Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 133 Là anh Bình Phàm đã cứu tôiAnh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘Vương Tiểu Đề thấy Trần Hạo đang chen vào trong như đúng rồi Thì ngay lập tức khinh bí mắng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bất kế là chỗ nào có chuyện, dù là chuyện gì, chỉ cần là chuyện lớn thì luôn có những người thích vờ vịt đi lên hỏi tình hình nay nọ, giống như người khác không biết họ bản lĩnh cỡ nào vậy.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Phải đấy! Vờ vịt cái quái gi? Cẩn thận không lại rước họa vào thân đấy!” “Thực sự là tôi hết chịu nổi cái tên tầm thường này rồi đấy, Tiểu Đề cậu nhìn xem, cậu ta thật sự chen vào rồi kìa\” Lúc này một người chị em tốt chỉ vào Trần Hạo.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này thấy Lý Phi Hồng đã hỏi xong tình hình rồi, Trần Hạo mới từ từ đi lên, đương nhiên phải cùng hắn đi tìm Mạnh Thái Như rồi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà hai chữ cậu Trần lại bị vợ của ông chú ở bên cạnh bọn họ nghe thấy.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cậu… Cậu Trần? Cậu Trần của phố thương mại Kim Lăng? Mẹ kiếp! Dường như giới của bọn họ đều đồn ầm lên, cậu Trần ấy à, bình thường học ở đại học Kim Lăng, là người rất khiêm tốn, chẳng ai biết thân phận cậu ấy cả.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Là chủ, nhóm người Xảo Xáo sao lại không biết gì được.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
thuê cậu Trần làm việc cho mình? “Cậu Trần, hiểu lầm thôi, có một số việc chỉ là hiểu lầm cả thôi!” Xảo Xảo lúng túng vội vàng giải thích.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý Phi Hồng lạnh lùng hừ một tiếng: “Quán cho tốt cái miệng của mấy người, còn chuyện này, khi nào quay về sẽ tính sổ với cô” Cả một nhóm người vội vàng rời đi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Mẹ kiếp mẹ kiếp! Trần Hạo mà lại đi cùng với bọn họ, vừa nãy họ nói cái gì vậy chứ? Hình như anh Phi Hồng kia rất khiêm nhường với Trần Hạo!” Mặc dù đám đông không nghe được Lý Phi Hồng và Trần Hạo nói những gi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhóm Vương Tiểu Đề cũng hơi ngớ ra.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không biết tại sao, vừa nãy Trần Hạo được một nhóm người vây quanh hộ tống rời đi, Vương Tiểu Đề đột nhiên cảm thấy Trần Hạo võ cùng đẹp trai, vô cùng oai phong Thậm chí, Vương Tiểu Đề có một suy đoán vô cùng táo bạo.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo ngồi vào chiếc xe ở giữa.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đừng… Đừng mà, cứu… Cứu mạng!” Mạnh Thái Như bị ném mạnh lên chiếc giường nước lớn, cô ta bị chuốc say, chỉ thấy đầu óc choáng váng, cá người không có một chút sức lực nào.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đang bất lực thều thào hét lên.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn báu vật ở trên giường đến chảy cá dãi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Huống hồ người đẹp Mạnh Thái Như lại còn đánh ông ta trước mặt nhiều người như thế.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, Trương Đại Sơn ngoài ham muốn tột củng ra thì còn khoái cảm vì được trả thù nữa.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
hay tình bạn quan trọng? Trước đó ở quán bar, mình chỉ cần một ánh mắt ra hiệu cho cô ta thôi là cô ta đã hiểu có ý gì rồi! Dù sao thì mình cũng là người bỏ vốn nhiều nhất ở cái quán bar này của chồng cô ta mà.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Rầm một tiếng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Theo sau là một nhóm người mặc đồ đen xông thẳng vào.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng khi ông ta nhìn thấy Lý Phi Hồng bước vào thì đổi sang ánh mắt nịnh hót.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trương Đại Sơn thường hay tới Kim Lãng, sao lại không biết Lý Phi Hồng là một người tàn nhẫn ở Kim Lãng được chứ! “Biến mẹ ông đi, ngồi mà đợi chết!” Lý Phi Hồng đạp vào chân Trương Đại Sơn.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lập tức có một nữ bác sĩ đi vào, cũng không biết vòng cái gì cho Mạnh Thái Như, rồi lấy khăn ướt lau mặt cho Mạnh Thái Như.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh Lý, cảm ơn anh!” Mạnh Thái Như vừa sợ hãi sửa sang lại quần áo của mình vừa nghỉ hoặc hỏi “Anh Lý, là ai báo anh đến cứu tôi vậy?” Mạnh Thái Như đứng lên, vừa căng thẳng lại vừa phấn khích hỏi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hơn nữa Lý Phi Hồng lại còn cung kính với mình như thế.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Còn người bạn thân Xảo Xảo của cô ta đã bị Mạnh Thái Như tự động cho qua Tồi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vả lại cho dù lương tâm cô ta phát hiện ra muốn cứu mình, thì chắc chắc cũng không có đú năng lực để khiến Lý Phi Hồng cung kính với mình thế này được! Cho nên, việc đầu tiên Mạnh Thái Như làm sau khi đã tỉnh táo lại chính là hỏi cho ra lẽ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
hỏi đến chuyện này, thì cứ nói với cô anh ấy chỉ là một người thích bình bình thường thường!” Lý Phi Hồng nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người thích bình thường, chẳng phải là cậu Bình Phàm đó sao? Hơn nữa mình cũng không biết nhân vật nào tai to mặt lớn ngoài Bình Phàm cải Theo cách này thì hình như tất cả mọi chuyện đều đúng rồi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Xem ra bây giờ, chỉ có cậu Bình Phàm hay còn gọi là cậu Trần mới có thể khiến cho Lý Phi Hồng như thế này được.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vi vậy mới lập tức gọi điện cứ người đến cứu mình.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cô Mạnh, bên trên đã dặn dò bọn tôi phải đưa cô về trường an toàn, cô vẫn quyết Mặc dù không biết Mạnh Thái Như có quan hệ gì với cậu Trần, nhưng cậu Trần đã cứu cô ta vậy thì chắc chắn quan hệ không tồi. Minh cẩn thận lấy lòng cũng không phải chuyện sai! Lý Phi Hồng thầm nghĩ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý Phi Hồng gật đầu: “Cô cứ nói!” “Báo đàn em của anh cho tôi mượn dùi cui điện anh ta đang cầm một láu” Mạnh Thái Như vừa nói vừa liếc nhìn thân dưới cúa Trương Đại Sơn một cách.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cô cô cô… Cô muốn làm gì?”