Lúc này.
Các lối ra vào của Bảo tàng Nghệ thuật Hoài Hải đã bị phong tỏa hoàn toàn.
Không cho bất kỳ ai vào, cũng không cho bất kỳ ai ra, ngay cả tín hiệu cũng bị chặn hoàn toàn, để tránh ai đó báo tin cho Chu Thanh Duệ.
Khiến cho một số người xui xẻo ở trong hội trường bị Chu Thanh Duệ bắt làm con tin để uy hiếp.
Tất nhiên.
Đây là kênh thông tin nội bộ.
Còn bên ngoài bảo tàng, năm chiếc xe cảnh sát và năm chiếc xe bọc thép của đặc nhiệm đã dừng lại ở lối ra, vẫn gây ra không ít tiếng ồn.
Do lượng người qua lại xung quanh bảo tàng không thấp, nên có rất nhiều người tò mò lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Và suy đoán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong bảo tàng.
Có thể khiến cảnh sát huy động lực lượng lớn như vậy, tất cả các đặc nhiệm đều mang theo súng trường.
Thậm chí, còn có những kẻ ác ý cố tình tung tin đồn trên mạng, rằng bảo tàng xuất hiện thây ma, vì vậy mới huy động nhiều cảnh sát đến.
Tất nhiên, nhiều người có đầu óc tỉnh táo, đều lặng lẽ tránh xa khu vực này.
Bởi vì.
Có thể khiến cảnh sát phái ra nhiều người như vậy, chắn chắn đã xảy ra một chuyện lớn, ngay cả khi không phải là mối đe dọa khủng bố bằng bom hẹn giờ, thì cũng có thể là đang thực hiện một chiến dịch bắt giữ quan trọng.
Lùi xa khỏi khu vực này là lựa chọn khôn ngoan nhất. ...
Lúc này, tại tầng thượng của tòa nhà Hưng Thịnh ở thành phố Lư Châu.
K từ trước đến giờ vẫn luôn bình tĩnh, bây giờ đã mất đi tâm trạng lắc rượu đỏ, trước mặt hắn đặt một chiếc máy tính xách tay dự phòng thứ ba, hai tay đang không ngừng gõ bàn phím.
Còn trên màn hình máy tính xách tay.
Là những hình ảnh về xe cảnh sát và bài đăng trên mạng xã hội, được phần mềm thu thập được từ các nền tảng giao lưu trực tiếp như Douyin và Weibo.
Khi mất đi công cụ giám sát Thiên nhãn tiện lợi và hiệu quả nhất, để biết được tình hình chung của thành phố Ma Đô, K tự nhiên chỉ có thể sử dụng cách gián tiếp này, dựa vào những người thích xem náo nhiệt và tung tin đồn của những người dùng mạng.
Sau khi thu thập được những tin tức về cảnh sát và xe cảnh sát được đăng trên mạng ở Ma Đô.
K đã nhanh chóng nhìn thấy những chiếc xe cảnh sát đậu ở cổng Bảo tàng Nghệ thuật Hoài Hải, ngay cả hắn cũng không khỏi hơi ngạc nhiên...
Tại sao Điêu Khắc Gia lại bị tìm ra nhanh như vậy?
Theo lẽ thường.
Ngay cả khi thân phận thật của hắn bị những tên cảnh sát kia phát hiện, thì để tìm ra thân phận mới đã thoát xác của Điêu Khắc Gia, trong lòng K tính toán ít nhất cũng phải mất 24 giờ.
Dù sao, trí tuệ tội phạm của Điêu Khắc Gia cũng không thấp, chỉ là tính cách quá điên cuồng khó kiểm soát.
Nhưng trong lúc tính mạng đang bị đe dọa, hắn chắn chắn cũng sẽ không hành động tùy tiện.
Hơn nữa, xét về thành tích phá án tổng thể của đội điều tra hình sự Hoài Hải trước đây.
Tốc độ phá án cũng không nhanh, cũng không có cảnh sát thiên tài nào tồn tại, bây giờ lại có thể trong vòng chưa đầy bốn giờ, đã xác định chính xác vị trí của Điêu Khắc Gia.
Suy nghĩ cẩn thận trong vài giây.
Trong đầu K đột nhiên nhớ lại một câu nói kiên định.
"Trong mắt ta..."
"Trước kia không có tội ác hoàn hảo, bây giờ vẫn chưa có tội ác hoàn hảo, tương lai cũng sẽ không có tội ác hoàn hảo!"
Lúc này.
K lập tức hiểu ra lý do tại sao đội điều tra hình sự Hoài Hải lại có hiệu quả cao như vậy, hắn lại khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh như mặt hồ như trước.
K nhìn về phía Mục Sư đang ngồi cách đó không xa, đang tháo lắp đi lắp lại một khẩu súng lục.
"Mục sư."
"Thợ điêu khắc đã bị lộ hoàn toàn, bây giờ có lẽ đã bị cảnh sát khu Hoài Hải tóm gọn."
Nghe thấy câu này.
Cử động tháo lắp súng lục của Mục sư rõ ràng bị giật một cái, rồi khàn khàn nói.
"Cần phải di chuyển không?"
"Điêu Khắc Gia sẽ không nói ra tất cả mọi chuyện chứ? Mới vừa rồi ta dùng ống ngắm nhìn thì thấy quy mô đội hình của đội điều tra hình sự khu Tàng Sơn lớn hơn hẳn so với trước đây."
"Từ tần suất và số lượng xe cảnh sát ra vào, rõ ràng là đang tìm kiếm chúng ta."
K không vội vàng trả lời, mà cầm ly rượu đỏ trên bàn lên, nhẹ nhàng lắc lư như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, bình tĩnh nói.
"Không cần chuyển đi."
"Những con chó quận Tàng Sơn đã mất đi khứu giác từ lâu, chắn chắn sẽ không tìm thấy được chúng ta ở đây."
"Về phần Điêu Khắc Gia."
"Theo hiểu biết của ta, ngay cả khi biến mình thành một tác phẩm điêu khắc, hắn cũng sẽ không chọn bước vào đồn cảnh sát nửa bước, chứ đừng nói đến việc bị khóa trong ghế thẩm vấn."
"Ta cũng đã biết."
"Chính xác là ai có lực lượng lớn như vậy, khiến cho hai người Bác Sĩ và Điêu Khắc Gia thua nhanh như vậy, thua một cách thảm bại!"
Mục Sư vẫn không ngẩng đầu nhìn K, vẫn đang tự mình tháo lắp khẩu súng lục, hít một hơi thuốc lá và phun ra khói, tiếp tục nói.
"Cần ta đi không?"
"Nếu trực tiếp giải quyết người đó, vụ này cũng nên đến hồi kết rồi chứ?"
K nhấp một ngụm rượu vang đắt tiền, lắc đầu ý nhị nói.
"Không cần."
"Chưa đến lúc phải đổi mạng."
"Điêu Khắc Gia sẽ không tiết lộ quá nhiều thông tin của chúng ta, không cần chuẩn bị quá nhiều."
"Nhưng theo tình hình bây giờ."
"Mục tiêu tiếp theo của họ rất có thể là Độc Dược, đến lúc đó ta sẽ trực tiếp chỉ huy Độc Dược bắt đầu trò chơi trốn tìm."
"Chỉ cần ta có thể thắng thì người này cũng không đáng ngại đến như vậy."
"Nhưng nếu ngay cả như vậy mà vẫn bị họ tìm thấy thì..."
"Chúng ta chỉ còn lại hai lựa chọn."
"Hoặc là chuyển đi, hoặc là đổi mạng."
"Nhưng hy vọng nếu lúc đó Dộc Dược bị bắt được, hắn có thể tự mình ra đi thể diện một chút, đừng để đến lúc đó chúng ta phải giúp hắn một tay. '...
Trở lại hội trường tầng ba của bảo tàng nghệ thuật.
Cùng với tiếng đạp cửa đột ngột, tiếng thét giận dữ của Lâm Thiên vang vọng khắp hội trường.
"Mọi người, đừng cử động!"
Tiếng thét này.
Khiến cho mọi người trong hội trường đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại.
Rồi giây tiếp theo.
Thấy hàng chục cảnh sát và đặc nhiệm mặc trang bị đầy đủ nhanh chóng bước vào hội trường, cũng như những khẩu súng trường đã được kê lên vai.
Ngoài Chu Thanh Duệ, mọi người đều cảm thấy cổ họng thắt lại, trán đổ mồ hôi, tim như ngừng đập một nhịp.
Dù trong số họ có không ít là những nghệ sĩ có tiếng trong giới nghệ thuật, nhưng chưa ai từng bị cảnh sát đặc nhiệm chĩa súng vào.
Sau một lúc kinh hoàng, hội trường lập tức náo loạn.
không ít người nhìn quanh, bàn tán không ngừng.
Còn có một số nghệ sĩ tự cho mình có tiếng tăm hoặc định dựa vào tuổi tác để ỷ thế lộng hành, đang định đứng dậy hỏi xem chuyện gì xảy ra.
"Đoàng!!!"
Một tiếng súng nổ trời vang lên.
Mọi người lập tức im bặt, thậm chí còn co rúm người lại trong ghế.
Và ngay sau tiếng súng đó,
Những phóng viên được mời đến ghi hình cho buổi chia sẻ, lập tức chĩa máy quay về phía Lâm Thiên và những người khác.
Mặc dù lần này,
Họ được mời đến để ghi hình cho buổi triển lãm nhưng giờ có được tin tức nóng hổi như vậy, họ đương nhiên biết phải ưu tiên điều gì.
Lúc này, trong ống kính của máy quay,
Lâm Thiên đang giơ tay lên cao, trong tay cầm một khẩu súng ngắn 92, mùi thuốc súng vẫn còn bốc lên nhè nhẹ.
Ánh mắt hắn sắc như dao, luôn nhìn thẳng vào Chu Thanh Duệ trên sân khấu.
Hắn hạ tay xuống, đối diện với Chu Thanh Duệ, nói không chút biểu cảm:
"Chu Thanh Duệ."
"Bây giờ, ngươi đã không còn đường nào để chạy trốn nữa.
"Ngay lập tức dừng mọi hành động bây giờ của ngươi lại, quỳ xuống ôm đầu và chờ đợi lực lượng truy bắt đến."
"Đừng có bất cứ suy nghĩ mạo hiểm nào, và đừng nghĩ rằng chúng ta sẽ cho ngươi cơ hội bắt cóc con tin."
"Hay là..."
"Cố tình giả chết, muốn ta gọi ngươi là Chu Kiệt?"
"Hai mươi năm trước, ta đã để ngươi chạy thoát một lần."
"Lần này, ngươi nghĩ ngươi còn có cơ hội nữa không?"
Nói đến đây, âm điệu của Lâm Thiên nặng nề hơn một chút,
Chỉ tay vào khẩu súng và gầm lên:
"Bây giờ, ngươi..."
"Ngay lập tức! Quỳ xuống cho ta!!!"