Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 193 Ô tô biển sổ chữ không dễ đâmAnh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo không ngờ, người bạn thân thiết rất ngầu mà Vương Lượng hay khoe khoang lại chính là Lý ViệtAnh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cả trường cũng chỉ có vài người lái con BMW series 7, trong số đó có Lý Việt.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘Sau đó thì sao, nữ thần Tân Nhã của mình hình như có mối quan hệ không đơn giản với tên này, không nói đâu xa, chính là việc hôm qua luôn.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kết quả vừa mới ra khói tầm nhìn của Trần Hạo, Tân Nhã đã đòi xuống xe, quả thực là khác hẳn hai người mà.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cho nên từ tối qua đến hôm nay, thực ra Lý Việt có phần buồn bực.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không ngờ lại gặp phải Trần Hạo!Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý Việt da cười mà thịt không cười sắp xếp chỗ ngồi cho nhóm Trần Hạo.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Mẹ Từ Hà, chị nói xem tôi nói có đúng không? Ôi, những người bạn này của ‘Vương Lượng ai cũng bản lĩnh mà lại còn khiêm tốn như vậy, xem ra quan hệ với Vương Lượng thật sự rất thân thiết! Nhưng mà chị yên tâm đi, tiền hôm nay cứ để Vương Lượng với Lý Mỹ thanh toán là được rồi!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mẹ Từ Hà thì sao, từ lúc vào cửa đã không nói câu nào rồi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ban đầu, tình hình hai gia đình trong thành phố cũng ngang ngang nhau, thậm chí nếu thật sự đem lên bàn cân thì nhà Từ Hà còn nổi trội hơn nhà Lý Mỹ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vì vậy chuyến đi này, mẹ Từ Hà vẫn luôn mang theo vẻ kiêu ngạo.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kết quả thì sao? Cuối cùng thì sao chứ!!Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘Chưa nói đến thân phận Dương Huy không bằng Vương Lượng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘Câu ấm Lý Việt này nhìn cũng không đơn giản, lại quay sang nhìn hai người bên cạnh Dương Huy.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Còn người tên Tiần Hạo kia!Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ôi! Không nói nữa, chuyện đã rồi!Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Hai cô cũng đừng khách sáo ạ, hai cô là người lớn, đến Kim Lăng chơi, chúng cháu chắc chắn phái tiếp đãi thật tốt rồi. Còn chuyện tiền nong cô cũng đừng lo, chí cần mọi người vui vẻ thì một mình Lý Việt cháu trá là được rồi!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý Việt cũng thấy hai cô gái thật sự rất xinh đẹp ngồi bên cạnh Trần Hạo, lúc này có hơi tỏ vẻ nóiAnh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vậy sao được chứ, đừng nói là cậu Lý Việt, cho dù là Vương Lượng muốn một mình bao trọn cũng không được, mọi người không nể mặt Dương Huy gì cả, với lại Dương Huy cũng không đồng ý đâu nhí?Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mẹ của Lý Mỹ liếc nhìn Dương Huy.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mẹ Lý Mỹ nói xong thì bắt đầu gọi vài món đặc sản, cũng báo mẹ cúa Từ Hà chọn vài món.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Làm sao? Bạn trai của con gái tôi, đến cả chút tiền này mà cũng không có sao!Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mới lặng lẽ khều tay Dương Huy, bảo anh ấy nhìn điện thoại mình.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bảo anh ấy yên tâm được rồi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘Cho đến khi thấy Trần Hạo chuyển tiền.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trước đây chí đoán, là vì không có bằng chứng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Quan trọng nhất, là không thấy rõ giá trị số dư trong tài khoản của Trần Hạo, nhưng trên màn hình có hàng loạt con số.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, Lý Việt nhìn Triệu Nhất Phàm và Lâm Kiều.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó Triệu Nhất Phàm nói với Trần Hạo: “Tiểu Hạo, cậu uống gì, tôi rót cho cậu!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mẹ kiếp, tại sao chứ? Tại sao nữ thần trong lòng mình lại tốt với Trần Hạo như vậy chứ?Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có cảm giác bất lực như đấm vào bông vậy.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này nghe Lý Việt nói: ‘Không cần gọi xe đâu, bọn tôi lái mấy chiếc xe đến lận, mọi người muốn đưa cô đi đâu, chúng ta cùng đi là được rồi, đi thôi, cùng đến bãi đỗ xe!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý Việt mời Lâm Kiều và Triệu Nhất Phàm.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, mọi người cũng đến bãi đỗ xe rồi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘Vừa chuẩn bị lái.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh Lý, anh chậm một chút, chiếc xe bên cạnh, bên phải anh chật quá, anh chậm một chút!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
XitAnh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu mình thật sự lái từ từ ra, vậy chẳng phái mình sợ sao!Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý Việt cảm giác như thân xe của mình chấn động, sau đó đuôi xe quệt vào chiếc xe bên cạnh, mà còn rất nghiêm trọng nữa!Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Hoảng cái đếch gì chứ, gọi cho chủ xe đi, chẳng qua là ném cho họ mười nghìn hai mươi nghìn tệ thôi mà!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không phải đâu anh Lý, anh nhìn Kĩ lại đi, chiếc xe này không phải là PhideonAnh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý Việt kinh hoàng, phải biết là Phideon, ít nhất ba trăm nghìn tệ là có thể muaAnh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn Kĩ lại, thì đúng là Phaeton rồi!Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”