Mô Phỏng Tội Phạm Mười Vạn Lần: Ta Trở Thành Siêu Cấp Cảnh Sát! (Dịch)

Chương 142 - Chương 142: Trò Chơi Mèo Vờn Chuột Đến Dây Là Hết? Sự Tự Tin Của K!

Chương 142: Trò Chơi Mèo Vờn Chuột Đến Dây Là Hết? Sự Tự Tin Của K! Chương 142: Trò Chơi Mèo Vờn Chuột Đến Dây Là Hết? Sự Tự Tin Của K!

"Ừm?"

"Kẻ cầm đầu tổ chức buôn bán ma túy đó, thật sự như Tô phó trưởng nói, đang dùng đủ mọi cách để theo dõi chúng ta sao?"

"Cả việc chúng ta điều tra ra thân phận thật của Độc Dược, hắn cũng biết được?"

Mặc dù trước đó Tô Minh đã đặc biệt nhắc đến chuyện này, nhưng Lưu Dương vẫn cảm thấy có chút khó hiểu và ngạc nhiên.

Bởi vì.

Một tên tội phạm dám theo dõi quá trình điều tra của cảnh sát, thật là khiến người ta cảm thấy rùng mình.

Đặc biệt là...

Khi An Quyền nói rằng, ngay cả việc vừa rồi họ điều tra ra thân phận thật của Độc Dược, cũng nằm trong tầm giám sát của kẻ cầm đầu tổ chức buôn bán ma túy, điều này chắn chắn khiến Lưu Dương càng thêm kinh ngạc.

An Quyền mở ra danh sách IP đã truy cập vào hệ thống hộ khẩu của cảnh sát trước đó, chỉnh sửa lại kính đeo mắt và nói.

"Lưu cục trưởng, ngươi có thể xem qua danh sách IP đã truy cập vào hệ thống hộ khẩu của thành phố Cô Tô."

"Trong đó có một IP ở nước ngoài, đó chính là con mắt thứ nhất của kẻ cầm đầu tổ chức buôn bán ma túy."

"Chỉ là..."

"Sau khi bị Tiểu Minh dạy dỗ hai lần trước, lần này hắn học khôn rồi."

"Khi phát hiện ta cũng đang truy cập vào hệ thống hộ khẩu và đã điều tra ra thông tin hộ khẩu thật của Độc Dược, hắn lập tức ngắt kết nối IP của mình, đề phòng lại bị trúng chiêu, đập máy tính một lần nữa."

"Nhưng điều này cũng chứng minh, quyết định của Tiểu Minh trước đó là đúng đắn, không chọn cách cứng rắn ở đây, mà lựa chọn đột phá quan trọng hơn là Tường Vi."

Nhìn vào màn hình máy tính xách tay, nơi An Quyền đánh dấu IP nước ngoài.

Bạch Vũ sửa lại chiếc mũ chóp cao trong tay, trầm giọng nói.

"Bị theo dõi đã nằm trong dự liệu rồi."

"Minh ca cũng nói rồi, khi chúng ta đến công ty phần mềm Kim Uy, có thể đã nằm trong tầm ngắm của kẻ cầm đầu tổ chức buôn bán ma túy."

"Vì vậy trong quá trình làm việc, chúng ta phải công khai, cố gắng khai thác được chân tướng, trực tiếp lôi Độc Dược ra."

"Vậy vấn đề bây giờ của chúng ta là..."

"Vốn dĩ con đường này đã bị cắt đứt tám phần do thân phận thật của Độc Dược đã bị xóa sổ, nhưng chúng ta phải tìm ra một đầu mối mới để tiếp tục đi sâu."

Nói đến đây.

Bạch Vũ hơi dừng lại hai giây, nheo mắt lại, đội chiếc mũ chóp cao lên đầu, ý vị sâu xa nói.

"Các ngươi nghĩ xem..."

"Nếu là Minh ca thì hắn sẽ bắt đầu từ những chiếc xe hơi xa xỉ đã khai thác được trước đó, hay là ở thân phận thật đã bị xóa sổ của Độc Dược, hay là trực tiếp bắt đầu điều tra nguồn gốc của Xyanua?"...

Tầng cao nhất của tòa nhà Hưng Thịnh ở thành phố Lư Châu.

Mặt trời chiều đem ánh sáng màu vàng rực rỡ chiếu vào trong bể bơi lóe ra những đốm sóng lăn tăn.

Ở bên cạnh hồ bơi, K mặc áo sơ mi đắt tiền được may thủ công, một tay thoải mái dựa vào ghế dài, một tay gõ bàn phím.

Sau khi xác định thông tin hộ khẩu trước đây của Độc Dược đã được địa chỉ IP của thành phố Cô Tô truy cập nhiều lần,

Ngay sau đó lắc đầu, cầm điện thoại đặc chế trên bàn, gọi một số.

Vẫn là mười lăm giây chờ đợi.

Sau đó điện thoại đã được kết nối, giọng nói hơi khàn của Độc Dược là giọng nói đầu tiên truyền ra.

"K đại ca, có tình hình gì mới không?"

"Bây giờ ta đã làm theo lời ngươi nói, xóa sạch tất cả những nơi có thể để lộ danh tính."

"Những người đó... có thể tìm thấy ta không?"

Mặc dù giọng nói của Độc Dược chỉ hơi khàn.

Nhưng K lại cảm nhận được sự sợ hãi và rụt rè sâu kín trong câu nói đó.

Tuy nhiên K không vì sự sợ hãi của Độc Dược mà có bất kỳ biểu hiện đặc biệt nào, chỉ là bình tĩnh nói nhỏ.

"Độc Dược, đám người đó đã khai thác được danh tính trước đây của ngươi."

"Cũng chính là thân phận ban đầu mà ta đã bảo ngươi tìm cách giải quyết, bây giờ con đường này chắn chắn là không thể tiếp tục được."

"Không cần phải lo lắng, chỉ cần họ không tìm thấy manh mối mới, thì ngươi chắn chắn rất an toàn, không thể trực tiếp tìm ra ngươi từ hàng trăm triệu người, ."

Lời nói của K không chỉ không khiến Độc Dược cảm thấy nhẹ nhõm, mà ngược lại khiến hắn thêm lo lắng nói.

"Vậy... vậy K đại ca, họ có thể tìm ra manh mối mới không? Chắn chắn là không tìm thấy được chứ?"

"Ta làm mọi việc đều rất sạch sẽ, tuyệt đối không có bất kỳ dấu vết nào sót lại, thế này thì cũng không thể tìm ra ta được chứ?"

"Điêu Khắc Gia có thể bị đào ra, hoàn toàn là do hắn tự chuốc lấy, giải quyết một Bác Sĩ thi không qua kỳ thi lại còn muốn thừa cơ chọc tức cảnh sát."

"Hắn bị lôi ra, đó là chuyện rất bình thường, nhưng ta thì không có làm..."

Còn chưa đợi Độc Dược nói xong.

Tiếng nói lạnh lùng nói không thể nghi ngờ của K đã trực tiếp cắt đứt lời thoại tiếp theo của Độc Dược.

"Không cần nhắc đến Điêu Khắc Gia nữa."

"Ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói, ta sẽ giúp ngươi an toàn trốn qua được."

"Nhớ kỹ... làm theo lời ta nói, được rồi, bây giờ thì trốn đi đừng ra ngoài, cũng đừng nhớ đến những chiếc xe sang của ngươi, đừng để bom hẹn giờ bên mình."

Nói xong, K liền ngắt cuộc gọi này.

Cầm lấy ly rượu vang đặt bên cạnh lắc nhẹ, lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời hoàng hôn suy nghĩ hai giây sau.

Nhấm một ngụm rượu trong ly, lấy điện thoại ra lại gọi một số khác.

Khi điện thoại được kết nối, K không chút do dự ra lệnh bằng giọng nói trầm ổn.

"Đồ Tể, ta cần ngươi đến thành phố Cô Tô một chuyến, bí mật giúp ta giám sát Độc Dược."

"Như ta đã đoán, Độc Dược đã trở thành mục tiêu tiếp theo của bọn họ, danh tính trước đây của hắn đã bị lộ ra."

"Mặc dù bây giờ manh mối đã bị cắt đứt, nhưng vẫn có nguy cơ bị lộ, vì vậy trong trường hợp bắt buộc, ta sẽ thông báo trước cho ngươi loại bỏ mối nguy hiểm này."

"Đồ Tể, ta nghĩ ngươi có khả năng và thủ đoạn để xử lý Độc Dược."

"Được rồi, chỉ vậy thôi."

Nói xong, K lập tức ngắt cuộc gọi, không cần đợi phản hồi của Đồ Tể.

Bởi vì K rất rõ ràng...

Để duy trì tổ chức buôn bán ma túy khổng lồ này, mỗi người trong đó đều phải duy trì sự đồng thuận nhất định.

Một khi ai đó bị cảnh sát phát hiện, thì bất kể trước đây trong tổ chức có quan trọng như thế nào, hay có bao nhiêu bạn bè, đều phải bị xử tử để chặt đứt manh mối, bởi vì chỉ có người chết miệng mới đủ kín.

Hơn nữa, chỉ cần có cơ hội săn bắn, Đồ Tể chắn chắn sẽ không do dự, vội vàng đến nơi, ngay cả khi người đó cũng là đồng đội của tổ chức.

Vứt điện thoại lên bàn một cách tùy ý.

K khoanh tay sau đầu, gác chân lên ghế, vẻ mặt thảnh thơi, ngẩng đầu nhìn hoàng hôn buông xuống, lẩm bẩm đầy ẩn ý.

"Cho dù sau này có đào được Độc Dược thì thế nào?"

"Lúc đó một xác chết không thể nói chuyện, cứ coi như phần thưởng cho các ngươi đã vất vả bấy lâu nay, tốn kém nhiều nhân lực vật lực vậy."

"Bây giờ mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của ta, mọi thứ đều nằm trong tầm mắt của ta."

"Có vẻ như trò chơi mèo vờn chuột này, cuối cùng cũng nên kết thúc rồi..."

Bình Luận (0)
Comment