Thông qua những lời nói này của Blue.
Tô Minh đã phán đoán rõ ràng, băng đảng Crips rất có thể đã trở thành tổ chức Poker, hoặc là phụ thuộc của quán bar Knight.
Xét cho cùng, các thành viên của tổ chức Poker đều tham gia vào ngành công nghiệp xám, như cờ bạc ma túy.
Vậy thì băng đảng Crips, một băng đảng ngầm truyền thống của Mỹ, chắn chắn rất phù hợp với tổ chức Poker, một khi có cơ hội thâu tóm, chắn chắn sẽ không bỏ lỡ.
Chỉ cần có thể kiểm soát băng đảng Crips, thì mọi công việc môi giới mại dâm, cũng như buôn bán ma túy, chắn chắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nếu muốn điều tra sâu hơn sau này, thì băng đảng Crips chắn chắn là một manh mối không thể bỏ qua. ...
Tạm thời đè nén suy nghĩ này.
Tô Minh nhìn về phía Blue đối diện, quyết định tiếp tục hỏi những thông tin quan trọng khác.
"Đã lấy được tin tức từ thủ lĩnh bây giờ của băng đảng Crips."
"Vậy tại sao ngươi lại nói với ông chủ Grimm về việc Ellie bị coi là hàng hóa? Hay là... thủ lĩnh băng đảng Crips cũng bảo ngươi giúp tuyên truyền tin tức này?"
"Không, làm sao có thể." Blue lập tức lắc đầu nói không phải, căn bản không dám thừa nhận tình huống này, sợ liên quan đến cái chết của Morgan Jr, vội vàng giải thích.
"Chuyện đã qua rất lâu, ta cũng không nhớ rõ tình hình cụ thể."
"Nhưng nếu ta nhớ không nhầm, thì hẳn là ông chủ Grimm đã chủ động hỏi chuyện gì đó, vì vậy ta mới nói với hắn về tình hình này?"
Vừa dứt lời.
Ánh mắt của mọi người có mặt tại đây lập tức nhìn về phía ông chủ Grimm bên cạnh.
Cảm nhận được ánh mắt của Tô Minh và những người khác, sắc mặt ông chủ Grimm có chút tái nhợt, sau đó nghiêm túc nhớ lại vài giây, rồi chậm rãi trả lời.
"Đúng, là ta hỏi."
"Nhưng lý do ban đầu là... ta đã tìm khá nhiều nữ tử biểu diễn tại quán bar Mê Tình, lúc đầu phản ứng khá tốt, doanh thu cũng tăng rõ rệt."
"Nhưng sau một thời gian dài, do không thể đảm bảo chất lượng của các nữ tử đều rất tốt, cộng với việc ham muốn những thứ mới lạ của khách hàng cũng dần tăng lên, doanh thu của quán bar bắt đầu giảm."
"Vì vậy, ta bắt đầu lo lắng, không biết phải làm gì để tăng doanh thu."
"Vừa hay hôm đó Blue đến quán bar của ta tiêu tiền, ta biết hắn rất thích đến các hộp đêm khác nhau, vì vậy ta đã hỏi hắn... ta nên kinh doanh theo cách nào để tăng doanh thu."
"Hoặc phải tìm loại nghệ sĩ biểu diễn nào thì mức độ phổ biến mới tăng lên."
"Lúc đó, Blue đã cho ta một lời khuyên, đó là tìm những vũ nữ thoát y nổi tiếng của chương trình Crazy Horse của Pháp, chắn chắn sẽ có thể tăng mức độ phổ biến không ít."
"Ta đã áp dụng lời khuyên này vào ngày hôm sau, hiệu quả thực sự rất tốt."
"Đồng thời, Blue khi đó còn nói với ta, nếu không thì hãy tìm một số tiểu minh tinh có tiếng tăm, tiết lộ rằng quán bar Knight đều coi Ellie là hàng hóa."
"Vừa hay hôm đó nghe được tin này, nên khi thiếu gia Morgan hỏi ta, ta mới nhớ ra và nói với hắn."
"Tô, ngươi biết đấy."
"Ta thực sự không có ý định làm hại thiếu gia Morgan, đây hoàn toàn là ngoài ý muốn, không ai muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Rõ ràng là.
Ông chủ Grimm đã một lần nữa trở nên căng thẳng và vội vã.
Sợ bị Tô Minh cho rằng... hắn cố tình muốn hại Morgan Jr, nên mới nói ra tin Ellie bị coi là hàng hóa, dẫn đến sự trả thù của tập đoàn Morgan.
Lúc này.
Tô Minh không trả lời ông chủ Grimm, cũng không có ý định để hắn yên tâm.
Thông qua việc phân tích những manh mối đã biết của quán bar Knight.
Tô Minh cho rằng... chỉ đơn giản là môi giới mại dâm để kiếm một ít đô la Mỹ, hẳn không phải là ý định chính của J, hay nói cách khác, việc này đối với tổ chức Poker mà nói là không thể đưa lên mặt bàn.
Nếu chỉ để kiếm đô la Mỹ ở phương diện này, thì hoàn toàn có thể mở một nhà thổ thuần thúy, căn bản không cần quán bar Knight làm bình phong.
Đã mở quán bar Knight, và chỉ tiếp những vị khách có địa vị, điều này chắn chắn cho thấy... tổ chức Poker hay J, là muốn lợi dụng con đường môi giới mại dâm này để làm quen với tầng lớp tinh anh của Mỹ.
Thông qua cách này để nắm giữ các vụ bê bối của tầng lớp tinh anh, từ đó thu được lợi ích lớn hơn.
Nhưng không đúng.
Nếu theo suy đoán này, thì Morgan Jr chính là loại khách hàng tinh anh hàng đầu, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Morgan.
Chỉ cần J muốn lợi dụng quán bar Knight để liên hệ với tầng lớp tinh anh hàng đầu của Mỹ, chắn chắn sẽ không chọn cách giết chết Morgan Jr, lấy lòng còn không kịp.
Chắn chắn là có tình huống đặc biệt nào đó trong chuyện này.
Nghĩ đến đây.
Tô Minh không khỏi cau mày, nhớ lại những chi tiết và manh mối đã biết cho đến thời điểm bây giờ, trong lòng đã có một số suy đoán.
Ngay lập tức nhìn về phía Blue, lập tức lên tiếng hỏi.
"Blue."
"Lúc đó, ngươi có tham gia đấu giá Ellie tại quán bar Knight không?"
Mặc dù không biết mục đích của Tô Minh khi hỏi về vấn đề này, nhưng Blue vẫn rất nghiêm túc trả lời hắn.
"Có, chắn chắn là có."
"Chưa nói đến việc Ellie bị coi như một món hàng, điều đó thực sự rất thu hút ta."
"Chỉ riêng yêu cầu của ông trùm băng đảng Crips, ta chắn chắn không thể bỏ qua vấn đề này, thậm chí lúc đó ta còn cố tình đặt báo thức để nhắc mình không được quên."
"Vậy hôm đó ngươi có nhìn thấy Morgan Jr không?" Câu hỏi tiếp theo của Tô Minh đã theo sau ngay lập tức.
"Không, thực sự là không thấy." Blue trả lời rất nhanh, rõ ràng là không có ấn tượng nào về Morgan Jr, nhưng lại nói tiếp.
"Không đúng, ta cũng không chắc lắm."
"Mặc dù tầng hai của Quán bar Knight là nơi dành cho những kẻ môi giới, không phải là phòng VIP dành cho những người như ông chủ Grimm."
"Nhưng hôm đó quán bar Knight rất náo nhiệt, hầu như tất cả những ai có thông tin đều đến để thử xem liệu có thể đấu giá Ellie thành công không."
"Hơn nữa, thời gian đấu giá là sau khi quán bar đóng cửa, lúc đó những khách hàng bình thường đều đã rời đi, toàn bộ đèn trong quán gần như đều tắt, chỉ còn lại Ellie bị nhốt trong lồng ở giữa sân khấu."
"Ta thực sự không chắc Morgan Jr có..."
Chưa nói hết câu.
Blue đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, liền mở to mắt, vô cùng nghiêm túc.
"Không đến, Morgan thiếu gia chắn chắn không đến."
"Bởi vì người khách trả giá cao nhất cho Ellie hôm đó không phải là Morgan thiếu gia, mà giống như... là một nam tử vạm vỡ, mặc trang phục nhạc rock punk."
"Lúc đó khi hắn trả giá cao nhất cho Ellie, ta đã quay đầu nhìn hắn."
"Do trong ấn tượng của ta, New York không có ca sĩ nhạc rock nào như vậy, nên ta nhớ rất rõ, cũng bởi vì... ta đã trả giá đến hai mươi vạn đô la mà vẫn không trả được, nên mới nhớ rất rõ."
"Ta thấy... nếu thiếu gia Morgan có mặt ở đó, thì có lẽ không có vị khách nào có thể so lại với số tiền trong túi của hắn."
"Chỉ cần hắn muốn, chắn chắn có thể trả giá cao nhất cho Ellie."
Nghe xong lời của Blue.
Ánh mắt của Tô Minh lập tức trở nên sắc bén, hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, vô cùng nghiêm túc hỏi.
"Blue, ngươi vừa nói..."
"Người trả giá cao nhất cho Ellie hôm đó mặc... trang phục nhạc rock punk?"