Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nguồn: Team Tổ LáiAnh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong đầu Trần Hạo như có thêm một ký ức, một nữa ký ức không thuộc về mình.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Công phu võ thuật đều có, quá nhiều và quá phong phú.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đặc biệt, nó đã ghi lại một phương pháp thở.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khiến Trần Hạo cảm thấy quá kinh ngạc.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng những ký ức này trông thật mơ hồ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tất cả là vì mặt dây chuyền ngọc bích này?Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo nhận thấy thực lực của mình dường như đã được cải thiện đáng kể.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một luồng nhiệt tỏa ra qua lòng bàn tay.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo vui mừng khôn xiết.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Và sức mạnh nội lực này rõ ràng đã khác trước rất nhiều.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Rút nhẹ ra kiếm vũ, Trần Hạo thi triển một bộ kiếm pháp.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kiếm chưa tới.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Và nội lực bên trong, càng hoạt động nhiều, nó sẽ càng phát triển nhanh và mạnh hơn.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tại sao ta lại có cảm giác, ta vừa mới đánh ngẫu nhiên, mạnh hơn mấy lần so với ông nội và Mạc Thương Long?Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không phải Trần Hạo kiêu ngạo.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ông nội nói, cảnh giới bí ẩn nhất chính là cảnh giới của tông sư, nhưng đi lên, chỉ là suy đoán? Ta nhất định đã vượt qua tông sư chân chính!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh cầm lấy mặt dây chuyền bằng ngọc bích và xem xét nó một chút.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đặc biệt là nghe giọng điệu của anh ta, nó có vẻ đặc biệt không cam lòng và không muốn.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dường như có việc gì đó muốn mình đi làm, nhưng cuối cùng anh ấy dường như hét lên, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta!Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo lại nhìn thi thể trong quan tài.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo phong ấn hang động.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Rốt cuộc có một người giống hệt Trần Hạo mấy vạn năm trước nằm trong quan tài trường sinh sao, khiến Trần Hạo khó lường, hắn cũng không dám manh động.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nó phun ra một lá thư và đến với bích họa bên cạnh.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nó đặc biệt chỉ vào người phụ nữ mặc đồ trắng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo hỏi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhìn quan tài và mặt dây chuyền bằng ngọc bích trên tay Trần Hạo.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo hỏi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hả?Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Núi vô danh, bức tượng đá của người phụ nữ áo trắng bị sụp đổ, và Thái Dương đồ tiên đoán rằng khi chết, người phụ nữ mặc áo trắng xuất hiện.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Liệu hai người có phải là cùng một người?Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo thầm nghĩ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đồng thời , dựa theo trong trí nhớ pháp ấn, tại quan tài bốn phía bố trí trận pháp.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cám ơn ngươi trợ giúp, không bao lâu, ta sẽ mau chóng trở về, làm rõ ràng tất cả sự tình.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mãng xà gật đầu.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trên thực tế, chính Trần Hạo cũng không thèm để ý, tuy rằng Trần Hạo vẫn như trước nhưng đã bộc lộ ra một loại khí chất khác.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Toàn bộ hành lang, anh ta cũng sẽ bị phong tỏa phong ấn hoàn toàn.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bên ngoài, hắc phong đã ngừng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần HạoAnh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo thầm nghĩ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ha ha ha! Tiểu tử thúi, mười ngày, ta đã chờ ngươi mười ngày, ngươi rốt cục củng chịu ra!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay sau đó, mmột bóng người từ một chỗ thấp trên sườn núi nhảy xuống, rơi thẳng vào trước mặt Trần Hạo.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mạc Thương Long cười nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ngươi đã sợ hãi trong hang động phải không? Tiểu tử thúi, quả nhiên là phúc lớn mạng lớn, thế mà không có bị cự mãng khổng lồ giết chết!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mạc Thương Long cười lạnh nóiAnh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Xem ra thật sự là vất vả cho hắn, đã đợi ở đây nơi khỉ ho cò gáy này, còn chặn mình thời gian mười ngày qua.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mạc Thương Long nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo thẳng thắn nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mạc Thương Long hưng phấn, trong mắt lóe lên một tia tham lam.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng dù có cố gắng đến đâu thì những tảng đá đó cũng chẳng xê dịch là bao.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mạc Thương Long sắc mặt tím tái.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo bật cười nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mạc Thương Long ngạc nhiên hỏi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mạc Thương Long trợn mắt ngoác mồm.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Khó trách Trần Điểm Thương liều chết cũng phải hộ tống ngươi đến đây. Hóa ra trong hang động này có những phương pháp như vậy. Trời củng giúp ta, trời củng giúp ta rồi!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó hắn lạnh lùng nhìn Trần Hạo.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, Mạc Thương Long nhào về phía Trần Hạo, dùng lòng bàn tay sát khí đập vào ngực Trần Hạo …