Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 25



“Đường Tiểu Nhu, cậu nói gì?”

Hàm Hinh không nhịn được cười, cách điện thoại liếc mắt khinh thường.

Cô gái này nghĩ cô như vậy sao?

Trong đầu nghĩ cái gì vậy!

Mặc dù… Hôn nhân không tình yêu này quả thật không đáng để ca tụng, nhưng tình hình trước mắt này, cho dù thế nào cô cũng không thể để lỗ vốn.

Nhà họ Mộ có thể diện, có tiền, thứ cô muốn, thậm chí có thể nói là tất cả phụ nữ mong muốn đều dưới quyền cô, đủ may mắn.


Đường Tiểu Nhu tiếp tục gấp gáp không thôi mà nói: “Hàm Hinh, nếu cậu thật sự thiếu tiền, mình giúp cậu, mình làm thêm, làm xuyên đêm mấy bữa nữa là có thể tích cóp được mà, hay là mình hỏi bà nội xem có thể cho mình vay không nhé? Giải quyết vấn đề này trước đã…”

Đọc truyện tại đây.

Hàm Hinh nghe lời này rất cảm động.

Từ sau khi nhà cô phá sản, bạn bè trước đó gần như đều trốn tránh không thấy đâu hết, hoặc không thì lại nhượng bộ đối phương.

Thấy rõ lòng người bao nhiêu lại nhận rõ ấm lạnh bấy nhiêu.

Chỉ có cô ấy mãi mãi đứng về phía cô, không rời xa không vứt bỏ.

Đời người có thể có một người bạn như vậy, nên biết thoả mãn.

“Đừng, bà nội lớn tuổi rồi, cho dù đưa mình, mình cũng không dùng đâu, là nhà họ Mộ, người mình gả cho là Mộ Dịch Kỳ.”

Hồi lâu sau, cô mới ung dung nói cười một câu, cho dù mang theo sự cay đắng.

“…”

Trong điện thoại, im lặng vài giây.

Sau đó, giọng Đường Tiểu Nhu như sấm đánh bên tai: “Cái gì! Mộ Dịch Kỳ? Mộ Dịch Kỳ người đứng đầu bốn vị thiếu gia?”


“… Ừm, là anh ấy.”

Hàm Hinh lên xe, đi về hướng công ty.

Khiếp sợ đến tột đỉnh, Đường Tiểu Nhu trong điện thoại đã bùng nổ, cách thức nữ hán tử kinh ngạc, đơn giản, thô bạo.

“Mẹ nó, cậu vậy mà lại không nói cho mình, kết hôn khi nào? Lại còn giấu tụi mình!”

Gió nhẹ thổi làn tóc mềm mại của người con gái, tung bay ra ngoài cửa sổ, đường cong khuôn mặt khiến cho người đàn ông ngồi trong xe thương vụ thoáng qua hơi ngưng lại, gò má khuôn mặt nhìn nghiêng, đường nét xinh đẹp hiện lên trong đầu.

Khi anh ấy nhìn lại lần nữa thì cửa sổ xe đã bị đóng lại, không thấy được gì nữa.

Gió quá lớn khiến tai Hàm Hinh cảm thấy đau, cô dứt khoát đóng cửa lại.

“Sao cậu lại gả cho anh ta? Đúng rồi, hai người quen nhau khi nào?”

Đường Tiểu Nhu cảm thấy tò mò, sao cô không biết Hàm Hinh quen Cậu chủ Mộ nhỉ.

Đây có thể nói là kết hôn chớp nhoáng đó!

Quá nhiều câu hỏi, Hàm Hinh tự biết không thể để lộ một vài chuyện quan trọng nhất, như vậy cũng sẽ không khiến Đường Tiểu Nhu lo lắng.

Huống hồ sau khi kết hôn phải sinh con trong vòng hai năm, thoả thuận này chỉ có cô và ông cụ Mộ biết, những người khác hoàn toàn không biết.


Giả vờ vội vàng, điện thoại lung lay vài lần, Hàm Hinh vội vội vàng vàng nói: “Chuyện này có chút rườm rà, đến khi nào có thời gian gặp nhau thì nói, mình đến công ty họ rồi.”

“Đi làm sao?”

“Ừm.”

Đường Tiểu Nhu ngáp một cái, bên kia điện thoại truyền tới tiếng chăn mền sột soạt, lười biếng nói: “Được rồi, cậu làm việc trước đi, mình ngủ đã, còn cho rằng cậu xảy ra chuyện gì rồi.”

Cúp điện thoại, Hàm Hinh mang theo thứ ông cụ Mộ nói cho cô đến tầng mười hai… bộ phận nhân sự.

Giám đốc vửa nhìn thấy cô, theo bản năng lập tức thay đổi ánh mắt, bút chống dưới cằm, ánh mắt dò xét hoài nghi không chút che giấu nhìn cô.

Không giống người đã từng đi làm, trông có vẻ non nớt như học sinh đại học.

Tuổi còn trẻ như vậy mà có thể ngồi lên vị trí thư ký Tổng Giám đốc, quả thật rất khiến người khác nghi ngờ.




Bình Luận (0)
Comment