Mô Phỏng Tội Phạm Mười Vạn Lần: Ta Trở Thành Siêu Cấp Cảnh Sát! (Dịch)

Chương 228 - Chương 228: Mục Sư: K, Ta Nghĩ Chúng Ta Nên Kết Thúc Rồi! 1

Chương 228: Mục Sư: K, Ta Nghĩ Chúng Ta Nên Kết Thúc Rồi! 1 Chương 228: Mục Sư: K, Ta Nghĩ Chúng Ta Nên Kết Thúc Rồi! 1

Sau khi bước ra khỏi căn nhà,

Lâm Thiên không chọn cách lập tức đi tìm tỷ tỷ của Mục Sư, mà đứng bên ngoài tòa nhà số 1.

Ngước nhìn lên căn phòng 101 vẫn còn đang vang lên tiếng niệm kinh, sau khi suy nghĩ nghiêm túc trong vài giây, hắn quay sang Lam Tĩnh hỏi.

“Lan Tiến sĩ.”

“Theo góc nhìn tâm lý học, ngươi có phát hiện ra điều gì không?”

“Ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không thể nói rõ được, giống như có một bàn tay đã sớm đang sắp đặt, đào sẵn hố để chúng ta nhảy vào vậy.”

Rõ ràng.

Mặc dù trong cuộc tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi Lâm Thiên không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì, nhưng kinh nghiệm phá án dày dặn của hắn lại khiến anh cảm thấy có chút không thoải mái.

Cho rằng chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng lại không tìm ra bất cứ điều bất thường nào.

Nhưng do tình trạng của mẹ Mục Sư—Dư Như Ý rất bất thường, chứng mất trí nhớ đã rất nặng nên không thể hợp tác hiệu quả.

Chẳng nói gì đến việc đưa về đồn cảnh sát thẩm vấn, ngay cả việc có thể nghe rõ lời nói hay không cũng là một dấu hỏi lớn.

Lúc này.

Đối với câu hỏi của Lâm Thiên, Lam Tĩnh, người giỏi về tâm lý học tội phạm nhẹ nhàng chỉnh lại kính đen, trầm giọng nói.

“Lâm cục.”

“Trước tiên ta có thể khẳng định, Dư Như Ý tuyệt đối là một bệnh nhân Alzheimer nặng, điều này có thể loại trừ khả năng làm giả.”

“Bởi vì, không nói đến việc chúng ta đúng lúc gặp phải tình huống tiểu tiện mất kiểm soát của nàng, chỉ cần nhìn vào đôi mắt không có tiêu điểm, đầy hoang mang và trạng thái hành vi cứng nhắc của Dư Như Ý.”

“Đều đủ để chứng minh thêm một lần nữa... Dư Như Ý mắc chứng Alzheimer là có thật, đây tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản mà có thể giả mạo được.”

“Hơn nữa, nếu Dư Như Ý cố tình giả vờ thành người mất trí nhớ, chỉ để che giấu thông tin quan trọng nào đó cho con trai mình—Mục Sư.”

“Trước khi biết được thân phận cảnh sát của chúng ta, không nên không có bất kỳ phản ứng nào.”

“Cho dù là diễn viên giỏi nhất, sau khi giả vờ thành bệnh nhân mất trí nhớ trong hai năm đột nhiên nhìn thấy cảnh sát mà mình luôn đề phòng, chắc chắn sẽ có chút thay đổi biểu hiện trên khuôn mặt.”

“Nhưng ta không quan sát thấy chi tiết này trên khuôn mặt của nàng.”

“Nói cách khác, từ đầu đến giờ, Dư Như Ý đều không quan tâm đến thân phận của chúng ta, thậm chí trong tầm nhìn của bà ấy cũng không có sự tồn tại của chúng ta.”

Nói đến đây.

Lam Tĩnh hơi dừng lại hai giây, cũng nhìn lên vị trí của phòng 101, sau đó lại có chút không chắn chắn tiếp tục nói.

‘’Nếu dùng phương pháp loại trừ thì vì Dư Như Ý không có vấn đề gì, vậy Lâm cục... cảm giác khiến ngươi có chút không ổn, đó là từ người giúp việc—Trương Lệ Phương phải không?”

“Nhưng ta nói thật, nếu nhìn từ góc độ tâm lý học và hình thái động tác, Trương Lệ Phương thực ra cũng không có vấn đề gì lớn.”

“Lúc trước ta vào phòng ngủ, cách nàng thay quần cho Dư Như Ý trông không hề vụng về như ta nghĩ, thậm chí có thể nói là rất thành thạo.”

“Điều này chắn chắn không thể luyện tập trong thời gian ngắn, nhất định là đã làm người giúp việc cho Dư Như Ý được một thời gian dài.”

“Đồng thời, Lâm cục cảm thấy có chút quỷ dị, rất có thể là do thái độ đối xử với Dư Như Ý của Trương Lệ Phương gây ra, tuy miệng gọi là “Dư Tỷ”, nhưng trong cuộc giao tiếp vừa rồi, Trưởng Lệ Phương cơ bản đều chiếm vị trí chủ đạo.”

“Mặc dù Dư Như Ý là chủ, nhưng trong mối quan hệ giữa người giúp việc và người già mắc chứng Alzheimer thì người giúp việc cường thế chiếm vị trí chủ đạo trong cuộc nói chuyện lại là tình huống cực kỳ phổ biến.”

“Xét cho cùng, những người già mắc chứng Alzheimer còn khó chịu hơn cả trẻ con, nếu người giúp việc không cường thế một chút thì việc chăm sóc sẽ càng khó khăn hơn.”

“Vì vậy, nếu dựa trên tâm lý học và hành vi học để phán đoán, ta cảm thấy Trương Lệ Phương và Dư Như Ý hai người đều không có vấn đề lớn, nhưng thực ra cũng có thể tiến hành thẩm vấn sâu hơn.”

“Tất nhiên là thẩm vấn Trương Lệ Phương, chứ không phải là Dư Như Ý đã mất khả năng tự chăm sóc bản thân.”

“Bởi vì chứng mất trí nhớ là một bệnh lý tiến triển dần dần, không phải là loại bệnh có thể khiến người ta mất đi khả năng tự chăm sóc bản thân ngay lập tức, vậy có khả năng...”

“Lúc mới mắc chứng mất trí nhớ, tinh thần và ý thức của Dư Như Ý vẫn còn khá rõ ràng, lúc đó nàng từng nói về những chuyện liên quan đến Mục Sư, bị Trương Lệ Phương nghe thấy và ghi lại?”

Nghe đến đây.

Lâm Thiên gật đầu suy nghĩ một lúc, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, quan sát xung quanh sau đó tiếp tục nói tiếp.

“Không đúng.”

“Ta cuối cùng cũng biết cảm giác quỷ dị đó, rốt cuộc là từ đâu ra rồi.”

“Các ngươi có để ý không, trong căn nhà cũ mà Dư Như Ý đang ở cũng như xung quanh đều không có camera giám sát hay thiết bị nghe lén như chúng ta nghĩ.”

“Có phải hơi quỷ dị không?”

“Với cách thức thích rình mò, nắm bắt hành động của cảnh sát như K, thật sự sẽ bỏ qua việc giám sát tình hình bây giờ của Dư Như Ý sao?”

“Phải biết rằng Dư Như Ý chính là mẹ của Mục Sư, trong cả tổ chức buôn ma túy, tầm quan trọng của Mục Sư đã là không cần phải nói rồi, K thật sự có thể bỏ qua nàng sao?”

“Hay là do Dư Như Ý thực sự quá quan trọng, nên K ngay cả những camera giám sát thông thường cũng không tin tưởng, cần phải có người giám sát nàng mọi lúc mọi nơi?”

“Và người này... thực chất chính là Trương Lệ Phương?”

Lời này.

Lập tức khiến những người có mặt ở đây đều giật mình, suy nghĩ càng thêm nghiêm túc.

K... thật sự sẽ không giám sát tình hình của Dư Như Ý sao?

Hay đúng như Lâm Thiên nói, Trương Lệ Phương thực chất chính là mắt xích luôn luôn ở đó?

Uông Tề đứng bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, sau đó chậm rãi nói.

"Lưu cục."

"Mặc dù các hoạt động bắt giữ trước đây của các ngươi, ta không có cơ hội tham gia, nhưng ta cũng đã nghe nói về tình hình chung."

"Ngươi có nghĩ rằng có khả năng này không, ban đầu K thực sự đã âm thầm giám sát Dư Như Ý để nắm bắt hành động của cảnh sát."

"Nhưng sau đó do Dư Như Ý mắc chứng mất trí, K đã thu hồi những thứ đó, rốt cuộc một người già mất trí mà ngay cả tầm nhìn cũng không thể tập trung, ta thực sự không biết......"

"Có thể tiết lộ ra manh mối hữu ích nào, thật sự còn cần tiếp tục giám sát không?"

"Hơn nữa, theo thông tin đã khai thác được cho đến bây giờ, Mục Sư và K có mối quan hệ rất đặc biệt, Mục Sư từng làm lính đánh thuê, rất có thể là đại biểu cho vũ lực mạnh nhất của toàn bộ tổ chức buôn ma túy."

"Vì vậy ta nghĩ, K chắn chắn không dám giết mẹ của Mục Sư, có khả năng hơn là khi thấy Dư Như Ý mắc chứng Alzheimer, sẽ không tiết lộ bí mật tổ chức, K đã lựa chọn thu hồi tất cả các thiết bị giám sát."

"Còn về việc giám sát thực tế, cảm giác đó càng không thể."

Lời nói của Uông Tề, khiến mọi người trong phòng lại lần nữa chìm vào suy nghĩ.

Lâm Thiên từ túi áo lấy ra một điếu thuốc, nhét vào miệng và châm lửa, hút một hơi mạnh, ép buộc suy nghĩ trong đầu trở nên rõ ràng hơn, sau đó nhìn về phía Uông Tề hỏi.

"Uông cục."

Bình Luận (0)
Comment