Theo kinh nghiệm điều tra hình sự trước đây, rong những trường hợp bị thương chí mạng ở phía sau, Adrenalin của nạn nhân sẽ ngay lập tức tăng vọt trong thời gian ngắn.
Đau đớn sẽ được che giấu và giảm bớt một chút, có thể có vài giây để phản kháng kịch liệt.
Nhưng tại hiện trường của tiệm hoa Tường Vi không có dấu vết nào của sự vật lộn chống trả, thậm chí không có dấu vết đánh nhau.
Phải biết rằng, có rất nhiều bình bình lọ lọ trong tiệm hoa, hầu hết chậu cây và bình hoa đều là đồ thủy tinh, chỉ cần va chạm nhẹ hai cái, e rằng có thể khiến hiện trường trở nên hỗn loạn.
Nhưng trong vụ án này thì không, hiện trường thực sự sạch sẽ đến mức lạ thường, ngoài vết máu khô trên mặt đất và một ít cánh hoa rơi rụng, căn bản không có cái gọi là hiện trường vụ án hỗn loạn.
Sau khi nhạy bén phát hiện vấn đề này một cách, Lâm Thiên lập tức nghĩ đến khả năng nạn nhân mắc bệnh hạ đường huyết.
Bởi vì, theo chiều cao và cân nặng của nạn nhân,
Rõ ràng là gầy quá mức, cân nặng chỉ là 43kg, đối với nữ tử trưởng thành cao hơn 1,6m thì rất có khả năng nạn nhân đang mắc bệnh hạ đường huyết.
Dù là từ thực tế hay thống kê y tế, những người quá gầy, tỷ lệ và số lần xuất hiện các triệu chứng hạ dh huyết trong đời sống thường ngày đều cao hơn những người đồng trang lứa có cân nặng bình thường.
Thêm vào đó, lượng đơn đặt hàng trong ngày hôm đó nhiều như vậy,
Nạn nhân rất có thể không có thời gian ăn cơm, mãi đến tận đêm khuya mới không chịu nổi, vì triệu chứng hạ đường huyết mà rơi vào hôn mê.
Khi nạn nhân hôn mê, tên sát thủ có biệt danh Tường Vi liền xuất hiện, cầm lấy kéo cắt cành hoa trong tiệm hoa, trực tiếp đâm vào sau lưng nạn nhân.
Do hạ đường huyết, nạn nhân đã bị giết trong tình trạng hôn mê.
Vì vậy mới không xuất hiện tình trạng chống trả bình thường, hay nói cách khác, hạ đường huyết khiến nạn nhân không thể chống trả và phản kháng được.
......
Đối với suy đoán về bệnh hạ đường huyết của Lâm Thiên, Cao Siêu gật đầu tán thành, lập tức trả lời chắn chắn:
“Lâm cục, ngươi suy đoán rất đúng.”
“Trong quá trình điều tra vụ án sau này, ta đã thông qua việc hỏi han bạn trai của nàng, xác định được rằng nàng thực sự mắc bệnh hạ đường huyết nặng.”
“Từng ngất xỉu trên phố vì bệnh hạ đường huyết, được người qua đường đưa đi cấp cứu ở bệnh viện.”
“Ngay cả đứa bé chưa ra đời......”
“Có khả năng lớn là do nàng suy dinh dưỡng, hạ đường huyết mới dẫn đến sảy thai.”
“Lúc đang tìm kiếm hung thủ, ta cũng phát hiện ra vấn đề hiện trường quá sạch sẽ, sau khi điều tra thêm một chút, đã có thể loại trừ khả năng nàng bị hôn mê vì hạ đường huyết, tạo cơ hội cho hung thủ giết người.”
“Bởi vì trong thùng rác của tiệm hoa lúc đó, chúng ta đã tìm thấy bao bì kẹo và sô cô la.”
“Theo phân tích độ khô của cành hoa bị đè ở dưới cùng của thùng rác, những chiếc kẹo và sô cô la này cũng là đồ ăn vặt mà nàng đã ăn trong ngày hôm đó.”
“Điều này cũng giải thích......”
“Mặc dù không có thời gian ăn, nhưng nạn nhân rất hiểu tình trạng sức khỏe của bản thân, cố ý ăn sô cô la và các thực phẩm khác để cung cấp năng lượng cho mình.”
“Khả năng hôn mê do hạ đường huyết, cơ bản có thể xác định là không tồn tại.”
Câu trả lời này.
Khiến mọi người có mặt một lần nữa rơi vào trạng thái suy tư, nếu không phải hạ đường huyết, thì tại sao lại không chống cự khi bị sát hại?
Lam Tịnh đỡ gọng kính gọng đen, mở miệng cực kỳ nghiêm túc:
"Từ góc độ tâm lý học tội phạm."
"Nếu..."
"Nạn nhân không chống cự hay trốn chạy khi bị tổn thương chí mạng, thì rất có thể có ba khả năng."
"Khả năng thứ nhất, nạn nhân thực ra đã chết trước khi bị tổn thương chí mạng, vết thương xuyên tim sau lưng chỉ là hung thủ làm cố ý để đánh lạc hướng điều tra viên."
"Còn khả năng thứ hai, đó là nạn nhân bị khống chế không thể phản kháng, hoặc đang ở trong tình trạng đặc biệt như hôn mê do hạ đường huyết, nên cho dù bị tổn thương cũng không thể chống cự."
"Còn khả năng thứ ba, cũng là điều ta nghi ngờ nhất..."
"Từ góc độ tâm lý học tội phạm, nếu nạn nhân quá sửng sốt và thất vọng với danh tính của hung thủ thì nỗi đau buồn dâng lên trong nháy mắt đó cũng sẽ lấn áp ham muốn sinh tồn của cơ thể."
"Và khi không còn ham muốn sinh tồn, nạn nhân cũng sẽ không vật lộn, thà cứ như vậy mà chết."
Lời vừa dứt.
Quách Bình như lập tức nghĩ ra điều gì đó, liền nối lời:
"Lam tiến sĩ."
"Tình huống ngươi vừa nói, có phải giống như trường hợp giết con mà ta từng nghe qua không?"
"Đại khái là..."
"Một học sinh cấp 2 bị cha dượng siết cổ, dưới sự thúc đẩy của bản năng sinh tồn liên tục vật lộn, khoảnh khắc sắp thoát ra được….."
"Hắn bỗng nghe cha dượng hét lớn một cái tên, bảo nàng ta đến giúp đỡ, không lâu sau một đôi tay khác ôm chặt lấy đôi chân của học sinh cấp 2."
"Học sinh ban đầu vẫn đang vật lộn kịch liệt đột nhiên nghe thấy cái tên đó cũng như cảm nhận được đôi chân bị ôm chặt, lập tức ngừng vật lộn, để cảm giác ngạt thở dần nuốt chửng mình."
"Bởi vì cái tên mà cha dượng hô, người đang ôm chặt đôi chân hắn chính là người mẹ sinh ra hắn."
"Dựa trên tình huống của vụ án này..."
"Người khiến nạn nhân từ bỏ vật lộn, trong tình huống bạn trai nạn nhân không có khả năng phạm tội, liệu hung thủ có phải chính là cha mẹ ruột của nàng không?"
"Thậm chí ta cảm thấy, bạn trai nàng có thể cũng có một chút khả năng phạm tội?"
Suy nghĩ của Lam Tịnh và Quách Bình thật sự rất táo bạo.
Hơn nữa, vụ án mà Quách Bình nói tới không phải tưởng tượng mà là một vụ án thực sự đã xảy ra, chắn chắn cũng có một chút sức thuyết phục.
Tô Minh trước đó luôn giữ im lặng.
Lúc này nhẹ nhàng lắc đầu, nhíu mày nói chậm:
"Không đúng, khả năng này không cao."
"Trước tiên, từ hành động nhảy lầu, lấy sổ hộ khẩu kết hôn một cách trái phép của nạn nhân có thể thấy, tính cách của nàng không yếu đuối như thể chất, mà còn có lập trường riêng, quan hệ với cha mẹ cũng không tốt lắm."
“Ngay cả cha mẹ nàng là hung thủ cũng khó có thể khiến nàng từ bỏ việc vùng vẫy, hiện trường chắn chắn sẽ không sạch sẽ như vậy.”
“Về phần bạn trai....”
“Tạm thời không cần tính đến, dù sao cách một đoạn thời gian hắn lại hỏi Cao cục trưởng về tình hình vụ án.”
“Nếu hung thủ thật sự là bạn trai của nạn nhân thì chỉ tính riêng về mặt tâm lý thôi, thật là khiến người ta không dám tưởng tượng tiếp, xác suất thực sự quá thấp.”
“Hơn nữa các ngươi có để ý đến một chuyện không, tại sao mặt da của nạn nhân lại bị cắt ra, dán ở cửa kính của cửa hàng hoa?”
“Rõ ràng đã giết người rồi, tại sao còn phải làm thừa việc cắt mặt da nạn nhân?”
“Ta nghĩ...”
Nói đến đây.
Tô Minh nhìn những người có mặt ở đây một lượt, sau đó nhìn thẳng vào Cao Siêu nghiêm túc nói.
“Nếu có thể mạnh dạn loại trừ khả năng, kẻ giết người biến thái tự tìm kiếm nạn nhân để gây án, giống như Chu Thanh Duệ coi giết người hành hung như một tác phẩm nghệ thuật thì vụ án này, rất có khả năng là vụ án có kế hoạch từ trước.”
“Đồng thời đừng quên...”
“Vụ án này là bài kiểm tra để Tường Vi gia nhập tổ chức Kill, để có thể trốn tránh truy đuổi một cách tối đa.”