũ đối với cô đã thay đổi một trăm tám mươi độ, không còn nói móc cô nữa. Mà là có hỏi có đáp, biết gì nói nấy.

Vì vậy cô hỏi Chương Vũ: 

【Sếp cậu bay chuyến mấy giờ ngày mai thế?】

Cô nghĩ, nếu thời gian hợp lý, cô sẽ bay đến Ngân Hà tìm anh.

Thế nhưng lần này, Chương Vũ không trả lời câu hỏi của cô.

Anh ta nói lảng sang chuyện khác, nhất quyết không nói cho cô biết thời gian cụ thể Giang Chu Trì quay về.

Cuối cùng, để chuyển hướng sự chú ý của cô, anh ta thậm chí còn gửi cho cô một bức ảnh, hỏi: 

【Cô Triệu, nhờ cô mà sếp tôi đã tăng lương cho tôi rồi, nhân chuyến công tác này, tôi thấy cái ví đựng tiền lẻ hình con ếch này. Cô thích không? Tôi tặng cô nhé, coi như là lời xin lỗi vì đã không lịch sự với cô thời gian trước.】

Triệu Mộ Dư: 【Không thích.】

Chương Vũ: 【… Vỏ thẻ cơm của cô chẳng phải là một con ếch xấu xí sao, sao lại không thích nữa rồi.】

Triệu Mộ Dư: “?”

Thấy câu này, cô thấy lạ lùng: 【Sao cậu biết vỏ thẻ cơm của tôi là con ếch?】

Chương Vũ nhanh chóng gửi câu trả lời đến, nhưng chưa đầy hai giây lại lập tức thu hồi.

Thế nhưng Triệu Mộ Dư vẫn kịp nhìn thấy.

Chương Vũ nói là——“Vì sếp tôi trước đây nhặt được thẻ cơm của cô mà, tôi thấy rồi.”

Sự nghi hoặc và bất ngờ trong mắt Triệu Mộ Dư được ánh sáng lạnh của màn hình chiếu rọi.

Giang Chu Trì… nhặt được thẻ của cô?

Cô làm việc ở Đại học Vân Thành được hai năm.

Trong hai năm này, thẻ cơm của cô chỉ bị rơi một lần vào tháng bảy năm ngoái.

Và lần đó, người nhặt được thẻ của cô và trả lại cho cô là Đồng chí Lôi Phong sống, chứ không phải Giang Chu Trì.

Trong khung chat, tin nhắn của Chương Vũ vẫn liên tục nhảy lên, dường như muốn che đậy lỗi lầm vừa rồi của mình.

Triệu Mộ Dư lại không thèm nhìn thêm một cái nào nữa.

Bởi vì cô nhớ đến bài đăng đầu tiên trên vòng bạn bè của Đồng chí Lôi Phong sống là từ mười năm trước.

Nhớ đến việc nhìn thấy bức ảnh hoàng hôn cô từng thấy trong điện thoại Giang Chu Trì, xuất hiện trên vòng bạn bè của anh ta.

Nhớ đến việc anh ta thường xuyên đang trò chuyện thì biến mất, rồi lại xuất hiện vào một lúc không ngờ tới, cứ như đang làm một công việc bí ẩn và không ổn định nào đó.

Những chi tiết từng bị cô bỏ sót này như một mảnh ghép then chốt nhất, ghép lại thành một câu trả lời hoàn chỉnh.

Hơi thở của Triệu Mộ Dư ngừng lại một thoáng, đầu ngón tay khẽ run, cô thoát khỏi cuộc trò chuyện với Chương Vũ, muốn xác nhận lại xem câu trả lời này có đúng không.

Thế nhưng vừa mới nhấp vào vòng bạn bè của Đồng chí Lôi Phong sống, ngón tay cô lại khựng lại trên màn hình.

Trước đây khi mới thêm WeChat của anh ta, cô chỉ lo xác nhận thân phận, chỉ lướt qua vòng bạn bè, chứ không xem kỹ.

Cho đến bây giờ, cô mới thấy, hóa ra dưới ảnh đại diện của anh ta còn có hai dòng chữ nhỏ ghi ở phần chữ ký.

— Tôi diễn đạt kém cỏi, vừa hay em ghét sự ủy mị.

— Những ghi chép này có lẽ là lời “Anh yêu em” duy nhất em sẽ chấp nhận.

Mỗi chữ đều in sâu vào mắt Triệu Mộ Dư.

Lôi ra những chi tiết còn sót lại, từng bị cô bỏ qua, từ sâu trong ký ức.

Vì thế cô lại nhớ đến, khi Đồng chí Lôi Phong sống đưa nhầm đồ Whisper of the Heart cho cô, cô hỏi anh ta tại sao lại vứt, anh ta nói là người muốn tặng không nhận.

Nhớ đến việc khi cô phát hiện định vị của anh ta là thành phố Đồng, cô hỏi anh ta cũng là người thành phố Đồng sao, anh ta nói người anh ta thích là người thành phố Đồng.

Hóa ra, anh đăng nhiều bài lên vòng bạn bè như vậy là để ghi lại mười năm không có cô, cho cô xem.

Hóa ra, anh ta đã nói thích cô từ rất lâu rồi.

Tâm trạng muốn gặp Giang Chu Trì của Triệu Mộ Dư từ sáng đến giờ, vào khoảnh khắc này đã đạt đến đỉnh điểm không thể kìm nén được nữa.

Thậm chí, bài hát Chiếc Áo Len Đen cô từng nghe trong mơ, cũng rất đúng lúc vang lên từ loa phát thanh của trường.

Giây tiếp theo.

Tách.

Một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống màn hình điện thoại.

Triệu Mộ Dư bừng tỉnh, vội vàng dùng tay áo lau đi, nhưng vô ích, vì rất nhanh lại có vệt nước mới.

Cô từ bỏ việc làm vô ích, rút khăn giấy trên bàn, áp vào mắt mình.

Cho đến khi không còn giọt nước mắt nào chảy ra nữa, cô mới cầm điện thoại lên lại, dù cảm xúc chưa hồi phục, dù không chắc Giang Chu Trì có đang quay phim hay không, cô vẫn bấm số của anh.

Cô chỉ muốn nghe giọng anh.

Giống như lần cô vướng vào scandal trước, điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Tay trái Triệu Mộ Dư nắm chặt thành quyền, cố gắng giữ vững giọng nói run rẩy, giả vờ như không có chuyện gì, giọng điệu thậm chí còn thoải mái hơn bao giờ hết, hỏi: “Đại minh tinh, đang làm gì thế?”

Giang Chu Trì: “Đang đợi cô Triệu tan làm.”

Vừa dứt lời, Triệu Mộ Dư hơi sững sờ, lờ mờ nghe thấy đầu dây bên kia hình như có tiếng gió, tiếng mưa.

Và cả bài hát Chiếc Áo Len Đen đó.

Một phỏng đoán nảy ra trong đầu Triệu Mộ Dư.

Mặc dù biết khả năng không lớn, nhưng cô vẫn lập tức đứng dậy, nhìn xuống tầng dưới.

Khuôn viên trường học ngày mưa hơi vắng vẻ, ngoài những chiếc lá khô rụng đầy đất, không có mấy người qua lại, vì thế cô nhìn thấy ngay chiếc ô đen kia.

Khoảnh khắc cô bước đến cửa sổ, người dưới ô như cảm nhận được ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên, nhìn cô qua độ cao ba tầng lầu.

Có lẽ vì có ô che chắn, anh không đeo khẩu trang, cũng không đội mũ, khuôn mặt hoàn toàn lộ ra ngoài không khí, nhưng lại bị ánh sáng lờ mờ của ngày âm u làm cho nhòa đi.

Triệu Mộ Dư không nhìn rõ.

Nhưng nước mắt vừa mới cố gắng ngăn lại lại có xu hướng tràn ra khỏi khóe mắt.

Cô không nói gì, cũng không do dự, ngay khi ánh mắt giao nhau với Giang Chu Trì, cô quay người chạy xuống lầu.

Mưa vẫn đang rơi.

Giang Chu Trì đã bước đến bậc thang dưới cùng đợi cô.

Triệu Mộ Dư nhảy xuống mấy bậc cầu thang cuối cùng, lao nhanh tới, ôm chầm lấy anh.

Khoảng cách và tốc độ tạo ra một cú va chạm không nhỏ, làm tan vỡ vẻ bình tĩnh thường thấy của Giang Chu Trì.

Trong tất cả những phản ứng của Triệu Mộ Dư mà anh từng hình dung, duy nhất không có cảnh cô sẽ như một chú chim nhỏ, không hề do dự lao vào vòng tay anh.

Giang Chu Trì cụp mi mắt, che đi sự xao động trong mắt, giọng nói nhẹ nhàng, đoán nguyên nhân cô bất thường: “Bị lãnh đạo mắng à.”

Triệu Mộ Dư vùi vào lòng anh, nghe vậy, lắc đầu, chỉ gọi tên anh: “Giang Chu Trì.”

Giang Chu Trì khẽ đáp: “Ừm?”

Triệu Mộ Dư: “Sau này em sẽ đối xử tốt với anh.”

Một lời hứa không có lý do, bất ngờ như cơn mưa ngày hôm nay.

Vẻ thờ ơ trong mắt Giang Chu Trì dần tan biến.

Anh kéo Triệu Mộ Dư hoàn toàn vào dưới ô, bàn tay kia nhẹ nhàng xoa gáy cô, như đang trấn an cảm xúc của cô, lại như đang trêu chọc cô vui lên, hỏi: “Sao vậy, làm gì có lỗi với anh à?”

Triệu Mộ Dư vừa muốn gật đầu, lại muốn lắc đầu, cuối cùng rối loạn đến mức trán cứ cọ vào ngực Giang Chu Trì.

Khóe môi Giang Chu Trì giãn ra, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa cổ cô chuyển sang xoa đầu cô, không hỏi cô gì nữa, dành thời gian cho cô sắp xếp lại cảm xúc.

Triệu Mộ Dư lại siết chặt tay thêm vài phần.

Thực ra, cô có rất nhiều điều muốn nói với Giang Chu Trì, nhưng tất cả cảm xúc đều nghẹn lại ở cổ họng, không thốt ra được một lời nào.

Cô chỉ có thể ôm chặt lấy anh.

Khoảnh khắc này, đất trời rộng lớn dường như tĩnh lặng, chỉ có bài hát từ loa phát thanh của trường vẫn tiếp tục ngân vang.

Hát rằng, nói lại Anh yêu em, có lẽ mưa sẽ không tạnh.

Nhưng, dù mưa không tạnh cũng không sao.

Bởi vì từ nay về sau, cô đã có chiếc ô mới.

Một chiếc ô cô sẽ không bao giờ, không bao giờ làm mất nữa.

Bình Luận (0)
Comment