Mô Phỏng Tội Phạm Mười Vạn Lần: Ta Trở Thành Siêu Cấp Cảnh Sát! (Dịch)

Chương 178 - Chương 178: Hoàn Thành Xuất Xắc!

Chương 178: Hoàn Thành Xuất Xắc! Chương 178: Hoàn Thành Xuất Xắc!

Lúc này.

Phần lớn lực lượng cảnh sát của cả thành phố Lương Khê đều đã nhanh chóng được triển khai.

Các cảnh sát giao thông tại hai trạm kiểm soát trên cầu Lương Khê đã bắt đầu giải tỏa phương tiện và người dân chuẩn bị lên cầu, đồng thời cho phép các phương tiện đang trên cầu nhanh chóng di chuyển qua cầu.

Các cảnh sát trật tự thường ngày đi tuần tra bằng xe ba bánh hoặc xe máy thì nhanh chóng ra tay chặn các phương tiện muốn vào đường chính của thành phố tại các đường nhánh hoặc ngã rẽ.

Bởi vì họ đều đã nhận được mệnh lệnh, phải cố gắng chặn dòng xe cộ và dọn đường chính, không được để bất kỳ chiếc xe nào cản đường Tô Minh.

Sau đó.

Các đài phát thanh ở thành phố Lương Khê gần như cùng lúc bắt đầu phát sóng tin tức về việc phong tỏa đường chính từ trung tâm thành phố lên cầu Lương Khê.

Ngoài ra, họ cũng yêu cầu các phương tiện đang trên đường chính, cố gắng tấp vào lề đường, nhường làn đường giữa cho xe đi qua.

Các công ty taxi hoạt động ở khu vực nội thành cũng sử dụng hệ thống đàm thoại của tổng đài để ngay lập tức thông báo tình hình kiểm soát giao thông đặc biệt bây giờ, đồng thời yêu cầu các tài xế thông báo cho nhau.

Có thể nói.

Lâm Thiên và tất cả các nhân viên cảnh sát của thành phố Lương Khê đã làm hết sức mình trong vòng hai phút ngắn ngủi để phối hợp và chuẩn bị mọi thứ cần thiết.

......

Trên đường chính của thành phố.

Tô Minh lái chiếc Porsche 911 màu bạc lao đi với tốc độ kinh hoàng.

Màn hình hiển thị trên bảng điều khiển cho thấy tốc độ bây giờ đã lên tới 150 km/h.

Phải biết rằng đây không phải là đường cao tốc, mà là đường chính trong thành phố với tốc độ giới hạn 40 km/h.

Hơn nữa, tình hình giao thông rất phức tạp, hai bên đường có rất nhiều phương tiện đang lưu thông, cũng có một số người đi bộ.

Với tốc độ kinh khủng như vậy trong điều kiện giao thông nội thành, nếu không may va chạm với một chiếc xe nào đó, với khả năng chống va chạm kém cỏi của xe thể thao, có lẽ nó sẽ bị xé nát thành từng mảnh trong tích tắc.

Nhưng điều đáng mừng là...

Âm thanh động cơ của chiếc Porsche 911 quá lớn, ngay cả khi chiếc xe chưa xuất hiện, những người lái xe khác trên đường cũng đã nghe thấy tiếng động cơ gầm rú như dã thú của nó.

Âm thanh nghe như đã muốn phải trả tiền chắn chắn sẽ khiến hầu hết các lái xe vô thức giảm tốc độ và nhường đường cho nó đi qua dễ dàng.

Ngay sau đó.

Những người lái xe đã nhường đường, đều đồng loạt nhìn thấy...

Một chiếc xe mui trần màu bạc như tia chớp lao vút qua bên cạnh họ, ống xả phía sau của xe dường như bốc cháy.

Mặc dù tốc độ rất nhanh, vừa mới ra khỏi thẩm mỹ viện, đài phát thanh và tổng đài taxi của thành phố Lương Khê vẫn chưa thông báo tin tức về việc kiểm soát giao thông, tình hình giao thông tổng thể cũng khá phức tạp.

Tuy nhiên, tốc độ vượt xe của Tô Minh vẫn không thay đổi chút nào.

Cảm nhận được tiếng gió vù vù bên tai, chỉ cần nhìn chằm chằm vào phía trước, không cần nhìn gương chiếu hậu.

Hai tay xoay vô lăng với tốc độ cực nhanh, vượt qua từng chiếc xe một một cách thành thạo.

Đôi khi, dường như nó chỉ cách những chiếc xe khác vài cm nữa là va chạm rồi.

Nhưng Tô Minh lại có thể xác định chính xác khoảng cách này, điều chỉnh tốc độ với tốc độ cực nhanh và nhanh chóng tránh được những vụ tai nạn giao thông có thể xảy ra.

Sau khi chiếc xe mui trần lao qua ngã tư.

Tô Minh đột nhiên phát hiện ra rằng số lượng phương tiện trên đường chính so với lúc nãy đã giảm đi đáng kể, ngay cả những chiếc xe không kịp di tản cũng đều nhường đường một cách chủ động, dành riêng một làn đường cho hắn đi qua.

Rõ ràng.

Đây là sự giúp đỡ từ hệ thống an ninh, giống như Tiểu Minh đã nói, sẽ cung cấp tiện ích hết mức có thể.

Bây giờ đường đi cơ bản đã thông suốt, không cần phải tập trung hết sức để cố gắng tránh các xe khác như lúc vừa ra khỏi thẩm mỹ viện.

Tô Minh hơi nghiêng đầu, nhìn vào túi hành lý đựng bom hẹn giờ, phát hiện thời gian đếm ngược đã là đến...

100!

99!

98!!!

Thời gian tổng thể đã chỉ còn một phút rưỡi.

Tô Minh nheo mắt lại, nhưng cũng không quá lo lắng, vì trong tầm nhìn của hắn, đã thấy được biển báo lên cầu.

Khoảng cách đến cầu Lương Khê đã chỉ còn chưa đầy hai km.

Dùng kỹ năng Drift tốc độ cực cao để lại hai hàng vết ma sát lốp trên mặt đường, cố gắng vượt qua khúc cua một cách nhanh nhất có thể, tai nghe siêu nhỏ mà Tô Minh đeo đã truyền đến giọng nói của Tiểu Minh.

"Tiểu Minh, cầu Lương Khê đã được giải tỏa."

"Ngươi có thể thoải mái lái xe ra giữa cầu, sẽ không gây thương vong cho bất kỳ ai."

Nghe câu này.

Tô Minh không lập tức trả lời gì, chỉ im lặng đạp mạnh chân ga hơn.

Động cơ ly hợp gầm rú hoạt động, kim đồng hồ tốc độ lại bắt đầu di chuyển nhanh sang phải.

Từ 150 km/h, tăng vọt lên 200 km/h.

Một cảm giác nhẹ bẫng, truyền đến từ gầm xe mui trần, cứ như thể chỉ cần lỡ vấp phải một cục đá đều có thể lật chiếc xe mui trần này bay lên.

Nhưng khả năng kiểm soát vô lăng cực kỳ chuyên nghiệp của Tô Minh, cùng với thị lực xuất sắc đã làm rất tốt trong việc tránh xảy ra tai nạn, thậm chí có thể đi làm tay đua chuyên nghiệp cũng không thành vấn đề.

......

Lúc này.

Thời gian đã chỉ còn tính bằng giây, mỗi giây trôi qua đều đại diện cho hy vọng giảm đi một phần.

Các cảnh sát giao thông, cảnh sát phụ trợ, cảnh sát nhân dân đang đứng ở lối vào cầu Lương Khê, chờ đợi Tô Minh đến, tâm trạng đã càng lúc càng lo lắng.

Họ cũng đã nhận được tin báo sẽ có bom được kích trên cầu, vì vậy bọn họ đã nhanh chóng, chỉ mất một phút, đã giải tỏa lối vào cầu.

Nhưng bây giờ...Tính từ khi giải tỏa xong xe cộ trên cầu, đã hơn nửa phút trôi qua, vẫn chưa thấy chiếc xe chở bom xuất hiện.

Điều này khiến họ càng thêm căng thẳng.

Bởi vì, nếu cuối cùng bom nổ ở đầu cầu, chắn chắn không phải là một chuyện tốt.

Tuyến đường xung quanh có khá nhiều tòa nhà dân cư, có thể sẽ gây ra không ít ảnh hưởng.

Đúng lúc những người này đang càng lo lắng thì.

"Rầm———"

Âm thanh động cơ xe chạy quá tốc độ đã vang lên trong tai những cảnh sát này.

Ngay sau đó.

Trong tầm nhìn của họ, một chiếc xe mui trần màu bạc chạy với đèn báo khẩn cấp, như một vệt sao băng, lao tới với tốc độ không thể nhìn bằng mắt thường!

Tốc độ hai trăm km/h, đã tương đương với tàu cao tốc.

Trong tầm nhìn của những cảnh sát này, chỉ thấy một cái chớp mắt, chiếc xe mui trần đã lao lên cầu.

Để lưu giữ tư liệu hình ảnh, dùng cho phiên tòa xét xử sau này, một số cảnh sát cũng lấy máy ảnh chuyên dụng ra để quay phim.

Lúc này.

Trên cầu Lương Khê, Tô Minh luôn lẩm nhẩm trong lòng, lại bắt đầu đếm ngược một cách nhẹ nhàng.

"33!"

"32!"

"31!!!"

Nếu có ai ngồi bên cạnh, họ sẽ rất ngạc nhiên khi phát hiện ra.

Những con số mà Tô Minh đang thì thầm trong miệng, thật sự giống hệt với những con số hiển thị trên màn hình số của quả bom hẹn giờ trong túi xách.

Điều này chứng minh......

Từ lần cuối hắn nhìn bom còn khoảng hơn 100 giây bây giờ hắn vẫn luôn tập trung toàn bộ sự chú ý vào việc kiểm soát chiếc xe.

Điều đó cho thấy Tô Minh vẫn luôn thầm đếm số giây trong lòng, luôn nắm bắt được thời gian nổ của quả bom để đưa ra phương án xử lý dưới bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra.

Chiếc xe mui trần đang lao nhanh trên cầu Lương Khê, ngoại trừ chiếc xe này, trên cầu đã không còn bất kỳ một chiếc xe nào, cũng không có người đi qua.

Và vào thời điểm này, Tô Minh vẫn đang thì thầm số giây trong miệng.

"15!"

"14!"

"13!!!"

......

Trong sự lo lắng và căng thẳng của vô số người.

Khi chiếc xe đua chạy đến vị trí giữa cầu, có thể giảm thiệt hại do vụ nổ xuống mức thấp nhất.

Tô Minh đột nhiên quay hai tay cầm vô lăng, làm cho bánh xe trước của chiếc xe chống lại, bánh sau thực hiện một động tác trượt 180 độ, trực tiếp làm cho đầu xe thay đổi hướng.

Vào thời điểm này.

Tô Minh cuối cùng không chút do dự, nâng túi xách chứa bom bằng một tay, trực tiếp ném mạnh ra ngoài cửa xe.

Sau đó hắn đạp mạnh vào chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất trở lại theo con đường gốc.

Con số mà anh đang thì thầm trong miệng, vẫn giống hệt với thời gian đếm ngược của quả bom hẹn giờ trên màn hình số.

"3!"

"2!"

"1!!!"

......

Bùm!!!

Thời gian đếm ngược cuối cùng kết thúc, tiếng nổ điếc tai đột nhiên vang lên.

Trong tầm mắt của tất cả các sĩ quan cảnh sát.

Một chiếc xe đua màu bạc như một ngôi sao băng đang lao nhanh, Tô Minh ngồi ở vị trí lái, ánh mắt bình tĩnh, nhưng ngay sau xe, ngọn lửa do vụ nổ gây ra nhưng lại như một con rồng lớn đang lao lên không trung......

Bình Luận (0)
Comment