Trong phòng kín của thẩm mỹ viện Red Rose Beaty Salon ở thành phố Lương Khê.
Tiếng tút của điện thoại vang lên trong căn phòng bí mật này.
Lâm Thiên nhìn về phía Tô Minh bên cạnh, cau mày ngửi ngửi ngón tay trái, hỏi với vẻ hơi do dự:
"Tiểu Minh, ngươi thấy thế nào?"
"Có thể tạm thời qua mặt được Bạo Đạn không? Như vậy sẽ tránh được việc hắn thông báo tin Tường Vi bị bắt."
"Nói thật, lần hành động này chúng ta đã cân nhắc kỹ lưỡng cách tránh bị K theo dõi, nếu vì cuộc điện thoại này mà để tổ chức buôn bán ma túy kia biết được thì thật là đáng tiếc, nhưng chỉ cần qua mặt được một lúc, chắn chắn chúng ta sẽ moi ra được vị trí của rất nhiều thành viên tổ chức."
Đối với sự lo lắng và thắc mắc của Lâm Thiên.
Tô Minh cũng hơi do dự lắc đầu, sau đó vừa lựa chọn mục tiêu tiếp theo để gọi điện, vừa chậm rãi giải thích:
"Cũng không thể chắn chắn được."
"Bởi vì, trước đó Bạo Đạn đã gọi nhiều cuộc điện thoại rồi, hắn gọi cho Tường Vi là vì chuyện gì, lại là vì lý do gì?"
"Trước khi cạy được miệng Tường Vi, chúng ta chắn chắn không thể xác định chính xác được."
"Nhưng chủ yếu là lúc nãy không thể kéo dài thêm được nữa, thay vì bị động chờ họ phát hiện, còn hơn là chủ động thử qua mắt họ, như vậy mới có thể tranh thủ thêm thời gian."
"Cho nên lúc nãy khi liên lạc với Bạo Đạn, ta mới cố gắng dẫn dắt hắn chủ động lên tiếng, cố gắng giữ cho cuộc trò chuyện càng gần với những gì họ đã nói trước đó càng tốt."
"Ta nghĩ Bạo Đạn và Tường Vi có liên hệ với nhau, cơ bản chỉ có hai khả năng, một là Bạo Đạn cần mặt nạ da người, hai là Tường Vi cần thuốc nổ."
"Trong tình huống không có manh mối, muốn đoán ra nội dung trò chuyện trước đó thật sự rất khó."
"Nhưng dù sao đi nữa, bây giờ Độc Dược chắn chắn đang trốn ở vườn trái cây Tây Sơn, còn muốn xác minh Bạo Đạn có phát hiện ra vấn đề hay không, chỉ cần gọi điện cho người khác là được."
"Với sự cẩn thận của tổ chức buôn bán ma túy này, một khi một thành viên có khả năng bị bắt, chắn chắn sẽ lập tức cắt đứt liên lạc với nhau."
Nói đến đây.
Tô Minh chọn số điện thoại được ghi chú là U Linh, sau khi xem số điện thoại, hắn chậm rãi nói:
"Theo thời gian xảy ra vụ án."
"U Linh này đã gây ra vụ án nữ tử chết đuối trong bể nước khách sạn ở thành phố Gia Hòa cách đây nửa năm, có nghĩa U Linh mới gia nhập tổ chức buôn bán ma túy này được khoảng nửa năm, rất có thể mối quan hệ với các thành viên khác không quá chặt chẽ."
"Vì vậy hoàn toàn có thể bắt đầu từ hắn, xác định xem bây giờ chúng ta đã bị lộ hay không."
Nói xong.
Tô Minh không do dự chút nào, lập tức nhấn nút gọi, trong phòng kín chỉ còn lại tiếng bíp chờ kết nối.
"Điệp điệp điệp..."
"Điệp điệp..."
"Điệp điệp..."...
Đứng bên cạnh, Lâm Thiên và Cao Siêu đang âm thầm đếm số giây, trong lòng có một cảm giác quỷ dị vừa mong chờ vừa lo lắng.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây. ...
Đến giây thứ mười lăm.
Cuộc điện thoại này đã được nhấc máy ngay lập tức, một giọng nói âm trầm khàn khàn vang lên.
"Tường Vi?"
"Tỷ đột nhiên gọi điện có chuyện gì vậy?"
Khi giọng nói này vang lên.
Lâm Thiên và Cao Siêu không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, cho rằng cuộc điện thoại vừa rồi, quả nhiên Bạo Đạn không phát hiện ra vấn đề, vậy thì những giây phút tiếp theo chắn chắn sẽ rất quan trọng.
Tô Minh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhắm mắt lại sắp xếp lại suy nghĩ, bắt chước giọng điệu không kiên nhẫn của Tường Vi nói.
"Đưa địa chỉ cho ta."
"Lửa sắp thổi tới rồi, K bảo ta giúp các người làm mặt nạ da người đã xong rồi, bây giờ phải nhanh chóng đưa đến tay các người, đều là do tên Diêu Khắc Gia chết tiệt đó."
Thực ra cho đến tận lúc nãy Tô Minh đều không biết, Chu Thanh Duệ có mật danh là Điêu khắc gia.
Nhưng cuộc điện thoại vừa rồi với Độc Dược lại khiến Tô Minh nắm bắt được thông tin quan trọng này, lập tức sử dụng trong cuộc điện thoại lần này để tiếp tục xác minh danh tính của mình.
Ở đầu dây bên kia, U Linh cũng không nghĩ nhiều, dường như hoàn toàn không biết Tường Vi đã bị cảnh sát bắt giữ, vô tư trả lời.
"Ừ, đúng vậy."
"Trước đó sau khi Điêu Khắc Gia gặp chuyện, K đã đặc biệt nói qua, phải cho chúng ta tăng cường dự trữ mặt nạ da người mới được."
"Tường Vi, tỷ ghi lại nhé, bây giờ ta đang ở quận Hải Thương thành phố Gia Hòa..."
Ngay lúc này.
U Linh đang cầm điện thoại đang nói chuyện ở thành phố Gia Hòa, đột nhiên trên điện thoại đang giữ cuộc gọi đột nhiên hiện ra một tin nhắn thông báo khẩn cấp nội bộ, khiến hắn đang nói giữa chừng thì dừng lại.
Ngay sau đó.
Nhìn thấy nội dung cụ thể của tin nhắn, U Linh lại nhìn vào chữ "Tường Vi" đang hiển thị trên màn hình điện thoại bây giờ, trán lập tức rịn ra vài giọt mồ hôi lạnh. ...
Trong phòng kín của thẩm mỹ viện.
Lâm Thiên đang cầm điện thoại mở khung chat với trưởng phòng đội điều tra hình sự thành phố Gia Hòa, chuẩn bị sẵn sàng gửi vị trí bây giờ của U Linh bất cứ lúc nào, phần địa chỉ đã nhập được một nửa.
Ngẩng đầu lên, nhìn Tô Minh với vẻ mặt hoài nghi, dường như ngạc nhiên vì tại sao U Linh lại dừng lại đột ngột.
Tô Minh thì nhíu mắt lại, trong lòng đã có suy đoán, nhưng vẫn cố gắng hỏi thêm để xác định rõ hơn.
"Không được, U Linh."
"Nếu không nói địa chỉ phía sau, ta phải làm sao để đưa mặt nạ da người cho ngươi? Bây giờ tình hình đang rất căng thẳng, ngươi có dám đến Lương Khê để lấy không?"
Khi câu hỏi không kiên nhẫn của Tô Minh kết thúc.
Giọng nói u ám của U Linh ở phía bên kia đã tiếp tục vang lên.
"Tường Vi, hãy ghi kỹ."
"Địa chỉ nằm ở quận Hải Thương thành phố Gia Hòa, trên tầng thượng của khách sạn cao cấp Duy Ngải, ta sẽ ẩn mình trong thùng nước trên mái, hiểu chưa?"
Sau khi nói xong.
U Linh lập tức cắt đứt cuộc gọi mà không chút do dự, chỉ để lại tiếng bíp bíp của cuộc gọi bị cắt.
Khi Lâm Thiên đang chuẩn bị gửi địa chỉ này cho người phụ trách đội điều tra hình sự của thành phố Gia Hòa, hắn đột nhiên nhớ ra một điều quan trọng.
"Đợi một chút, Tiểu Minh."
"Nếu ta không nhớ nhầm, vụ án nữ tử chết đuối trong thùng nước khách sạn ở thành phố Gia Hòa, nơi xảy ra vụ án đó chính là khách sạn cao cấp Duy Ngải, phải không?"
"Hình như lúc đầu có khách phát hiện ra rằng có gioig trong nước từ vòi nước, không chỉ một con mà là rất nhiều giòi, để tìm ra nguyên nhân có giòi, sau khi truy tìm đầu nguồn mới phát hiện ra một xác chết nữ tử đã mục nát nhiều ngày trong thùng nước trên mái khách sạn."
"U Linh báo cáo địa chỉ này, liệu có thể cho thấy..."
Mặc dù Lâm Thiên không nói hết.
Nhưng Tô Minh cũng nghe ra ý nghĩa cụ thể, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải kết hợp nhẹ nhàng chạm vào bàn.
"Có khả năng lớn là trong cuộc gọi vừa rồi, Bạo Đạn đã nghe ra vấn đề và ngay lập tức thông báo cho các thành viên khác trong tổ chức buôn ma túy."
"Cho nên bây giờ liệu có thể bắt được Độc Dược đang ẩn nấp ở vườn trái cây Tây Sơn hay là chạy một chuyến vô ích để nhặt xác cho hắn cũng phải đặt dấu hỏi, chỉ có thể xem hành động bắt giữ của Lưu cục trưởng có thể nhanh đến mức nào..."