Thông qua tour du lịch để rời khỏi Cô Tô?
Phải thừa nhận rằng đây chắn chắn là đường tẩu thoát vô cùng thuận tiện.
Loại tour du lịch này hoàn toàn không có hệ thống giám sát được kết nối mạng, ngay cả khi đã đăng ký chứng minh thư của đoàn viên, cũng chỉ là một biện pháp phòng ngừa khi bị mất thôi.
Và hầu hết các tour du lịch xuyên thành phố đều sử dụng xe buýt làm phương tiện di chuyển, có thể đi lại thuận tiện tùy ý các điểm du lịch linh hoạt đồng thời giá cả cũng khá phải chăng.
Hệ thống an ninh công cộng hoàn toàn không thể biết được liệu có người nào đó đang trốn trong xe buýt du lịch sắp xuất phát hay không.
Điều quan trọng nhất là...
Loại tour du lịch xuyên thành phố có hành trình tương đối đơn giản này có thể đặt vé thông qua ứng dụng bất cứ lúc nào, hoàn toàn không cần đặt vé vào thời gian cụ thể.
Vì vậy, ngay cả khi bắt đầu đặt vé lúc ba giờ sáng, nhưng chỉ cần Đồ Tể tìm được tour còn chỗ trống nào đó, hắn cũng có thể dễ dàng rời khỏi thành phố Cô Tô ngay lập tức.
Đôi khi do hành trình gấp gáp, có rất nhiều tour du lịch thậm chí đã khởi hành vào sáng sớm sáu, bảy giờ.
Khi đó, nếu Đồ Tể trốn trong tour du lịch như vậy, chỉ cần yên tâm chờ đến khi xe buýt rời khỏi Cô Tô, đến thành phố du lịch đã định sẵn.
Đồ Tể có thể dễ dàng rời khỏi cái lưới đang ngày càng siết chặt này, chỉ cần viện cớ với hướng dẫn viên, thậm chí không cần viện cớ gì cả, quay đầu trực tiếp bỏ đi là có thể thoát khỏi. ...
Lúc này.
Nghe thấy lời của Lưu Dương.
Tô Minh vốn tưởng rằng đã nắm được manh mối quan trọng, thì lại nhíu mày nghi hoặc.
Bởi vì trong mười vạn lần mô phỏng tội phạm trước đây của hắn, bản thân hắn cũng có không ít vụ án sử dụng tour du lịch xuyên thành phố để trốn thoát khỏi sự truy bắt.
Vì vậy hắn rất rõ ràng... nếu muốn trốn thoát khỏi sự truy bắt của cảnh sát, loại tour du lịch này chắn chắn là một lợi thế, dù cho việc tuần tra truy quét có chặt chẽ đến đâu, cũng sẽ có cơ hội qua mặt cảnh sát.
Nhưng... nếu chuẩn bị sử dụng tour du lịch để rời khỏi thành phố Cô Tô thì tại sao tủ quần áo này lại có một bộ vest mới bị mất?
Thậm chí còn không chỉ là một bộ vest mà thôi.
Tô Minh nhìn sang vị trí của quần vest, phát hiện cũng thiếu một chiếc quần 2XL, lại nhìn xuống các loại phụ kiện và ba lô.
Phát hiện bên trong có ba lô học sinh, ba lô đeo vai, ví tiền, ba lô thắt lưng, v. v. , nhưng lại thiếu chiếc ba lô công văn nam giới thường dùng khi đi làm.
Tất cả các vật dụng còn thiếu khi kết hợp lại với nhau, vừa đúng là thiếu một bộ trang phục công sở chỉnh tề dành cho nam giới?
Trùng hợp?
Nhưng liệu có thể là trùng hợp không?
Nhưng tại sao Đồ Tể lại mặc vest? Nếu muốn dựa vào biện pháp đi tour du lịch xuyên thành phố để rời khỏi thành phố Cô Tô, tại sao lại mặc một bộ vest chỉnh tề, chẳng phải sẽ càng đặc biệt và thu hút sự chú ý hơn sao?
Lẽ ra có thể dễ dàng trốn thoát khỏi thành phố Cô Tô, nhưng lại mặc đồ có thể bị người khác nghi ngờ vì trang phục của mình.
Trừ khi...
Đồ Tể có một cách an toàn hơn để rời khỏi thành phố Cô Tô khi mặc vest, và cách này an toàn hơn và khó vây bắt hơn so với tour du lịch xuyên thành phố.
Hiển nhiên, chỉ cần toàn lực huy động lực lượng công an, nếu Đồ Tể đặt chỗ tour du lịch lúc 3 giờ sáng, thực tế vẫn có thể bị moi ra trên các tuyến đường di chuyển của xe.
Cho dù là cấm tạm thời tất cả các tour du lịch ra khỏi thành phố, hay lập tức hỏi tất cả các công ty du lịch ở thành phố Cô Tô, yêu cầu danh sách những người đã đặt vé vào sáng sớm hôm nay.
Như vậy có thể xác định được nhóm du lịch mà Đồ Tể đang ở.
Tất nhiên, bây giờ nghe có vẻ dễ dàng, nhưng nếu trước đó không suy đoán ra Đồ Tể có thể đã đến căn nhà này và tìm ra manh mối hắn có thể đã lên một tour du lịch thì căn bản sẽ không biết Đồ Tể đã rời Cô Tô bằng cách nào chứ đừng nói đến việc huy động toàn lực lực lượng công an để điều tra.
Nhưng vẫn có lỗ hổng rõ ràng, tại sao lại phải mặc một bộ vest nguyên bộ?
Đúng lúc Tô Minh đang suy nghĩ trong đầu về cách trốn thoát có thể của Đồ Tể, thì giọng nói của Bạch Vũ đã vang lên theo sau lời nói của Lưu Dương trước đó.
"Minh ca, ngươi qua đây xem một chút."
"Bàn làm việc trong phòng sách có tờ giấy này, trên đó ghi rõ số điện thoại và địa chỉ của nhiều công ty du lịch trong thành phố Cô Tô. Theo mức độ đậm nhạt của nét chữ."
"Nội dung trên giấy, hẳn là viết không lâu, nhiều khả năng là viết cách đây vài tiếng, bởi vì ta vừa mới dùng tay nhẹ nhàng lau một chút, vẫn có thể lau ra một chút mực, chứng tỏ cơ bản có thể xác định là do Đồ Tể viết."
"Sau đó, cá nhân ta nghĩ..."
"Với năng lực phản trinh sát xuất sắc của Đồ Tể, việc sử dụng loại tour du lịch xuyên thành phố cơ bản không có dữ liệu trực tuyến để rời khỏi vòng vây của chúng ta ở thành phố Cô Tô thực tế là rất có khả năng."
Nói đến đây.
Bạch Vũ đột nhiên dừng lời, cầm tờ giấy đó đi ra khỏi phòng sách, đến bên cạnh An Quyền đang gõ bàn phím, nhẹ nhàng hỏi.
"Quyền ca."
"Có thể giúp ta kiểm tra một chút không..."
"Các công ty du lịch trên tờ giấy này, những tour du lịch xuyên thành phố dự kiến khởi hành hôm nay còn vị trí bán không, ta còn hi vọng..."
Chưa đợi Bạch Vũ nói xong,
An Quyền liền chỉnh lại gọng kính đeo trên mũi, trực tiếp ngắt lời hắn, nói một cách tự tin.
"Không cần phiền phức như vậy."
"Ta có thể trực tiếp xâm nhập vào hệ thống Back-End của các công ty du lịch, thông qua việc tra cứu nhật ký nội bộ, để xác định xem có ai đặt hàng trong khoảng từ 1 giờ sáng đến 5 giờ sáng hay không."
"Loại ứng dụng nhỏ này, lượng truy cập vào ban đêm gần như bằng không, nếu vẫn còn ai đặt tour du lịch thì khả năng rất cao là Đồ Tể."
Nghe thấy những lời này của An Quyền.
Bạch Vũ sửng sốt hai giây, sau đó gật đầu tán thưởng, sau đó nhìn về phía phòng ngủ nơi Tô Minh điều tra, hơi nghi hoặc bước từng bước chậm rãi đến.
Bởi vì từ lúc bắt đầu, Tô Minh không hề phản ứng lại lời nói của hắn và Lưu cục trưởng. ...
Lúc này trong phòng ngủ.
Tô Minh đang nheo mắt, nhìn chằm chằm vào khoảng trống trong tủ quần áo thiếu mất một chiếc áo vest, đầu óc bắt đầu suy nghĩ về những khả năng hoặc con đường trốn thoát.
Trong những dịp nào... mới cần phải đặc biệt mặc vest?
Cưới hỏi? Dẫn chương trình? Làm việc?
Sáng sớm mới chỉ sáu giờ, hoàn toàn không thể có đám cưới, ngay cả việc đón dâu cũng chưa bắt đầu, càng không thể là công việc dẫn chương trình.
Vì vậy, mặc vest chắn chắn là vì công việc, Đồ Tể còn mang theo cả cặp công sở.
Nhưng nếu là đi làm thì lại có cách nào rời khỏi thành phố Cô Tô?
Đi công tác? Đi tiếp thị?
Nhưng hai điều này sẽ quá nổi bật, cũng rất ít công ty cần đi công tác và tiếp thị vào lúc sáu giờ sáng, quá dễ sàng lọc, có thể tạm thời loại bỏ.
Vậy liệu có tồn tại khả năng một lượng lớn người cùng rời khỏi thành phố Cô Tô vì lý do công việc đến các nơi khác hay không?
Lúc này.
Tô Minh đột nhiên nghĩ đến vị trí địa lý đặc biệt của thành phố Cô Tô, cách Ma Đô không xa, đi xe thì mấy mấy giờ nhưng nếu đi bằng tàu cao tốc chỉ mất chưa đến nửa giờ là có thể đến, đồng thời giá nhà ở Ma Đô cao hơn khá nhiều so với giá nhà ở Cô Tô!
Vì vậy, kể từ khi tuyến đường tàu cao tốc được khai trương, có một lượng lớn người mua nhà hoặc thuê nhà ở Cô Tô, mỗi sáng sớm năm, sáu giờ dậy đến tàu cau tốc để đến Ma Đô làm việc.
Đồ Tể rất có thể đã lợi dụng đặc điểm này...
Mặc vest đi làm xuyên thành phố, trốn khỏi Cô Tô, ẩn náu ở Ma Đô!