"Q, đến giúp ta giết hắn đi..."
Lời nói có phần thất vọng, khó nói nên lời của K khiến Q chìm trong im lặng.
Thực ra, không chỉ riêng J coi K là tấm gương, bản thân Q cũng vậy.
Hay nói cách khác, ngoài Giáo sư ra, những người khác đều lấy K làm mục tiêu, hy vọng có một ngày có thể thay thế hắn.
Nhưng đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn chưa ai làm được điều này.
Nhớ lại lúc trước, K quyết định rời bỏ tổ chức ban đầu chọn đến đất nước khó khăn nhất là Long Quốc, thành lập một tổ chức buôn bán ma túy khổng lồ.
Hầu hết mọi người đều không nghĩ K có thể thành công.
Hiển nhiên, quyết tâm chống ma túy của Long Quốc là điều mà hầu hết mọi người trên thế giới đều biết và việc thành lập đế chế ma túy có độ tinh khiết cao thì thật là điều không thể nào xảy ra.
Q tự hỏi bản thân, ngay cả khi cho mình thêm mười phần can đảm, chắn chắn cũng không dám phát triển loại tổ chức cực kỳ có khả năng bị bại lộ này ở Long Quốc.
Nhưng trớ trêu thay... K đã thành công.
Nhờ khả năng của bản thân, trong vòng vài năm ngắn ngủi, hắn đã biến tổ chức buôn bán ma túy này phát triển đến mức khó tưởng tượng được.
Hơn nữa, tính bí mật của tổ chức vượt quá tưởng tượng, chưa từng bị cảnh sát phát hiện trong từng đó năm.
Có thể nói, chính nhờ thành công của K đã truyền cảm hứng cho Q và J, hai người cũng chọn tạm thời rời bỏ tổ chức ban đầu, thành lập các tổ chức tội phạm khác.
Từ trước đến nay, mặc dù K luôn không nhắc đến việc quay trở lại tổ chức ban đầu, nhìn bề ngoài có vẻ đã cắt đứt liên lạc với Giáo sư, đã hoàn toàn tự lập.
Nhưng trên thực tế, những đứa trẻ khác, thậm chí bản thân Q, đều từng nhận được sự giúp đỡ của K.
Lúc trước, khi sòng bạc bị thua lỗ nặng nề, suýt nữa không thể tiếp tục hoạt động, ngoài Giáo sư ra, K cũng đã hết sức giúp đỡ mình.
Và việc J phạm phải sai lầm sáu tháng trước, cũng là do K tự mình sắp xếp, lập kế hoạch, trong thời gian ngắn đã khống chế được bốn người đó, và bịt miệng họ.
"K."
"Lần này ta có thể giúp ngươi, lát nữa ta sẽ lập tức phái người, ngay lập tức đến Long Quốc, tìm cơ hội giải quyết U Linh."
"Nhưng ngươi cũng nên biết rõ... Ở dưới mắt cảnh sát Long Quốc làm loại chuyện này thì có nghĩa là đổi mạng, chỉ có một còn đường chết."
"Ta dùng một mạng của thuộc hạ, giúp ngươi giải quyết cuộc khủng hoảng lớn nhất bây giờ."
"Vì vậy, những lời sau này ta nói, xin ngươi hãy suy nghĩ kỹ... Bỏ qua những thứ ở Long Quốc, trở về Mỹ đi."
"Lỗ hổng hiện nay ngày càng lớn, thì đã không còn cần phải sửa chữa nữa, buông bỏ đúng lúc, đây là bài học đầu tiên mà Giáo sư đã dạy chúng ta."
"Chỉ cần còn người, cho dù mất đi bao nhiêu thứ, cũng sẽ có cơ hội vực dậy."
"Trong ký ức của ta... K luôn có khả năng phán đoán lạnh lùng nhất, tư duy rõ ràng nhất, cũng như phương pháp đánh giá rủi ro môi trường."
"Rời đi và từ bỏ có lẽ sẽ là một lựa chọn tốt hơn."
"Được rồi, vậy thôi."
"Người đó ta sẽ giúp ngươi giải quyết, còn những lời ta vừa nói, cũng hy vọng anh có thể suy nghĩ kỹ, mãi mãi đừng hành động theo ý muốn, cũng đừng mất đi khả năng phán đoán tình hình."
"Mặc dù ta rất muốn có thân phận K, nhưng ta không hy vọng là trong trường hợp ngươi bị bắn chết, rồi ta lại lên thay thế chỗ trống này."
Nói xong, Q liền dứt khoát cúp điện thoại.
Híp mắt nhìn về phía biển xanh thẳm, lại mượn chiếc kính râm nhìn mặt trời cao treo trên cao, không chút do dự cầm lấy chiếc khăn tắm bên cạnh, khoác lên người sau đó đứng dậy lạnh lùng nói.
"Trở về rồi."...
Cùng lúc đó.
Ở Long Quốc, sân thượng tòa nhà Hưng Thịnh quận Tàng Sơn thành phố Lư Châu
K hơi trầm lặng đặt điện thoại trở lại bàn, nhìn về phía Mục Sư đối diện vẫn đang hút xì gà, dường như không nghe
"Mục Sư."
"Ngươi nghĩ... ta vẫn tiếp tục kiên trì như vậy, có phải là một lựa chọn đúng đắn hay không?"
Nghe câu này.
Mục Sư vẫn không trả lời như thường ngày, cho rằng K sẽ tự mình trả lời, hơn nữa còn đưa ra đáp án trong nội tâm kia.
Nhưng lần này.
Ba giây.
Năm giây.
Mười giây. ...
Đã mười mấy giây trôi qua.
Mục Sư phát hiện ra rằng K không tự mình trả lời, hoặc nói ra bất kỳ câu hỏi hoặc lời nói nào khác, hắn không khỏi dừng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn K ở phía xa.
Hắn phát hiện ra rằng lần đầu tiên trong nhiều năm qua, K đã có vẻ mặt bối rối và thiếu tự tin.
Cứ như thể...
Sự tự tin và kiên định vốn có của K đã bị tên cảnh sát đứng đầu kia xé nát từng chút một, khiến hắn rơi vào sự hoài nghi sâu sắc về bản thân.
Trong mấy ngày nay.
Mặc dù bây giờ nơi này vẫn rất an toàn, nhưng từ việc K đập máy tính mấy lần, gọi điện cho những người khác nhiều lần, thậm chí còn để Yêu Vu làm trái mệnh lệnh.
Mục Sư không ngu ngốc, hắn cũng đã hiểu ra...
Những thủ đoạn trước đây của K, trước mặt tên cảnh sát tên là Tô Minh kia, dường như chỉ đơn giản như trò trẻ con.
Bất kể có che giấu manh mối, bịt lỗ hổng như thế nào, hắn cũng sẽ tìm ra những điểm đột phá mới, đây là tình huống chưa từng xảy ra trước đây.
Hút một hơi thuốc xì gà thật sâu.
Mục Sư phun ra một luồng khói dày đặc, khàn giọng trả lời.
"K."
"Ta không hiểu những chuyện vòng vo đó, ta chỉ giỏi giúp ngươi giải quyết rắc rối, giúp ngươi giết người."
"Vì vậy, việc tiếp tục kiên trì có phải là một lựa chọn đúng đắn hay không, ta không thể trả lời ngươi, ta cũng không thể đưa ra lời khuyên gì hay."
"Nhưng ngươi có thể tin ta, nếu ngươi thực sự định từ bỏ tất cả, ta sẽ giúp hắn giải quyết con chó cầm đầu kia."
"Để cho sau này nếu ngươi quyết định quay lại cũng không cần lo lắng sẽ gặp phải tình huống này một lần nữa, đây mới là... chuyện ta giỏi làm nhất."
Mục Sư hiếm khi nói một đoạn dài như vậy khiến K rơi vào trầm tư, sau đó cầm lấy chai rượu vang cao cấp đặt bên cạnh, trực tiếp uống cạn một hơi rồi ngửa đầu nhìn trời tự lẩm bẩm.
"Kiên trì, có thể sẽ mất tất cả."
"Nhưng nếu cứ như vậy mà từ bỏ, ta thật không cam tâm a..."