Mở Ra Ngoại Đeo Liền Xuyên Qua

Chương 24

Vùng núi Riaz quanh năm bị tuyết bao phủ, địa thế hiểm trởm không người sinh sống, ngọn núi Kirama là ngọn núi cao nhất Caeser đại lục, đến nay vẫn không có người nào có thể chinh phục.

Nhưng là, một khi vượt qua ngọn núi Kirama này, đập vào mi mắt lại là một khung cảnh tuyệt mỹ hơn nữa.

Thảo nguyên rộng lớn giống như hải dương màu xanh làm, gió thổi qua nhìn như sóng biển cuồn cuộn, các loại ma thú ăn sống ở nói ở nơi này rất nhiều, kết hợp với bầu trời màu xanh bao la thành một bức tranh tuyệt hảo. Mà xuyên qua vùng thảo nguyên màu xanh này là lãnh địa của tinh linh tộc – Linh Mộc Lâm.

Trong thành thị của loài người sinh sống không thể nhìn tahays được đứa con cưng của thần – tinh linh, họ có vóc dáng tao nhã và khuôn mặt luôn tỏa sáng như ánh trăng. Các tinh tinh tâm tư đơn thuần, yêu hòa bình, bọn họ tôn thờ sinh mệnh chi long Ueda, mà ở chỗ sâu nhất của rừng Linh Mộc là cây sinh mệnh, là lễ vật của Ueda Cự Long trao cho họ.

Mỗi một đôi tinh linh yêu nhau đều đến trước cây sinh mệnh cầu nguyện, mang theo tâm trạng vui sướng và lòng thành tín nhất. Rồi sau đó, nữ tinh linh sẽ mang thai, Tinh linh tộc chính là dùng phương thức như thế để sinh sống.

Lúc này, cũng ở trong chỗ sâu nhất của vương cung của tinh linh ở rừng Linh Mộc, một vị cô gái xinh đẹp lười biếng nằm trên ghế dài, trên tay có một con chim nhỏ đang đậu, cô chăm chú nghe những câu chuyện về loài người đang sinh sống bên ngoài khu rừng mà nó kể, trên mặt nở một nụ cười thỏa mãn.

“Valanthe, muội lại đang nghe chim kể chuyện sao.” Một vị nam tử tóc vàng cao lớn tuấn mỹ từ ngoài cửa đi vào, thấy thiếu nữ bộ dáng hơi hơi nhíu mi.

“Illaba ca ca, huynh thật nghiêm khắc.” Cô gái tên Valanthe quả thật là một mỹ lệ, cộ ngẩng khuôn mặt tuyệt mỹ của mình lên nở một nụ cười đáng yêu.

Hai người dung mạo rất giống nhau, đây hẳn là một đôi song sinh. Nam tử khuôn mặt tuy góc cạnh tiên minh nhưng cũng không thể che hết nét tuấn tú tuyệt mỹ giữa lông mày, nữ tử hình dáng ôn nhu, khi cười rộ lên làm lộ nên nét xinh đẹp đáng yêu, cùng là tuyệt thế mỹ nhân. Hai người đều có mái tóc dài màu vàng kim, đều có đôi mắt xanh biếc, tuy rằng một người cương nghị một kẻ ôn nhu, nhưng chỉ liếc mắt cũng không khó nhìn ra mối quan hệ huynh muội của bọn họ.

“Đừng luôn nghĩ chuyện bên ngoài, trừ rừng Linh Mộc ra thì những nơi khác đều rất nguy hiểm, “ Illaba vẫn không vui, nhìn muội muội của mình, khẳng định là nàng đang có chủ ý quỷ quái nào đó “Nhân loại rất giảo hoạt, muội cũng biết mà.”

“Ta biết a, ca ca.” Valanthe ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng đôi mắt tuyệt mỹ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, lát sau lại cười híp mắt nhìn về phía Illaba, nói: “Ca ca, ngươi chẳng lẽ không muốn biết thanh âm ngày hôm đó là của ai sao?”

“Valanthe?” Illaba ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn muội muội của mình, vì sao nàng bỗng nhiên nói chuyện này?

Xác thực, khi hắn mới nghe được thanh âm kia, trong lòng tràn ngập khiếp sợ. Tột cùng là ai có khả năng khiến cho cả Tinh linh tộc cũng nghe được, hắn đã hạ lệnh tra rõ việc này, cũng rất mau biết được —— không phải là một tinh linh trong Tinh Linh tộc làm.

Lúc đó nỗi khiếp sợ so với khi mới nghe được thanh âm lại càng mãnh liệt, nói cách khác, thanh âm này là do một người ở ngoài rừng Linh Mộc phát ra. Nếu như là như vậy, toàn bộ linh mộc rừng rậm đều có thể nghe được thanh âm của ngoại giới có nghĩa là có khi toàn bộ Caesar đại lục cũng nghe được. Quả nhiên, tinh linh được phái đi tra xét trở về báo cáo nói, ở trong phạm vi có thể tra xét thì mọi sinh vật đều nghe thấy thanh âm này.

Làm sao có thể có người cường đại như thế? Người này là địch là bạn? Hoàn toàn không thể biết được.

“Ta có dự cảm, người kia đang ở hướng đó.” Valanthe nói xong, duỗi ra ngón tay chỉ vè phương xa ngoài cửa sổ, vẻ mặt si mê.

Illaba nhìn khuôn mặt của muội muội mình, trong lòng biết lời Valanthe nói là thật. Muội muội của mình là Đại Tế Ti của cây sinh mệnh, thông qua cầu nguyện với cây sinh mệnh để có thể nhận được lời tiên đoán, dẫn dắt toàn bộ Tinh linh tộc đi đến con đường huy hoàng. Bởi vậy, lời nàng nói tuyệt đối không sai!

“Ca ca, cây sinh mệnh nói cho muội biết, muội phải tự mình đi nghênh đón người kia!”

Lời của Valanthe làm cho Illaba hoàn toàn hoảng sợ, phải biết rằng bên ngoài có bao nhiêu người biết được rằng vị muội muội đáng yêu của hắn có thể nhận được lời tiên đoán của cây sinh mệnh cũng là vị công chúa mỹ mạo tuyệt thế của Tinh linh tộc! Nhưng Illaba cũng biết, mình không thể vi phạm ý tứ của cây sinh mệnh.

“Valanthe, bên ngoài có rất nhiều nguy hiểm.”

“Đương nhiên là ta biết, ca ca, cây sinh mệnh cũng biết, bởi vậy nàng ban ma pháp cho ta.”

Valanthe nói xong trong miệng đọc lên một chuỗi dài ma chú khó hiểu, chỉ lát sau, nguyên bản một cô công chúa mỹ mạo tuyệt thế trở thành một cô gái dung mạo bình thường, ngay cả tai giống như tai của nhân loại. (tinh linh tai nhọn ^^~)

Illaba kinh hỉ nhìn muội muội thay đổi, rốt cục lộ ra nụ cười, nói : “Đây là cây sinh mệnh dạy cho muội?”

“Đúng vậy, ca ca.”

“Thật tốt quá.” Illaba nói xong, phân phó hai tinh linh vẫn canh giữ ở ngoài cửa“Samir, Seymour, hai người các ngươi đi theo bảo hộ công chúa, không được sai sót!”

“Dạ, Vương.”

Bên kia, sau khi Tiểu Duy bọn họ tàn sát hết toàn bộ cương thi trong Alex thành, đám Harry bắt đầu tìm kiếm cô bé cần giải cứu trong nhiệm vụ đề cập. Tiểu Duy khoát tay, câu cô nói tiếp sau đó giống như dang hỏi hôm nay thời tiết thế nào.

“Không cần tìm, cô bé kia đang ở bên trong.”

Cathy rất muốn hỏi Tiểu Duy nàng làm sao mà biết được, nhưng lại không có cơ hội mở miệng. Bởi vì Tiểu Duy chạy tới phòng trong cùng, hơn nữa còn một cước đạp mở cửa phòng.

Trong phòng tản ra mùi nấm mốc, tất cả gia cụ đều chất đống ở cửa, bị Tiểu Duy đá văng cửa thì chũng bay tứ tan khắp phòng. Trong phòng có một thây khô mặc váy màu hồng nhạt, có vẻ là một đứa trẻ khoảng mười bốn, mười năm tuổi, không có bất kỳ giãy dụa dấu vết, ra đi vô cùng an tường.

“Đó là cô bé cần tìm trong hiệm vụ.”

Tiểu Duy chỉ vào thây khô, vẻ mặt bình tĩnh nói. Ngay cả Cathy cũng cảm thấy có chút ghê tởm, vì sao … cô gái này lại tỏ ra bình thường như thế? Chẳng lẽ nàng thường xuyên thấy thây khô???

“Trên thực tế người tuyên bố nhiệm vụ này là phụ thân của cô bé, cũng chính là thành chủ. Sau khi hắn biến thành cương thi, hắn dựa vào nghị lực của mình cố gắng không để mất lí trí đi ban bố nhiệm vụ này hy vọng ai đó có thể cứu con gái mình.”

Ngữ điệu bình tĩnh giống như kể lại một câu chuyện xưa không hề liên quan tới mình, Tiểu Duy đi đến phía sau cỗ thây khô, mở chiếc tủ bị đóng ở sau đó, để lộ ra những ánh vàng rực rỡ, suýt nữa làm mọi người choáng váng.

“Đáng tiếc, ý trời không như ý người, tới quá muộn, con gái hắn đã chết đói.”

Cathy đang nhìn đến lượng kim tệ khổng lồ đó lập tức hiểu Tiểu Duy muốn dùng trữ vật đạo cụ, liền phân phó mọi người đi ra ngoài, tuy không ai muốn nhưng cũng không thể làm trái mệnh lệnh của đội trưởng. Trong phòng chỉ còn lại có bốn người đám Harry cùng với Tiểu Duy và Cathy.

“Harry, ngươi lại đây lấy kim tệ a, thất thần cái gì?”

“Tiểu Duy, số tiền này. . . . . . Không phải thành chủ đại nhân lưu cho vị tiểu thư này sao?” Harry khó xử nhìn Tiểu Duy, lấy đồ của người chết là chuyện xấu nha?

“Ngươi đang ở đây nói cái gì a? Thành chủ đã biến thành cương thi rồi, hắn như thế nào đem nhiệm vụ thưởng cho Mạo Hiểm Giả nghiệp đoàn a?” Tiểu Duy liếc mắt, tức giận nói, “Số kim tệ này là cấp cho người thành công giải cứu nữ nhi của hắn.”

“Tiểu Duy. . . . . . Ngươi là làm sao mà biết điều này?”

“Ngươi trở về giao nhiệm vụ sẽ biết.” Tiểu Duy trước đây cũng nghĩ như Harry, nhớ lại lúc trả nhiệm vụ thì bị bảo phần thưởng ở đây, làm cô phải quay lại đây, làm cô tức điên người.

Mọi người đem túi của mình đựng đầy kim tệ, nhưng vẫn còn dư một đống lớn kim tệ sáng rực ả góc phòng.

“Đều lấy xong rồi?” Tiểu Duy nhìn đống kim tệ cười thật tươi “Vậy tất cả kim tệ này đều là của ta.”

Nói xong, tay trái đảo qua, đống kim tệ biến mất .

Trước đây ở Yzer ha được chứng kiến Tiểu Duy sử dụng trữ vật đạo cụ, nhưng là không nghĩ tới cư nhiên không gian lại lớn như vậy, thật là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

Lấy hết kim tệ, Tiểu Duy đi đến trước thây khô, trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, cô bế thây khô kia lên

“Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?” Harry cũng gọi không ra tên Tiểu Duy, vô ý thức lui về phía sau từng bước, khó tin nhìn Tiểu Duy.

“Làm gì? Mang về giao nhiệm vụ a!”

“. . . . . .”

Vì thế, trong con mắt mở to của mọi người Tiểu Duy ôm thây khô lên, đi đến điểm truyền tống, sau đó nghênh ngang đi tới Mạo Hiểm Giả nghiệp đòn, dọc đường dọa sợ không ít người lớn và trẻ con.

Khi đi đến trước cửa Mạo Hiểm Giả nghiệp đoàn, Tiểu Duy mắt nhìn phía sau, than thở:

“Hiện tại tâm lý NPC thật kém.”

Cathy nghe thấy những lời này thời điểm một chân đang hướng vào bên trong nghiệp đoàn, chân suýt trượt té. Tuy không hiểu NPC nghĩa là gì, bất quá đến tột cùng là tâm lý ai kém a?

Ngay khi vị nhân viên quản lý tiểu thư hoảng sợ hét lên, Tiểu Duy đã đặt xong thây khô lên bàn, cau mày chò cô gái kia thét xong.

“Thân là nhân viên quản lý nhiệm vụ cô thật sự rất không chuyên nghiệp.” Không chút khách khí chỉ trích vị nhân viên đã sợ tới choáng váng, Tiểu Duy chỉ vào kia cổ thây khô, nói : “Ta giao nhiệm vụ.”

Nhân viên quản lý tiểu thư nước mắt đầm đìa nhìn Tiểu Duy, run rẩy một câu cũng nói không được.

“Tiểu thư, ta giao nhiệm vụ! Cương thi thành nhiệm vụ!”

Lời này vừa nói ra, Mạo Hiểm Giả nghiệp đoàn một mảnh xôn xao. Cư nhiên thật sự có người hoàn thành nhiệm vụ giải cứu cương thi thành!! Tất cả mọi người muốn nhìn một chút đến tột cùng là ai có thể hoàn thành cái kia ít khả năng hoàn thành nhiệm vụ, cũng đang quay đầu thời điểm thấy được một khối thây khô!

Nữ nhân viên quản lý nhiệm vụ sợ tới mức cả người phát run, vài lần cầm lấy quản lý sổ tay đều rơi trên mặt đất, dưới sự trợ giúp của vài người, nàng mới tìm được Tiểu Duy tiếp nhiệm vụ.

“Xin, xin hỏi. . . . . . người cần cứu, cứu . . . . .”

“Chính là người này.” Tiểu Duy chỉ vào kia cổ thây khô, “Nàng đợi không được chúng ta đi cứu nàng cũng đã chết đói, cho nên ta đem thi thể trở về.”

“Vậy. . . . . . trên này viết, viết phần thưởng nhiệm vụ, thưởng cho người, là ở cứu ra nhân thời điểm cấp, cấp . . . . . .”

“Ngươi giúp ta ghi lại hoàn thành là được, phần thưởng ta đã lấy được.”

“Kia, vậy ngươi, ngươi đem này, này. . . . . .”

“Ta chỉ phụ trách mang đi ra, còn lại là không phải là vấn đề của ta” Tiểu Duy nói xong xoay người rời đi rồi, để lại nữ nhân viên quản lý nhiệm vụ đã bất tỉnh nhân sự.

Tiểu Duy đi ra Mạo Hiểm Giả nghiệp đoàn về sau, ở trong góc, có mấy nam nhân cao lớn mặc đồ đen, trong đó có một người nhỏ giọng thì thầm với một người khác:

“Thiếu chủ, ngươi xem người kia. . . . . .”

“Rất thú vị, lần này quả nhiên không có tới nhầm nơi.”
Bình Luận (0)
Comment