Vừa giới thiệu xong băng Dismal đã hỏi anh ta có muốn thừa kế băng Dismal không, điều này có khác gì đi vào một siêu thị hỏi anh ta tại sao không thừa kế siêu thị không?
Finnian không lườm nguýt cũng là do tình huynh đệ sâu đậm: "Thấy sở cảnh sát bên ngoài không? Thấy trang viên ở đằng xa không? Khu Norrie giàu có như vậy, tại sao sở cảnh sát phân khu lại xây dựng giống như nhà của người làm vườn trang viên?"
"Bởi vì tiền của những người giàu ở khu Norrie, không thuộc về sở cảnh sát phân khu. Hiểu không?"
"Tôi và băng Dismal không có bất kỳ mối quan hệ nào, giống như sở cảnh sát phân khu và tài khoản ngân hàng của những người giàu sống ở đây không có bất kỳ mối quan hệ nào."
"Mối quan hệ có thể được tạo ra."
Hastur vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ "gà trống nuôi con", dù sao hắn vừa nảy ra ý tưởng biến trò chơi thành thế giới thực, vậy thì Finnian chính là quyến tộc đầu tiên mà hắn có.
Mối quan hệ như vậy đặt trong xã hội loài người, có thể tính xấp xỉ là cha con, vậy cha mong con thành rồng thì có vấn đề gì? Ông chủ muốn nhân viên tích cực vươn lên thì có vấn đề gì? Người chơi muốn NPC nhanh chóng lên cấp thì có vấn đề gì?
Không có, hoàn toàn không. Điều này là hợp lý, hiển nhiên, đúng lẽ. (Nguyên văn: thuận lý thành chương, thiên kinh địa nghĩa.)
Hệ thống "đing" một tiếng, bật lên thông báo nhiệm vụ hoàn thành.
[Nhiệm vụ chuỗi: Lưỡi bạc (Đã hoàn thành)]
[Tất cả âm mưu, chỉ bắt nguồn từ lời nói dối được kẻ tham lam sắp đặt.]
[Phần thưởng nhiệm vụ: Mở khóa khu vực ngầm của trại trẻ mồ côi]
Hastur nhìn phần thưởng nhiệm vụ, tiện tay bóc chiếc bánh mì dài, cắn một miếng xúc xích: "Thám tử sau khi giao người xong, mau ra ngoài... ừm."
Bất ngờ không kịp phòng ngừa.
Lớp vỏ bánh mì giòn tan bị răng cắn vỡ, nước thịt mặn ngọt bị ép ra, tràn từ bên trong xúc xích đến đầu lưỡi.
Hạt bắp ngọt và mọng nước vỡ ra những dòng nước sốt sảng khoái, thêm vài phần vị ngọt trái cây vào nước thịt đậm đà.
*Cái này là gì??* Giọng nói bên trong như biến thành máy phát thanh tiếng hét, *Cái này là gì??*
*Chúng ta đã ăn hot dog bắp rồi! Ở căn tin cao cấp của công ty! Bánh mì dài mềm nhất kết hợp với thịt xông khói hảo hạng nhất cũng chỉ có thế!*
*Đây chỉ là một chiếc hot dog ăn liền được đóng gói chân không thôi, tại sao lại ngon hơn cả căn tin công ty?*
Đây rõ ràng là một trong những ảnh hưởng của việc hóa thực thể, giống như việc hắn buồn ngủ khi hóa thực thể trước đây.
Hastur ngậm miệng không nói nữa, hắn thậm chí còn gói lại chiếc bánh mì dài đã bị vứt sang một bên vì ghét bỏ, chuyên tâm tận hưởng chuỗi trải nghiệm tuyệt vời mà món ăn mang lại trên vị giác.
"..." Finnian ở ghế trước nhìn đến ngây người, thậm chí còn hơi nghi ngờ bản thân: "Món ăn vặt ăn liền này... ngon đến vậy sao? Ngon hơn cả bữa ăn tôi nấu à?"
Khoang miệng Hastur nhanh chóng tiết ra một lượng lớn nước bọt: "Từ khu Norrie về trại trẻ mồ côi mất bao lâu? Có kịp ăn bữa sáng anh nấu trước 8 giờ không?"
Khoảnh khắc Finnian lắc đầu, hắn đã nảy sinh một tâm lý đau khổ giống như nhiều game thủ làm công ăn lương khác:
Công việc bắt đầu từ 8 giờ sáng! Mà hoạt động game rất muốn trải nghiệm lại diễn ra sau 8 giờ!
Điều đáng ghét hơn nữa là, quỷ mới biết hiệu ứng hóa thực thể lần này sẽ kéo dài bao lâu, nhỡ hắn tăng ca về, hiệu ứng hóa thực thể đã kết thúc rồi thì sao?
— Khoan đã.
Con sứa lòng đỏ trứng chợt linh hoạt nghĩ ra: Hiệu ứng hóa thực thể có thể mang ra ngoài đời thật. Vậy thì ở căn tin ngoài đời thật, hắn cũng có thể tận hưởng trải nghiệm vị giác tuyệt vời.
Hastur vốn định ép con học thêm vài câu, tiện thể xem lại thông báo hệ thống chưa xem tối hôm trước, liền dứt khoát một hơi hít sạch, chén xong nửa cái hot dog trong tay là lập tức offline.
.........
Khu F, thời gian thực 7 giờ sáng.
Căn tin công ty đông nghịt người, vì một ngày trước bạo chúa khu H mới kết thúc cuộc náo loạn, căn tin các khu khác chưa xây dựng lại.
Ngay cả các lãnh đạo cấp cao của công ty, những người thường thích hưởng đặc quyền và không bao giờ chen chúc cùng nhân viên cấp dưới trong cùng một căn tin, cũng buộc phải đến xếp hàng trước căn tin công cộng khu F, vì vậy đã nổi nóng suốt cả tháng.
"Thưa ông, thưa ông." Tại cửa căn tin, vài nhân viên mặt dày chặn một nhóm người vũ trang mang theo súng, thì thầm với vị lãnh đạo cấp cao tóc xám đang được cấp dưới vây quanh:
"Đây là căn tin công cộng, ngài không thể mang súng vào... cấp dưới của ngài cũng không thể chặn trước cửa, bảo các nhân viên khác 'cút ra ngoài' chỉ vì ngài quen ăn một mình —"
Vị lãnh đạo tóc xám nheo mắt, ánh mắt trở nên hung dữ lạnh lùng: "Anh biết tôi là —"
"Tránh ra."
Một mệnh lệnh ngắn gọn và không hề khách sáo vang lên sau lưng vị lãnh đạo tóc xám.
Ngay lập tức, tất cả súng ống ở thắt lưng của cấp dưới hắn đều bị những xúc tu màu nâu sẫm thô ráp, mạnh mẽ giật lấy, nghiền nát thành mảnh vụn!
Một bóng người màu vàng lướt qua hắn ta như không có ai ở đó, trong khi những cấp dưới lẽ ra phải chặn trước mặt hắn ta, lúc này đều kinh hoàng nhanh chóng nhường đường cho bóng người đó.
Nhân viên căn tin chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình lại vui mừng đến vậy khi nhìn thấy Hastur, ngây ngô mỉm cười tiễn Hastur vào căn tin, rồi quay lại nhìn những kẻ gây rối bị tước vũ khí một cách khó xử, nhưng thực chất là mỉa mai cà khịa:
"Ối, cái này phải làm sao đây? Thưa ngài, hay ngài nhịn một chút đi? Chẳng lẽ không thể để người bên trong cũng 'cút ra ngoài' vì ngài sao?"
"?" Hastur vừa bay vào cửa, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, "Ai?"
Vị lãnh đạo tóc xám suýt chút nữa quay đầu bỏ chạy, nhưng trước mắt bao người, hắn ta chỉ có thể cứng rắn nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Không có, chỉ là đùa thôi."
Hắn ta nóng bừng tai, có thể nghe rõ ràng tiếng cười khẩy vui sướng khi thấy người gặp hoạ và những lời thì thầm đầy hả hê phía sau:
"Mấy người có biết không? Tôi nghe nói hắn ta có biệt danh là 'Cua' trong phòng ban. Bởi vì tóc hắn ta màu xám xanh, lại luôn thích ỷ chức vụ mà ngang ngược... nhưng mỗi lần khoe oai mà lật xe, mặt hắn ta sẽ đỏ bừng như cua sống bị luộc chín vậy."
"Ai thèm quan tâm hắn ta chứ? Còn vị kia vừa vào — đó có phải là vị vua không ngai của khu H không? Xì... Ban đầu tôi còn thấy biệt danh này nghe chán chết, sau này mới nghe nói, hắn đã phá hủy cả khu H, đến nay vẫn chiếm đóng làm tổ của mình, cấp trên công ty không dám ho he một tiếng! Vì sếp cũng ngầm đồng ý rồi! Chậc chậc... Đây mới là kẻ thực sự ngang ngược trong công ty..."
"Mấy ngày trước tôi mới mua tạp chí nội bộ của công ty! Trong đó liệt kê sức mạnh của các vật thí nghiệm đã ra khỏi trung tâm nghiên cứu cho đến nay, vị kia lại đứng đầu với sức mạnh áp đảo!"
"Nếu không thì anh nghĩ tại sao công ty lại đối đãi hắn ưu ái đến vậy? Tôi lại tò mò hơn, hắn ta lại còn đến căn tin sao? Tạp chí nói, hắn căn bản không cần ăn uống, số lần đến căn tin công ty đếm trên đầu ngón tay."
"Mau vào đi! Tôi muốn biết hắn sẽ thích ăn gì?"
Cửa sổ căn tin, con sứa lòng đỏ trứng nghe rõ mồn một: "...?"
Con người, một loài sinh vật kỳ lạ.
Sẽ vì sợ hãi mà tránh xa hắn, cũng sẽ vì tò mò mà dám xuất hiện trước mặt hắn chen chúc như nấm sau mưa.
Nhưng đó không phải là trọng điểm. Hastur nhìn đồng hồ treo trong căn tin: "Tất cả các món, mỗi loại một phần. Còn cửa sổ ngoài cùng bên trái, tại sao mỗi phần ăn lại làm ít thế?"
"Ờ," nhân viên căn tin thăm dò trả lời: "Ờm. Vì nguyên liệu rất đắt tiền...? Hơn nữa đó là cửa sổ chỉ dành cho nhân viên cấp cao, nên lượng chuẩn bị không nhiều."
Hastur dứt khoát đưa đĩa: "Cửa sổ bên trái, lấy hết."
Nhân viên căn tin: "??"
Vị lãnh đạo cấp cao tóc xám vừa xếp hàng đến trước cửa sổ bên trái, đưa ra khay đựng đồ ăn: "???"
Mười phút sau, con sứa lòng đỏ trứng ăn uống no nê, hài lòng bay ra khỏi căn tin.
Trong khi đó, vị lãnh đạo cấp cao tóc xám vẫn ngồi ở phía xa Hastur trong căn tin, than phiền về suất ăn mình lấy từ cửa sổ dành cho nhân viên bình thường.
Một nhóm lãnh đạo cấp cao phòng nhân sự thì thầm bàn bạc về việc điều chuyển nhân sự quý tới, rồi bước vào căn tin. Theo thói quen đã hình thành suốt một tháng qua, họ xếp hàng trước cửa sổ bên trái:
"? Xin lỗi, tại sao ở đây lại trống rỗng?"
Đầu bếp nghỉ phép rồi sao?
Nhân viên căn tin ở cửa sổ bên cạnh thì thầm: "Đã bị Hastur của Cục Tác chiến Đặc biệt ăn sạch rồi..."
"??" Các lãnh đạo cấp cao phòng nhân sự điên cuồng đặt dấu chấm hỏi.
Vài giây sau, một trong số họ thận trọng nói: "Thứ nhất, theo quy định, một người chỉ được lấy một suất ăn. Thứ hai, cục cưng bảo bối của Cục Tác chiến Đặc biệt đó căn bản không cần ăn uống."
Nói cách khác, Hastur đã ăn hết tất cả các suất ăn ở cửa sổ bên trái, dưới sự can ngăn của nhân viên căn tin, trong khi hắn căn bản không cần ăn nhiều đến thế.
...Tại sao?
"Nghe có vẻ như hắn muốn thông qua hành động này để nhắm vào ai đó... Nếu hắn không phải phi nhân loại, tôi sẽ suy đoán như vậy."
Các lãnh đạo cấp cao phòng nhân sự nhìn về phía nhân viên căn tin: "Vậy... có khả năng nào, anh có chút manh mối về người này không?"
Nhân viên căn tin run rẩy một lúc lâu, cẩn thận liếc trộm về phía vị lãnh đạo cấp cao tóc xám vẫn chưa biết vận rủi sắp đến.
"..." Các lãnh đạo cấp cao phòng nhân sự đều nheo mắt lại.
Hại bọn họ không có cơm ăn, lại còn đắc tội với tên Hastur của Cục Tác chiến Đặc biệt... Ai mà không biết Cỏ Lục Chu của bộ tài chính ngày nào cũng bảo vệ Hastur như bảo vệ con ngươi? Ai mà không biết chính sếp cũng rất dung túng Hastur?
Họ nhìn vị lãnh đạo cấp cao tóc xám vẫn đang lẩm bẩm chửi rủa khay đồ ăn, rồi nhìn vào bảng điều chuyển nhân sự trong tay mình, nhanh chóng chốt hạ nhân sự được điều chuyển khó khăn nhất trước đây, vì đây là người đắc tội nhiều người nhất.
Người đàn ông đeo kính đứng đầu vẻ mặt đầy lòng trắc ẩn, vẽ dấu thập trên ngực: "Nguyện Chúa phù hộ hắn và cá sấu độc trùng chung sống hòa thuận."
·
Các lãnh đạo cấp cao của phòng nhân sự kiên quyết cho rằng Hastur đã ăn sạch suất ăn ở cửa sổ bên trái là để trả đũa lời nói "cút ra ngoài" của vị lãnh đạo cấp cao tóc xám.
Nhưng đối với Hastur, điều này thực sự là nghĩ quá nhiều rồi.
Một người đã nhiều năm không thể thưởng thức món ăn ngon, đột nhiên có được khả năng thưởng thức bình thường, trong điều kiện cho phép, lẽ nào lại không lao đến cửa sổ cao cấp và giới hạn để càn quét điên cuồng sao?
Dù sao thì Hastur cũng sẽ làm vậy.
Sau khi ăn uống no say, hắn còn tận hưởng một lúc cảm giác uể oải do ăn no mang lại. Một buổi sáng làm việc vốn dĩ nhàm chán và vô vị, đã trôi qua trong trạng thái mơ màng, lâng lâng như thế.
Điều đáng tiếc duy nhất là, có lẽ vì sức mạnh tăng lên, lần hóa thực thể này chỉ kéo dài chưa đến bốn giờ, khi thời gian ăn trưa đến, hắn lại trở về trạng thái bình thường, không thể cảm nhận được sự thích thú từ bất kỳ món ăn ngon nào.
Niềm vui luôn ngắn ngủi.
Mãi đắm chìm vào hưởng thụ, chẳng khác nào tự chuốc lấy diệt vong.
Hastur tỉnh táo và bình tĩnh hoàn thành công việc tiếp theo, khi đến hang ổ đã là 10 giờ tối.
Hắn đội mũ bảo hiểm, đăng nhập vào game, phát hiện PV đăng nhập lại thay đổi.
Màn hình không còn hiển thị thông tin đồng loại mới nhất mà hắn vừa tìm được, mà thay vào đó là cảnh toàn cảnh trại trẻ mồ côi của hắn.
Hắn có thể nhìn thấy Hồ Harry dưới ánh trăng như có những viên kim cương vỡ vụn lăn tăn, có thể nhìn thấy ánh đèn học đêm của học sinh trong tòa nhà đứng bên hồ.
Trên bậu cửa sổ tầng hai, Itakuya đang chống cằm, thổi ra một luồng gió tuyết. Những bông tuyết bay lượn tạo thành một con hươu tuyết nhỏ bằng bàn tay, đang nhảy nhót, ánh mắt đờ đẫn của Huslu đuổi theo con hươu tuyết, cùng nhau bay lên mặt trăng.
Mất đi trái tim, hắn không thể tiếp nhận bất kỳ cảm xúc tích cực hay tiêu cực nào từ cảnh tượng trước mắt, nhưng hắn vẫn nhìn giao diện đăng nhập một lúc, rồi mới nhấp vào để vào game.
[Ngày 2 tháng 11 · 10:00 tối · Khu Phoenix · Trại trẻ mồ côi]
Game vẫn đưa người chơi vào phòng làm việc. Hệ thống "đing dong" một tiếng, nhắc nhở hắn vẫn còn tin nhắn chưa đọc.
Hastur vừa đứng dậy đi về phía không gian ngầm vừa được mở khóa hôm qua, vừa mở trung tâm tin nhắn, thấy một dòng chữ nhỏ:
[Người mà bạn bảo vệ [Dustin] cho rằng bạn và Finnian là những người giống như gia đình, anh ấy coi trại trẻ mồ côi là ngôi nhà thứ hai của mình.]
[Sản lượng mà [Dustin] cung cấp cho bạn sẽ tăng từ 50% lên 100%]
*Tao hy vọng có nhiều người như Dustin, Finnian trong công ty đời thực hơn. Họ khiến tao cảm thấy như đang đắm mình trong Hồ Harry.*
Giọng nói bên trong lẩm bẩm:
*Nhân tiện, chúng ta có phải là chưa bao giờ đặt tên cho trại trẻ mồ côi không?*
Đúng vậy.
Khi mới vào game, Hastur căn bản không quan tâm đến trại trẻ mồ côi, mà là để giải tỏa h*m m**n làm tổ... Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, h*m m**n làm tổ đó dường như đã biến mất.
Chỉ cần ở trong trại trẻ mồ côi, hắn đã có cảm giác an nhàn như đang ở trong hang ổ của mình.
*Chúng ta nên đặt tên gì cho nó? Carcosa? Aldebaran?*
Hastur đều phủ nhận, cuối cùng nhập một cái tên mới vào giao diện kiến trúc:
[Trại trẻ mồ côi Harry]
*Tại sao?*
Không có ai xung quanh, Hastur trả lời giọng nói bên trong: "Vì ngươi nói những người ở đây khiến ngươi — khiến chúng ta, cảm thấy như đang đắm mình trong Hồ Harry."
*Đây là một cái tên ấm áp, một cái tên thích hợp cho giấc ngủ bình yên.*
Hastur đồng ý đóng giao diện kiến trúc, trước khi xuống hầm thì nhìn thấy Finnian trong bếp.
Người này mặc một chiếc áo ba lỗ trắng của ông già không mấy chỉnh tề, tóc rối bù, mắt ngái ngủ. Động tác chống một tay vào hông khiến đường nét cơ bắp của cánh tay càng rõ ràng hơn, phần nào làm giảm đi vẻ quê mùa mà chiếc áo ba lỗ mang lại.
Bước chân Hastur tuần tra lãnh địa mới đột nhiên dừng lại, hắn cho rằng mình nên quan tâm đến công việc trong viện hôm nay trước:
"Chip cấy ghép trên người Huslu đã được gỡ bỏ chưa?"
"Gì — khụ!! Khụ!" Finnian nửa đêm lén xuống uống bia lạnh bị bất ngờ, ho sặc sụa làm thổi bay bọt bia.
Anh ta kinh hồn trấn tĩnh lại, đỡ ngực nhìn vị Viện trưởng xuất quỷ nhập thần: "Anh lúc nào... Thôi bỏ đi. Gỡ bỏ thành công rồi — nhưng tốn kém hơn tôi tưởng."
Anh ta không hài lòng nói: "Ban đầu tôi định đưa nó đi tìm vị bác sĩ đen quen thuộc đó — ông lão đó y thuật cao minh, thu phí hợp lý, lại hợp tác nhiều lần, đáng tin cậy. Nhưng hôm nay đi thì ông ta không có ở phòng khám, các chủ cửa hàng xung quanh đều nói ông ta hình như đi tham gia đấu giá chợ đen gì đó."
"Không còn cách nào khác, chúng tôi đành đưa Huslu đến bệnh viện công, một ca phẫu thuật nhỏ xíu mà tốn gấp ba lần! Bác sĩ ở đó còn nói 'không có cách nào tốt để điều trị căn bệnh này'."
Hastur, người đã không còn quá thiếu tiền, nhìn Finnian đang bắt chước giọng điệu kỳ cục của bác sĩ: "Thiểu năng trí tuệ khó chữa trị sao?"
"...Nhẹ thì không khó, nhưng nghiêm trọng đến mức như Huslu thì... không dễ xử lý lắm."
Finnian một tay ấn cửa tủ lạnh, uể oải uống một ngụm bia: "Cái này đâu giống các cơ quan khác, người ta có thể thay tim, thay thận. Nhưng thay một bộ não, thì đó còn là chính bản thân nó nữa không?"
Hastur xác nhận: "Nhưng anh nghĩ vị bác sĩ đen đó có thể chữa khỏi Huslu?"
Finnian im lặng một lúc: "Hy vọng vậy, dù sao thì chính ông ta đã cấy trái tim cơ khí cho tôi. Anh cũng thấy hiệu quả của nó rồi — tôi bị thương nặng đến thế, chỉ nằm trên giường một thời gian ngắn như vậy, đã có thể đứng dậy trả thù."
U ám không phải phong cách của Finnian — ít nhất trong tuyến cốt truyện có sự can thiệp của Hastur thì không phải.
Anh ta đóng cửa tủ lạnh, hào sảng giơ tay ôm vai Hastur, kẹp Hastur đi ra khỏi bếp: "Có chữa được hay không, đợi ông lão đó về phòng khám là biết. Bây giờ, anh nửa đêm xuống hầm làm gì?"
Con sứa lòng đỏ trứng bị ôm xiêu vẹo, từ trong áo choàng vàng móc ra một chiếc đèn pin thó từ phòng Viện trưởng: "Dưới lòng đất mở ra khu vực mới, tôi muốn xem có gì."
Thực ra khi mới vào game, tầng hầm đã mở một phần nhỏ, Hastur cũng đã từng xử tử Neeson ở đó.
Nhưng so với tầng một, diện tích tầng hầm khá hẹp, rõ ràng còn có những phần bị ẩn giấu.
Họ đi theo con đường cũ không đèn, xuyên qua vài căn phòng trống tối đen, có lẽ trước đây là kho chứa đồ.
Hastur tiện thể hỏi Dustin: "Chúng ta nên gọi thám tử xuống đi dạo đêm cùng, để tránh anh ấy ngồi trước bàn làm việc đến đau lưng."
"Anh ấy bây giờ không ở ký túc xá." Finnian cầm lấy đèn pin đang cuộn tròn trong tay Hastur, nhìn xung quanh: "Trước khi anh ra ngoài, anh ấy đã bị cấp trên gọi đi bằng một cuộc điện thoại, tôi nghe lỏm được một tai, lại là tên phó cục trưởng khó chịu đó."
Finnian bĩu môi: "Vừa lên đã mắng xối xả, nào là 'tại sao lại vượt khu vực thực thi pháp luật', 'chạy đến khu Norrie để đánh bóng tên tuổi'... Tôi đoán tên già chẳng ra làm sao đó cảm thấy bị đe dọa rồi."
"Dù sao lão ta cũng ngồi ở vị trí đó lâu như vậy, không đạt được bao nhiêu thành tích, nhưng Dustin chỉ mất một tháng, số vụ án phá được, số người bị truy nã đưa vào sở cảnh sát, còn nhiều hơn thành tích cả đời của lão ta."
Hastur lần thứ hai trong tối nay dừng bước tuần tra lãnh địa mới: "Chúng ta nên đến sở cảnh sát giúp đỡ."
"?" Finnian kỳ lạ dùng đèn pin chiếu vào Hastur, nói đùa: "Tối nay anh bị làm sao vậy? Phản ứng này cứ như một phụ huynh lo lắng con mình bị bắt nạt ở trường, muốn lén lút đến khu rừng trường học xem con học vậy."
Hastur vừa định nói sao lại không phải, xét theo tình hình hiện tại, thám tử Dustin dường như cũng đã trở thành quyến tộc được hệ thống công nhận của hắn.
Ánh đèn pin vụt qua trước mắt, Hastur chợt nhìn thấy một khe cửa hình cánh cửa lõm vào trên bức tường bên của một kho trống: "— Đông Nam, tôi thấy cánh cửa bí mật dẫn đến khu vực mới rồi."
Finnian ngừng trêu chọc, quay người chiếu đèn vào kho hàng mà Hastur đang đối mặt: ".....** Tôi thấy một đống gián."
Một người và một con sứa trong hành lang đồng loạt dựng tóc gáy.
Sắc mặt Finnian nghiêm trọng chưa từng thấy, anh ta "click" một tiếng kích hoạt vũ khí sóng âm gắn trên cánh tay trái: "Tôi tuyệt đối không cho phép thứ đồ này xâm nhập vào khu vực sạch sẽ của tôi."
Người phụ trách việc dọn dẹp nhà cửa trong viện nghiêm nghị nhìn Hastur một cái: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Rầm!"
Cánh cửa bí mật bị pháo sóng âm trực tiếp phá nát, kéo theo cả một gia tộc gián đang bò lổm ngổm bên cạnh cửa, cùng với vài con chuột lẻ tẻ.
Một mùi hôi thối nồng nặc, kinh tởm xộc ra từ trong phòng, như cá muối và mủ vết thương bị ủ đến biến chất, lại trộn lẫn với phân và nội tạng ủ đến lên men.
"Oẹ!" Finnian nín thở, đèn pin chiếu vào nơi chuột bọ tụ tập: "— Xác chết?! Tại sao dưới trại trẻ mồ côi lại có nhiều xác chết như vậy?!"
Chuột và gián tán loạn chạy trốn dưới ánh đèn pin.
Hastur khẽ gầm lên "bug ah'mglw'nafh", g**t ch*t tất cả những sinh vật không mời mà đến này, sau đó không để lại dấu vết nào mà nâng cao thêm vài centimet, bay về phía những thi thể nằm trên đất hoặc nằm rải rác giữa các thiết bị bỏ đi: "— Chúng không phải tất cả đều là người."
Ánh mắt Finnian lướt qua những xác trùng chuột trên mặt đất 4 chân or 6 chân ngửa lên trời, biểu cảm của anh ta chuyển đổi giữa "chuyện quái gì đang xảy ra vậy" và "A ha-le-lu-ya, tôi yêu Hastur".
Anh ta nhảy qua đống xác chuột trên đất, đáp xuống bên cạnh Hastur, nơi mà bất kỳ người sợ côn trùng/chuột nào cũng không thể không yêu thích:
"Gì mà chúng không phải tất cả đều là người... mạch điện sao? Đây là người máy sinh học à?"
"Chắc chắn cũng có người bình thường, nếu không đám gián chuột này đã không sống đến bây giờ." Hastur bay cao hơn một chút, lượn một vòng khắp không gian, "Đây trông giống một nơi trú ẩn được chuẩn bị đặc biệt cho chiến tranh."
"Vì có người máy sinh học, vậy chắc là được xây dựng từ mười lăm năm trước..." Finnian dừng lại bên một thi thể người, dùng đèn pin cẩn thận soi quanh thi thể.
Người này ngồi trên một chiếc ghế máy tính đơn sơ, đầu nghiêng tựa vào bàn làm việc.
Chuột và gián đã sớm ăn sạch máu thịt trên người hắn, chỉ còn lại hai hốc mắt trống rỗng, và xương đốt ngón tay đặt trên con chuột, có thể cho biết người này đang làm gì trước khi chết.
Hastur tò mò nhìn khối máy móc vuông vức cồng kềnh trước bộ xương trắng, và rất nhiều vỏ máy tính được kết nối phía sau: "Tôi từng thấy thứ này trong bảo tàng. Là máy tính thời xưa sao?"
"Đúng vậy..." Ngay cả Finnian vạn năng cũng bị làm khó. Anh ta nhìn chằm chằm vào món đồ cổ này: "Người này đến chết vẫn ngồi trước máy tính, chắc chắn đang điều tra một việc rất quan trọng."
"Tôi thì có thể đoán được đại khái cách khởi động nó, nhưng chuột và gián đã cắn hỏng dây cáp và lõi bên trong của nó rồi, tôi chưa học qua cách sửa đồ cổ. — Anh có ngại mời một người ngoài giúp đỡ không?"
"Anh còn quen bạn bè có thể sửa đồ cổ sao?" Hastur đương nhiên không ngại, hắn tiến lại gần bức tường sát bàn làm việc: "Ở đây còn có một dòng chữ máu."
"Vùng đất màu mỡ chảy vàng vô tận... là câu chuyện truyền thuyết gì sao?"
"Cũng có thể." Finnian nhìn Hastur đầy ẩn ý: "Tôi không quen ai 'có thể sửa đồ cổ'. Nhưng tôi biết, anh tình cờ quen một người có lẽ rất am hiểu về mảng này... kẻ thù? Hay bạn bè?"
Hastur: "..."
Hastur: "Kẻ thù. Tại sao phải có những kỳ vọng không thể ôm?"
Finnian nhún vai: "Thì sao chứ, anh còn mong tôi thừa kế cái băng Dismal quăng tám sào cũng chẳng liên quan gì đến tôi nữa là."