Mục tiêu không phải là Độc Dược.
Mà là Tường Vi có khả năng lớn ẩn nấp ở thành phố Lương Khê, theo thông tin thu thập được cho đến bây giờ.
Câu nói của Tô Minh.
Rõ ràng khiến mọi người có mặt đều cảm thấy mơ hồ và ngạc nhiên.
Đặc biệt là...
Lưu Dương, người ngay sau khi nhận được tin tổ chuyên án sẽ đến hôm qua đã lập tức dọn sạch cả tầng họp, bây giờ hắn sững người, cảm giác như bị đâm một nhát vào tim.
Có chuyện gì vậy?
Không phải nói trước là sẽ khởi đầu từ vụ án ở thành phố Cô Tô sao? Sao bây giờ chưa bắt đầu đã đổi mục tiêu rồi?
Theo lý thuyết.
Cho dù không tìm ra kết quả cụ thể thì cũng phải thử nghiệm một cách nghiêm túc chứ?
Kết quả chưa bắt đầu... đã kết thúc rồi?
Hay là đơn giản tốn thời gian tới Cô Tô chỉ để tập hợp các thành viên tổ chuyên án?
Quan trọng nhất là...
Sau khi tổ chuyên án rời đi, thì vụ án nóng bỏng tay này không phải lại rơi vào tay mình sao?
...
Trịnh Huy, người giỏi điều tra phá án, có thể dễ dàng tiếp cận hội phu nhân tìm kiếm manh mối, nhíu mày thắc mắc:
"Tô phó trưởng."
"Tại sao mục tiêu đầu tiên của chúng ta không phải là Độc Dược? Lại thay đổi thành Tường Vi ở thành phố Lương Khê?"
"Tối qua ta thức đêm đọc sơ bộ hồ sơ 10 vụ án, theo lý thuyết thì Độc Dược, kẻ vừa gây án giết Phì Miêu chắn chắn phải là điểm đột phá tốt nhất."
"Bởi vì xét theo tiến triển bây giờ, số lần gây án của Độc Dược, cũng như số lượng manh mối rõ ràng nhiều hơn những người khác."
"Hơn nữa."
"Việc có thể lựa chọn tập hợp lần đầu tiên ngay tại thành phố Cô Tô, cũng đủ chứng minh Độc Dược chắn chắn phải là mục tiêu hai tổ trưởng lựa chọn ban đầu!"
"Kết quả bây giờ lại đổi mục tiêu đột ngột, cảm giác có phần vội vàng và không thích hợp."
"Chúng ta còn chưa nghiên cứu và đánh giá kỹ lưỡng, cần bao lâu để bắt được Độc Dược."
Rõ ràng không chỉ Trịnh Huy, ba thành viên tổ chuyên án khác cũng cần một lời giải thích hợp lý.
Bởi vì nếu nói sớm rằng mục tiêu là Tường Vi thì đâu cần phải tập trung ở Thành phố Cô Tô, đây không phải lãng phí thời gian sao.
Theo lý mà nói, sau khi nhận được tin hôm qua, phải trực tiếp đi Thành phố Lương Khê mới đúng.
Tô Minh vẫn mỉm cười, lắc đầu tiếp tục giải thích:
"Thực ra lý do rất đơn giản."
"Chính vì chúng ta có thể dễ dàng nhận ra rằng, manh mối Độc Dược để lộ nhiều nhất, thích hợp nhất để làm mục tiêu đột phá tiếp theo."
"Thì các thành viên khác trong tổ chức buôn ma túy này, tất nhiên cũng hiểu rõ điều đó."
"Bây giờ ta muốn nói..."
“Theo kết quả tiếp xúc va chạm với tổ chức buôn bán ma túy khổng lồ này trong những ngày qua.”
“Đầu lĩnh của tổ chức buôn bán ma túy này rất thích sử dụng camera Thiên Nhãn, nền tảng mạng xã hội, v.v. để nắm bắt hành tung của cảnh sát.”
“Mặc dù Độc Dược là điểm tốt nhất để đột phá, nhưng rất có thể cũng nằm trong dự đoán của tổ chức buôn bán ma túy này, thậm chí đã sớm chuẩn bị biện pháp phòng bị.”
“Các ngươi nghĩ... sau khi bị nhóm tội phạm thông minh cao cấp có thể tạo ra bằng đó vụ án treo này đề phòng, Độc Dược vẫn có thể được coi là điểm đột phá tốt nhất không?”
Nói xong.
Ngồi bên cạnh, Bạch Vũ thói quen lắc mạnh cái tẩu thuốc cũ, dường như nghĩ ra điều gì đó liền trả lời:
“Chắn chắn không phải.”
“Nếu trong giả định này, thì Độc Dược tuyệt đối không thể coi là cách đột phá tốt nhất, ngược lại có thể nói là điểm đột phá tồi tệ nhất.”
“Bởi vì theo tin tức đã có, phong cách nội bộ của tổ chức buôn bán ma túy này thuộc loại cực kỳ cẩn trọng, vì vậy mới có thể ẩn náu trong nhiều năm mà không bị ai phát hiện.”
“Hơn nữa, một khi một thành viên nào đó bị cảnh sát phát hiện, người đó sẽ bị xử tử trước, ngay cả thành viên chưa qua kiểm tra cũng vậy.”
“Giống như vụ án ném xác xuống hồ Tây mà ta điều tra hai năm trước.”
“Khi cuối cùng xác định được hung thủ và chuẩn bị bắt giữ, không lâu sau lại nhận được tin hung thủ tự sát.”
“Theo phân tích chi tiết của cá nhân ta.”
“Tên hung thủ này rất có thể sẽ không tự sát, rõ ràng là bị ép buộc đến đường cùng mới chọn cách tự sát.”
“Thậm chí đây còn không phải là trường hợp ngoại lệ, giống như Chu Thanh Duệ, Khúc Bằng Phi, v.v. đều là những thành viên của tổ chức, đều bị giải quyết trước khi bị chúng ta bắt được.”
“Vậy hoàn toàn có thể suy đoán một cách táo bạo...”
“Đầu lĩnh của tổ chức buôn bán ma túy này rất có thể đã cử các thành viên khác đến canh giữ hoặc theo dõi Độc Dược, đã sẵn sàng xử tử hắn bất cứ lúc nào.”
Nói đến đây.
Trước đó mọi người còn hơi khó hiểu đều gật đầu suy nghĩ, nhưng lời giải thích của Bạch Vũ vẫn chưa kết thúc, tiếp tục nói:
“Sau đó.”
“Tạm thời loại trừ thuốc độc, rõ ràng vẫn còn chín thành viên tổ chức cộng thêm một thủ lĩnh, lại muốn nhắm mục tiêu vào Tường Vi.”
“Ta nghĩ...”
“Có lẽ là để lấy được dữ liệu khuôn mặt của các thành viên khác.”
“Bởi vì theo chi tiết vụ án mà Tường Vi đã làm, rất có thể nàng chính là thành viên duy nhất trong tổ chức buôn bán ma túy này biết cách làm mặt nạ da người.”
“Vì vậy chỉ cần bắt được Tường Vi, rất có thể có thể đào ra tất cả mọi người.”
“Tô phó trưởng, ta nói có đúng không?”
Câu cuối cùng.
Bạch Vũ nhìn chằm chằm vào Tô Minh, dùng giọng điệu háo hức hỏi.
Rất rõ ràng.
Chỉ dựa vào việc sắp xếp đột phá tiếp theo, Bạch Vũ đã có thể rõ ràng phán đoán... Có thể phá án vụ án chặt xác 20 năm trước thì Tô Minh tuyệt đối không phải là dựa vào vận may, đây là thực lực chân chính, có khả năng suy luận cực kỳ xuất sắc.
Nhìn thấy ánh mắt tò mò và hiểu kỳ của mọi người.
Tô Minh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó không do dự tiếp tục nói:
“Tiểu Bạch nói đúng.”
“Dữ liệu khuôn mặt của thành viên buôn bán ma túy mà Tường Vi nắm giữ, chắn chắn là manh mối quan trọng nhất hiện nay chúng ta biết được nó tồn tại, cũng là cách nhanh nhất để hoàn thành nhiệm vụ lần này.”
“Nhưng mà.”
“Đầu não của tổ chức tội phạm không phải ngu ngốc, mà ngược lại rất thông minh, vì vậy chúng ta phải diễn kịch cho thật giống.”
“Từ tối qua đến giờ các ngươi chắc hẳn đã thu thập được khá nhiều thông tin tình báo về Độc Dược rồi chứ?”
“Hãy nói sơ qua một chút, để ta sắp xếp công việc tiếp theo.”
Lúc này.
Mọi người trong phòng đều hiểu ra mặc dù Tô Minh là phó tổ trưởng trên danh nghĩa, nhưng thực tế thì việc xác định mục tiêu công kích và sắp xếp truy bắt của toàn bộ tổ chuyên án đều do hắn quyết định.
Còn Lâm Thiên là tổ trưởng, thì giống như là để chống đỡ áp lực và giao tiếp với cấp trên, cũng như nâng cao cấp độ của tổ chuyên án.
Nữ tử có mái tóc thẳng ngang vai tên là Lam Tịnh, chống cằm, suy nghĩ nghiêm túc hai giây sau, nhíu mày nói:
“Vừa rồi ta và Quách Bình đã có một cuộc thảo luận ngắn gọn.”
“Về mặt tâm lý học, ta có thể kết luận rằng tên thành viên tổ chức có biệt danh là Độc Dược, rất có khả năng là một người khá nhút nhát và nhu nhược.”
“Nhưng Quách Bình từ góc độ điều tra lại cho rằng Độc Dược thực sự không nhút nhát, mà trái lại rất kiêu ngạo và tự tin mới đúng, chúng ta hiện đang có những suy đoán khác nhau về chân dung tội phạm.”
Nghe thấy câu này.
Tô Minh nhẹ nhàng nhướng mày, không do dự trả lời:
“Hai từ nhút nhát và kiêu ngạo.”
“Nhìn bề ngoài thì có vẻ hoàn toàn mâu thuẫn, nhưng nếu đặt lên một người thì thực ra hoàn toàn có cơ hội tồn tại.”
“Nói cách khác.”
“Các ngươi có nghĩ rằng tên Độc Dược này có thể vừa nhút nhát và nhu nhược, lại vừa có những đặc điểm tính cách kiêu ngạo và tự tin không?”