Mô Phỏng Tội Phạm Mười Vạn Lần: Ta Trở Thành Siêu Cấp Cảnh Sát! (Dịch)

Chương 454 - Chương 454: Bãi Biển Tắm Nắng, Địa Điểm Đặt Bẫy Mà Số 10 Đã Chọn

Chương 454: Bãi Biển Tắm Nắng, Địa Điểm Đặt Bẫy Mà Số 10 Đã Chọn Chương 454: Bãi Biển Tắm Nắng, Địa Điểm Đặt Bẫy Mà Số 10 Đã Chọn

Xe cảnh sát hú còi chạy nhanh trên đường.

Mười phút sau khi biết được Số 8 vẫn chưa rời khỏi công ty, Tô Minh và những người khác cũng đã đến cửa hàng váy Lolita.

Cục trưởng Walker biết bây giờ bọn hắn đã ngày càng gần với việc tìm ra kẻ giết hại Tiểu Morgan, vì vậy cũng tỏ ra vô cùng phấn khích, hắn trực tiếp đá tung cửa xe.

Vội vàng bước vào cửa hàng váy, lấy thẻ cảnh sát ra khỏi túi áo trước ngực, ra hiệu cho nhân viên đang ngồi ở quầy lễ tân vẽ tay váy áo:

"Sở cảnh sát New York."

"Gần đây đã xảy ra một vụ án mạng nghiêm trọng, cần các ngươi hợp tác điều tra, lập tức tập hợp tất cả mọi người trong cửa hàng váy ở đây."

Nghe được câu nói này.

Lại nhìn vào giấy chứng nhận trong tay Walker và bộ cảnh phục hắn mặc, nhân viên vội vàng hét lớn lên tầng, sau đó hơi rụt rè nói:

"Cảnh sát."

"Các ngươi có nhầm lẫn gì không?"

"Chúng ta chỉ là một cửa hàng váy nhỏ, thậm chí còn không có mấy nhân viên, bình thường cũng không bán quần áo ra ngoài, sao lại liên quan đến án mạng, có phải có gì hiểu lầm không?"

Walker cất thẻ cảnh sát trong tay đi, trên mặt lộ vẻ khinh thường, nghiêm túc nói:

"Vị nữ sĩ này."

"Có liên quan hay không, có hiểu lầm hay không, đây không phải là điều có thể xác định chỉ bằng lời nói, các ngươi chỉ cần phối hợp điều tra của chúng ta là được."

"Nếu các ngươi không liên quan đến vụ án, chắn chắn cảnh sát New York chúng ta sẽ không làm gì quá đáng."

Nói xong.

Ba nhân viên khác ở tầng hai cũng theo sau xuống, đứng bên cạnh nhân viên trước đó đang vẽ bản thiết kế thủ công.

Trên khuôn mặt của các nàng đều lộ ra vẻ bối rối, hoàn toàn không hiểu... chuyện gì đã xảy ra khiến Sở cảnh sát New York lại đến cửa hàng váy này.

Rốt cuộc, cửa hàng váy của các nàng chỉ phục vụ riêng cho ông chủ, cũng không nhận đơn đặt hàng của người khác, thậm chí rất ít khi tiếp xúc với bên ngoài.

Theo lẽ thường, sẽ không có cảnh sát nào đặc biệt đến để điều tra vụ án gì, càng không nói đến án mạng.

Cục trưởng Walker không để ý đến vẻ bối rối trên khuôn mặt của bốn nhân viên này, hắn chỉ nhìn ngay về phía Tô Minh bên cạnh, rồi lập tức lên tiếng:

"Tô cảnh sát, có thể bắt đầu điều tra rồi."

Tô Minh thậm chí không cần Walker nói gì.

Hắn đã sớm bắt đầu tìm kiếm manh mối, điều đầu tiên hắn để ý là... cuốn sổ tay mà nhân viên vẽ bản thiết kế thủ công trước đó sử dụng có bìa y hệt như cuốn sổ tay thủ công tìm thấy ở căn hộ Số 10.

Chỉ riêng điểm này đã chứng minh rằng bọn hắn đã tìm đúng nơi.

Thời gian bây giờ rất cấp bách, Tô Minh cũng không muốn lãng phí thời gian vào việc thăm dò, hắn trực tiếp rút điện thoại từ trong túi ra, đưa đến trước mặt bốn nhân viên này, nghiêm nghị nói:

"Nào, các ngươi đến xem thử."

"Các ngươi hẳn phải biết người này chứ?"

Nghe giọng điệu nghiêm nghị của Tô Minh.

Vài nhân viên không biết gì lập tức trở nên căng thẳng, các nàng vội vàng cầm lấy điện thoại.

Nhìn vào ảnh chụp màn hình camera giám sát Số 10 trên điện thoại.

Nhân viên vẽ bản thiết kế thủ công lúc đầu lập tức không chút do dự gật đầu:

"Biết."

"Nàng là bà chủ của chúng ta, một người giàu có thực sự."

"Cửa hàng váy này là do nàng đặc biệt mời chúng ta đến giúp may quần áo hàng ngày, căn bản là không tiếp khách bên ngoài."

Ngay sau đó.

Nhân viên này đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vội vàng mở to mắt, nghiêm túc nói:

"Khoan đã, cảnh sát."

"Ý của ngươi là... bà chủ Julie của chúng ta có thể liên quan đến án mạng sao?"

"Hiểu lầm thôi, chắn chắn là hiểu lầm rồi."

"Tính tình bà chủ Julie của chúng ta rất tốt, lại còn khá nhỏ nhắn, căn bản là không thể liên quan đến án mạng gì được, nàng không phải là nạn nhân là may lắm rồi."

"Chuyện này chắn chắn là có hiểu lầm, ít nhất là ta không tin..."

Còn chưa đợi nhân viên này nói hết.

Tô Minh đã không chút biểu cảm vung tay, cắt ngang lời nói sau đó của nàng, không cho phép nghi ngờ.

"Có hiểu lầm hay không không phải là chuyện các ngươi nên cân nhắc."

"Các ngươi tin hay không cũng không thể cung cấp bất kỳ sự trợ giúp nào cho vụ án của ta, bây giờ... các ngươi chỉ cần trả lời nghiêm túc các câu hỏi của ta, hiểu chưa?"

"Bà chủ Julie mà ngươi vừa nhắc đến có đến cửa hàng váy này không?"

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tô Minh.

Nhân viên này nhất thời không biết phải mở lời như thế nào, mọi lời nói đều nghẹn ở cổ họng, có lẽ nàng càng không tin bà chủ của mình liên quan đến án mạng, nhất thời khó có thể chấp nhận.

Nhưng một nhân viên khác bên cạnh mặc tạp dề, tay còn đeo bao tay, rõ ràng là một người thợ may, thì lập tức gật đầu khẳng định.

"Có."

"Hôm nay là ngày chúng ta phải nộp mẫu trang phục đầu tiên, nên bà chủ Julie đã đặc biệt đến xem, còn đưa ra ý kiến sửa đổi tiếp theo."

"Nhưng cảnh sát... khi đưa ra ý kiến sửa đổi vừa nãy, bà chủ Julie tỏ ra rất bình thường, căn bản là không giống như liên quan đến án mạng nào cả."

"Mặc dù ta biết ta không nên nói những lời này để ảnh hưởng đến phán đoán của các ngươi, nhưng ta thực sự không thể tin được."

Tô Minh không để ý đến những lời biện hộ của các nhân viên này đối với Số 10, hắn lấy điện thoại bỏ vào túi, ánh mắt lạnh lùng tiếp tục hỏi:

"Bây giờ nàng đi đâu rồi?"

"Nếu không có gì bất ngờ thì hôm nay nàng hẳn sẽ đặc biệt nói với các ngươi... sau đó sẽ đi đâu chứ?"

"Ta khuyên các ngươi nên suy nghĩ thật kỹ, đừng cố gắng che giấu bất cứ điều gì."

"Cho đến nay, vẫn chưa có ai có thể nói dối trước mặt ta, đặc biệt là những người bình thường như các ngươi."

Nói xong.

Bốn nhân viên này đều không hẹn mà cùng sững sờ.

Bởi vì căn bản không cần phải suy nghĩ kỹ, giống như Tô Minh đã nói, bà chủ Julie vừa rời đi đã đặc biệt nói mình sẽ đi đâu.

Nếu như là bình thường.

Cho dù bà chủ Julie đến để xem mẫu, hay mang quần áo thành phẩm đi, nàng cũng sẽ không đặc biệt nói là sẽ đi đâu sau đó.

Nhưng lần này.

Nàng đột nhiên nói sẽ đi đâu đó, liệu có phải có vấn đề gì đó hay không.

Mặc dù bốn nhân viên này đều rất tin tưởng Số 10, nhưng bây giờ trong lòng cũng bắt đầu lo lắng, sợ bị liên lụy đến vụ án mạng này.

Nhân viên vẽ trang phục bằng tay, dường như muốn bù đắp cho sự nghi ngờ trước đó, vội vàng nói.

"Bãi biển tắm nắng."

"Bà chủ Julie nói rằng sẽ đến bãi biển tắm nắng."

"Vì hôm nay thời tiết rất đẹp, nên nàng muốn đến bãi biển để thư giãn, còn bảo chúng ta thiết kế vài mẫu đồ bơi phù hợp với nàng."

Bãi biển tắm nắng?

Bãi biển tắm nắng nằm ở phía nam Brooklyn, một địa điểm rất thích hợp để giao tranh và thực hiện những kế hoạch cực đoan.

Xem ra Số 10 đã chọn địa điểm ở phía nam, vậy thì Số 9 sẽ đến địa điểm nào tiếp theo, hay nói cách khác, nơi ẩn náu bây giờ của K rất có thể là nhà máy bỏ hoang ở phía đông.

Sau khi có được thông tin có giá trị này.

Tô Minh lại ngẩng đầu nhìn lên màn hình giám sát phía trên quầy lễ tân, trong lòng đã biết... Số 10 hẳn đã biết hắn đã đến tiệm váy này.

Vậy thì Số 8 cũng sẽ phải hành động.

Nghĩ đến đây.

Tô Minh không còn do dự nữa, lập tức quay người bước ra cửa, cố ý nói trước mặt mọi người.

"Cục trưởng Walker."

"Để lại một cảnh sát kiểm soát mấy người này, đồng thời gọi một chiếc xe cảnh sát đến đón bọn hắn, sau đó đưa bọn hắn đến Sở cảnh sát New York để thẩm vấn, xem có thể tìm ra manh mối nào khác về bà chủ Julie không."

"Đi thôi, bây giờ lập tức đến Bãi biển tắm nắng..."

Bình Luận (0)
Comment