"Cứ tìm một chỗ, chờ ngươi đến giết ta..."
Lời nói mang theo sự mỉa mai, rõ ràng là U Linh đã xé ngụy trang khiến K nắm chặt nắm đấm trong cơn tức giận.
Nhưng ngay giây tiếp theo,
Biểu cảm trên khuôn mặt của K đã từ tức giận chuyển sang lạnh lùng, nhắm mắt lại và nói.
"Tốt, rất tốt, U Linh."
"Báo cảnh sát sao? Nói thật, trong suốt nhiều năm qua, ngươi là thứ rác rưởi đầu tiên có thể khiến ta tức giận đến vậy."
"Vậy thì ngươi cứ trốn đi cho tốt."
"Lần này không có người nào ngươi có thể giết để trốn vào tù thoát khỏi sự truy đuổi."
"Lúc đó, ta sẽ sai người cắt từng miếng thịt trên người ngươi, khiến ngươi hối hận về tất cả những gì ngươi đã làm bây giờ."
Đối với lời đe dọa của K,
U Linh hoàn toàn không coi trọng, ngược lại còn cười mỉa mai, không quan tâm.
"Không phải."
"Cho hắn chút mặt mũi gọi một tiếng K lão đại, thật tưởng mình là cái gì vậy?"
"Bây giờ cả tổ chức đều đã sắp xong, ngươi nghĩ ta còn phải tiếp tục bán mạng cho ngươi sao? Hay là ngươi ngây thơ nghĩ rằng... ngươi phái người đến giết ta thì ta sẽ chủ động đưa cổ ra..."
Chưa đợi U Linh nói xong,
K đã trực tiếp cúp máy, hoàn toàn không muốn nghe những lời mỉa mai sau đó.
Sau đó, nắm chặt điện thoại định ném xuống đất để giải tỏa thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, kịp thời dừng động tác trong tay.
Nâng lấy chai rượu vang đỏ vừa được người phục vụ bên cạnh mang đến, dùng lực ném mạnh vào tường.
"Bốp———"
Mảnh vỡ chai rượu văng tung tóe, chất lỏng màu đỏ sẫm chảy tràn ra khắp nơi, khiến cả nền đất trông khá nhếch nhác.
K lau sạch vai mình, trên đó vô tình dính phải một chút rượu vang, khiến hắn trông có vẻ hơi luộm thuộm, không còn phong thái điềm tĩnh như trước.
Hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng, lấy điện thoại ra gọi cho một cuộc điện thoại khác.
Khi điện thoại được kết nối, K kìm nén sự tức giận trong lòng, cắn răng lạnh giọng nói.
"Q."
"Ta thất bại ở đây rồi."
"U Linh đã hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát, bây giờ không thể xác định được vị trí chính xác của hắn."
"Mục Sư cũng bị đám chó đó nhắm đến, kết quả tốt nhất là có thể đổi mạng với con chó cầm đầu, nhưng cũng không thể khiến U Linh mãi mãi im miệng."
Nghe thấy kết quả này
Người ở đầu dây bên kia của điện thoại, Q, dường như không quá ngạc nhiên, giọng điệu bình thản trả lời.
"K."
"Có vẻ như tình hình bây giờ của ngươi, không khác mấy so với những gì giáo sư đã đoán."
"Trước đây, khi ta đến gặp giáo sư để nhờ giúp đỡ, vừa kể xong tình hình bên ngươi, giáo sư liền phán đoán... Hành động hành quyết Mục Sư lần này nhất định sẽ thất bại, và sẽ trở thành vật hy sinh cho việc U Linh trốn thoát."
"Theo giáo sư, U Linh là một kẻ cực kỳ ích kỷ, vì để trốn khỏi sự truy sát của ta, có thể giết vợ vào tù, vốn là loại người rất khó kiểm soát."
"Thêm vào đó, trong tay hắn có đủ tiền để sống hết nửa đời sau, những gì U Linh nghĩ đến nhất chắn chắn là... Sử dụng mọi cách khác nhau, trốn tránh sự truy lùng của cảnh sát."
"Và hắn quen thuộc với thủ đoạn của ngươi, tự biết chỉ có chết mới không thể nói, U Linh chắn chắn cũng đã tính đến điều này, luôn đề phòng hành động hành quyết có thể xảy ra trong thời gian này và cố gắng biến nó thành trợ lực cho việc trốn thoát của mình."
"Về phần, sự truy sát đến từ chúng ta, U Linh thì không quá lo lắng."
"Bởi vì hắn rất rõ ràng, chỉ cần thoát khỏi làn sóng truy lùng của cảnh sát, hắn đang nắm giữ bằng chứng quan trọng, hoàn toàn có thể dùng thứ này để uy hiếp chúng ta."
"U Linh thực sự là một tội phạm xuất sắc, có thể tính toán chu đáo nhưng do tính ích kỷ thuần túy, sẽ mang lại cho tổ chức những yếu tố bất định vô cùng nguy hiểm."
"Một con dao hai lưỡi, dùng tốt thì là vũ khí sắc bén nhất, dùng không tốt sẽ trở thành bom hẹn giờ thực sự."
Nói đến đây.
Q hơi dừng lại hai giây, sau đó thở dài một hơi, tiếp tục nói.
"K."
"Giáo sư cuối cùng còn nói một câu nữa, nhưng ta cảm thấy ngươi sẽ không muốn nghe."
"Nói đi." Khi lời của Q rơi xuống, K lập tức nối lời, ra hiệu cho Q nói câu cuối cùng đó.
Nhớ lại một lúc.
Q dường như cố tình bắt chước giọng điệu của giáo sư, trầm ổn sâu lắng nói.
"Đây không phải là trình độ của K, tính cách và tình hình chung của U Linh, đáng lẽ ra hắn phải sớm nhìn ra mới đúng."
"Có lẽ là thành công nhiều năm, khiến hắn đánh mất sự nhạy bén của bản thân, thậm chí có thể là... Đối mặt với tên cảnh sát cầm đầu kia, K đã thua đến mức mất hồn."
"Nhưng dù là loại nào, trong khoảng thời gian này, ta đều cảm thấy thất vọng về điều này."
Lời nói rơi xuống.
K nắm chặt nắm đấm thêm nữa, thậm chí còn phát ra tiếng va chạm của khớp xương.
Bởi vì, từ khi hắn gia nhập tổ chức Poker, giáo sư luôn coi hắn là học trò xuất sắc nhất, cũng là tấm gương cho những người khác.
Đến bây giờ... Nhưng lại nói ra câu hắn khiến giáo sư thất vọng, không nghi ngờ gì nữa, khiến K có chút không nói nên lời.
Hơn nữa, tất cả mọi người trong tổ chức poker, người hắn coi trọng và tôn trọng nhất chính là giáo sư, đây là nhân vật giống như lão cha.
Đôi khi, một câu nói đơn giản của giáo sư, một lời đánh giá, có thể quyết định tương lai của một người.
Nhìn vết rượu đỏ đang chậm rãi nhỏ giọt trên tường, K chìm vào im lặng, trong mắt hắn có chút gì đó khó nói.
Đầu dây bên kia điện thoại lâu không có tiếng động.
Q đặt điện thoại xuống, nhìn một lúc, thấy không phải là vấn đề về tín hiệu, sau đó thở dài bất đắc dĩ nói.
"K, ta đã nói rồi, ngươi chắn chắn sẽ không muốn nghe câu này."
"Đôi khi, con người phải biết nghe lời khuyên, bây giờ làm cho cả người đều không thoải mái, hắn nói xem có đáng không."
"Hơn nữa, giáo sư cũng chỉ nói đùa, ngươi không biết sao... Những năm qua, ngươi chính là học trò hắn hài lòng nhất."
"Nếu nhất định phải đổ lỗi thì phải đổ lỗi cho J, đều là do lúc trước hắn làm..."
Chưa đợi Q nói xong.
K đã trực tiếp ngắt lời những lời nói tiếp theo của nàng, nói một cách không thể chối cãi.
"Không cần nói nữa, Q."
"Chuyện này đúng là do ta, thật ra nghĩ lại thì, ta nên sớm giải quyết U Linh đi, để bí mật của Lan Thải Nhi chìm sâu xuống đáy biển chứ không phải thu phục U Linh, hy vọng nhờ vậy để mở rộng chuỗi bán ma túy, đây là lựa chọn sai lầm nhất mà ta đã làm."
"Khi trở về Mỹ, ta sẽ đích thân đến trước mặt giáo sư xin lỗi, và cảm ơn sự giúp đỡ của hắn lần này."
Nghe thấy những lời này.
Q lại thở dài một hơi, khá là bất lực mở miệng nói.
"Được rồi, đây là chuyện của ngươi."
"Nhưng dù sao chuyện của U Linh, ngươi tạm thời không cần lo lắng, ta và giáo sư sẽ giúp đỡ, nhanh chóng tranh thủ thời gian trở về Mỹ đi."
"Lúc đó tìm cơ hội bắt đầu lại, cũng không phải là chuyện quá khó khăn."
Nghe thấy tiếng bận rộn ngắt kết nối vang lên trong tai.
K trong khách điếm bây giờ, nhắm mắt lại lấy điện thoại ra khỏi tai, nhẹ nhàng xoa nhẹ chiếc nhẫn bạc trên ngón giữa tay trái.
Đứng nguyên ngay tại chỗ trong vài giây, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười tự giễu, thì thầm.
"Đối với ta... rất thất vọng sao..."