Dù đã gần đến giờ vào ga,
Nhưng vẫn chưa có tin tức về Đồ Tể đã đi qua hệ thống nhận dạng khuôn mặt trên tàu cao tốc.
Tình huống này... chắn chắn khiến cho chiến dịch này trở nên khó khăn hơn, việc xác định và tìm kiếm danh tính của Đồ Tể ngay lập tức trở thành điều quan trọng nhất hiện nay.
Theo suy nghĩ của Tô Minh,
Với bộ vest toàn thân và chiếc cặp tài liệu trên tay, Đồ Tể chắn chắn chỉ có thể giả dạng thành một người đi làm xuyên thành phố để trốn thoát khỏi vòng vây đang ngày càng thu hẹp.
Cùng lúc đó, mặc dù đã sớm phát hiện ra máy nghe trộm, nhưng hắn lại không nói ra, mà cố tình tiết lộ thông tin về chuyến du lịch cho Đồ Tể.
Mục đích là... muốn Đồ Tể nhận được thông tin sai lệch, cho rằng cảnh sát đang ráo riết tìm kiếm những điểm xuất phát của các chuyến du lịch xuyên thành phố, khiến hắn mạnh dạn rời khỏi Cô Tô bằng tàu cao tốc xuyên thành phố.
Đừng vì tính cẩn thận của bản thân và năng lực phản trinh sát xuất sắc, mà lại tạm thời chọn cách khác và tuyến đường khác để trốn khỏi Cô Tô. Như vậy sẽ rất khó cho cảnh sát tìm manh mối tiếp theo về con đường mà Đồ Tể sẽ chọn.
Có thể nói.
Từ đầu đến giờ, kế hoạch tổng thể vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát của Tô Minh, Đồ Tể chắn chắn không thể phát hiện ra rằng cảnh sát đã biết ý định trốn thoát bằng tàu cao tốc xuyên thành phố của hắn.
Nhưng bây giờ lại không nhận được báo cáo về việc Đồ Tể vào ga Cô Tô, tình huống này vô cùng quỷ dị.
Vì vậy, sau khi xác định kế hoạch trước đó không có sơ hở, Đồ Tể muốn gấp rút rời khỏi Cô Tô cũng sẽ không bỏ qua cơ hội và phương tiện tốt như vậy.
Tô Minh đã có thể suy đoán ra một khả năng...
Có lẽ là Đồ Tể đã dùng danh tính khác ba danh tính kia để đặt một tấm vé mới khi sắp vào ga, cả ba danh tính trước đó đều là hỏa mù mà hắn tung ra.
Cuối cùng, từ góc độ tìm kiếm của cảnh sát, ngay cả khi có thể thông qua thông tin vé tàu, xác định trước danh tính mới có thể bị nghi ngờ của Đồ Tể.
Nhưng nếu Đồ Tể trong vòng một hoặc hai phút trước khi vào ga lại đột ngột đặt một tấm vé mới với danh tính hoàn toàn mới thì tất cả sự chuẩn bị bắt giữ trước đó e rằng đều sẽ thất bại.
Giống như bây giờ...
Do thông báo trước đó của Lưu Dương với tất cả nhân viên ga Cô Tô, Đồ Tể chỉ có thể giả dạng thành ba danh tính đã biết.
Vì vậy, họ sẽ tập trung toàn bộ sức lực và tầm nhìn của mình vào việc giám sát ba danh tính đó.
Kết quả trong trường hợp này, Đồ Tể lại dùng danh tính mới để đặt một tấm vé thì chắn chắn sẽ dễ dàng trốn tránh được tầm nhìn của cảnh sát và nhân viên ga.
Giống như, ban đầu đã giăng một cái bẫy lớn chuyên bắt cá mú, nhưng cá mú ban đầu tưởng tượng lại biến thành cá cơm, nó dễ dàng chui qua mắt lưới ngay trước mắt ngư dân. ...
Nhận được mệnh lệnh của Tô Minh.
An Quyền lập tức bắt đầu gõ bàn phím máy tính, rất rõ ràng thời gian lúc này là vô cùng quan trọng, không thể lãng phí một chút nào.
Sử dụng kịch bản trước đó, nhanh chóng sàng lọc thông tin đặt vé trong thời gian gần đây.
Hai mươi giây sau.
An Quyền ngẩng đầu lên, thậm chí quên cả chỉnh lại kính đen, vội vàng nói.
"Tìm thấy rồi, Tiểu Minh."
"Vừa mới bảy phút trước, có một nam tử tên là Lôi Càn Minh, trong hai năm qua không có bất kỳ hoạt động xã hội nào, cũng không có thông tin lưu trữ về khách sạn, quán net, giao thông và y tế."
"Nhưng vừa rồi, lại đột nhiên đặt vé cho chuyến tàu cao tốc từ Cô Tô đến Ma Đô lúc bảy giờ, ghế ngồi số 5 xe 11A."
"Nếu không có gì bất ngờ, đây chính là danh tính bây giờ của Đồ Tể."
Nghe thấy lời của An Quyền.
Lưu Dương lập tức cầm lấy điện thoại ở tay vịn trung tâm, vừa lao thẳng về phía cổng vào ga Cô Tô, vừa gọi điện cho nhân viên trước đó.
Chờ hai hồi chuông chờ đợi.
Khi điện thoại được kết nối, Lưu Dương gấp gáp nối.
"Ngay lập tức kiểm tra một nam tử tên là Lôi Càn Minh đặt vé vào 7 phút trước đã thông qua xác minh khuôn mặt để vào ga chưa."
"Nhớ kỹ... chỉ cần kiểm tra xác minh hắn đã vào ga chưa, không cần làm gì khác, càng không được tự ý bắt giữ, tránh thu hút sự chú ý của hắn."
Chờ đợi vài giây.
Kết quả nhận được từ nhân viên ở đầu dây bên kia nói ra khiến sắc mặt của Lưu Dương càng thêm ngưng trọng, lập tức hơi sốt ruột hỏi lại.
"Cái gì?"
"Lôi Càn Minh đã thông qua xác minh khuôn mặt vào ga cách đây năm phút? Thậm chí bây giờ đã qua cửa soát vé, lên chuyến tàu cao tốc đi Ma Đô rồi à?"
"Không được, tuyệt đối không được để tàu chạy..."
Còn chưa đợi Lưu Dương nói xong.
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh cắt ngang lời nói tiếp theo của Lưu Dương, sau đó nói một cách không thể chối cãi.
"Lưu cục trưởng."
"Nếu tàu cao tốc không khởi hành đúng giờ, chắn chắn sẽ khiến Đồ Tể nghi ngờ, lúc đó muốn bắt sống hắn còn khó khăn hơn gấp bội."
"Chuyện chưa đến mức không thể cứu vãn, bây giờ còn sáu phút nữa tàu cao tốc mới khởi hành, chúng ta vẫn có đủ thời gian để đi theo đường đặc biệt lên tàu, hơn nữa chúng ta bây giờ đã xác định được thân phận của Đồ Tể."
"Vào buổi sáng, những chuyến tàu cao tốc có quãng đường di chuyển ngắn thường sẽ có rất nhiều ghế trống, các ngươi cứ đợi ta ở một toa tàu cách xa một chút, tuyệt đối không được để bị phát hiện."
"Còn ta sẽ cải trang thành một người khác, ngồi vào ghế trống cùng toa tàu với Đồ Tể, tìm cơ hội thích hợp để hành động."
Nói đến đây, Tô Minh lại nhìn sang An Quyền ở phía sau, lập tức hỏi.
"Quyền ca."
"Ta cần ngươi cung cấp thông tin về chỗ ngồi mà Đồ Tể đã đặt trước cho chuyến tàu cao tốc lúc bảy giờ, với năng lực phản trinh sát của Đồ Tể bây giờ."
"Mặc dù hắn bây giờ đã lên tàu với thân phận là Lôi Càn Minh, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn đang ngồi ở ghế của Lôi Càn Minh, vé trước đó mà hắn đặt là ở một chỗ khác."
"Thậm chí, hai chỗ ngồi đó có thể ở hai toa tàu khác nhau."
"Nếu chúng ta chọn sai, sẽ không thể quay lại, giữa chừng không thể di chuyển qua các toa tàu để tiếp cận Đồ Tể, mà phải đợi đến khi tàu dừng ở Ma Đô thì mới có thể tiếp tục hành động."
"Nhưng dù Đồ Tể có cẩn thận đến đâu, năng lực phản trinh sát có xuất sắc đến đâu, lần này nhất định phải bắt hắn ngay tại chỗ trên tàu cao tốc!"