Mộ Phần Người Yêu - Hoàng Minh Nguyệt

Chương 55

“Ôi, khách quan yên tâm!” Tú bà cười tươi hứa hẹn. “Ngài cứ ngồi đợi, ta sẽ lo chu toàn.”

“Thuận Tử, mau mang rượu ngon, trà thơm và điểm tâm ngon hầu hạ đại gia đi, nhanh lên!”

“Dạ, tới ngay!” Thuận Tử vội đáp, nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ.

Mụ tú bà tay cầm ngân phiếu hớn hở vặn hông đi ra ngoài, thầm nghĩ phải chọn những tiểu quan xuất sắc nhất để giữ chân vị khách hào phóng này.

Nghĩ đến con số trên ngân phiếu, lòng mụ ta vui như trẩy hội.

Thuận Tử dẫn người vào, bày biện rượu trà và điểm tâm tinh xảo lên bàn.

“Ngài còn dặn dò gì, cứ bảo tiểu nhân đi lo liệu?” Thuận Tử nịnh nọt.

Sở Nam Phong khoát tay, ra hiệu cho họ rời đi.

Những món ăn và thức uống tinh xảo này, hắn thậm chí còn không thèm nhìn tới.

Thấy hành động này, Thuận Tử càng tin chắc rằng vị khách này là đại nhân vật.

Mụ tú bà bên kia cũng hành động rất nhanh, dù sao tiền có thể sai ma khiến quỷ, bà ta lập tức triệu tập tất cả tiểu quan ở Thúy Hương Các. Ngoại trừ hồng bài, chọn ra những người xuất sắc nhất của mỗi loại.

“Mấy người các ngươi, đi theo ta.”

Trên đường đi, mụ tú bà còn không quên căn dặn các tiểu quan.

“Đây là vị khách quan trọng của Thúy Hương Các chúng ta, ta nhắc nhở các ngươi phải hầu hạ thật chu đáo, hiểu chưa?” Tú bà nhắc nhở.

“Hương di yên tâm, chúng ta biết rồi.” Các tiểu quan đồng thanh đáp.

Nhìn việc khách nhân gọi cùng lúc nhiều người như vậy, cũng biết đây không phải là người tầm thường.

“Gia, tới rồi đây!” Mụ tú bà nở nụ cười rạng rỡ như hoa cúc khi bước vào gặp Sở Nam Phong.

Sở Nam Phong chẳng buồn liếc mắt tới tú bà, trực tiếp nhìn về phía đám tiểu quan phía sau, khẽ nhíu mày.

Những người này, vẻ ngoài quá nặng mùi phấn son, hắn vừa nhìn đã thấy không ưa.

“Ngài cứ từ từ tận hưởng, có gì cần cứ gọi ta.” Mụ tú bà ân cần dặn dò trước khi rời khỏi phòng, không quên đóng cửa lại.

Các tiểu quan tính toán ngồi xuống bên cạnh Sở Nam Phong, cả đám xô đẩy nhau tiến tới khiến hắn sợ hãi.

“Đứng lại.” Sở Nam Phong vội nói.

Dù các tiểu quan thấy khó hiểu, nhưng vẫn rất nghe lời, lập tức ngoan ngoãn đứng yên.

“Gia, có chuyện gì vậy?”

“Các ngươi đứng yên đã.” Sở Nam Phong có tính toán của chính mình.

Nếu cả đám cùng xông đến, hắn làm sao biết mình có cảm giác với ai và không có cảm giác với ai?

Hắn gọi nhiều người như vậy một lúc chỉ là để tiết kiệm thời gian và tăng hiệu quả, nhưng khi thử nghiệm, vẫn phải tiến hành từng người một mới đảm bảo chính xác.

“Từ trái sang phải, từng người một thay phiên đến đây ngồi cạnh ta hầu hạ.” Sở Nam Phong ra lệnh.

Các tiểu quan đưa mắt nhìn nhau, bình thường những khách gọi nhiều người cùng lúc là thích cảm giác được vây quanh, nhưng vị gia này gọi cả đám lại muốn thử từng người một?

Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng vì đây là yêu cầu của khách nên các tiểu quan tất nhiên phải tuân theo.

Tiểu quan đầu tiên bên trái tiến lại gần, cắn nhẹ môi, ánh mắt e thẹn nhìn Sở Nam Phong, dịu dàng mở miệng.

“Gia, để ta rót rượu cho ngài.”

Sở Nam Phong: “...”

Cảm giác? Cảm giác gì chứ, chẳng có cảm giác nào hết!

Rót rượu á? Nhìn tiểu quan như thế này ở bên cạnh, hắn còn uống nổi cái gì nữa?

“Dừng lại.” Sở Nam Phong lạnh lùng nói, tay khẽ vung, ra hiệu cho người tiếp theo tiến tới.

Tiểu quan đầu tiên ngơ ngác, đã xong rồi sao?

Người thứ hai thông minh hơn, sau khi quan sát liền đoán rằng có lẽ vị khách này không thích tiểu quan quá nữ tính.

Đã như vậy hắn phải gãi đúng chỗ ngứa, cố tình tỏ ra như nam tử bình thường, không ngượng ngùng e lệ.

Bình Luận (0)
Comment