Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 3



"A lô? Bác sĩ Lâm đấy sao?" Hàm Hinh nhịn khóc, nghe máy.

Tên hiện lên trong điện thoại, là bác sĩ điều trị chính của ba cô.

"Tiểu Hàn à, cháu đã gom đủ tiền phẫu thuật cho ba cháu chưa? Đây là chuyện liên quan đến mạng người, đừng trì hoãn nữa. Nếu còn chưa gom đủ, bệnh viện của bọn chú chỉ có thể trả ba cháu về thôi! Ở đây không phải là tổ chức từ thiện!"

Giọng nói nôn nóng và gây khó dễ của bác sĩ Lâm lập tức truyền tới từ đầu bên kia điện thoại, liên tục than thở.

Vừa nghe, trong lòng Hàm Hinh bỗng căng thẳng, lập tức lau sạch nước mắt: “Đừng mà. Bác sĩ Lâm, cháu xin chú, chú đừng đưa ba cháu ra ngoài, cháu lập tức gom đủ tiền thuốc thang, cháu chỉ thiếu chín trăm triệu, chỉ thiếu chín trăm triệu nữa là đủ rồi!"


"Cái gì cơ? Còn thiếu nhiều thế à? Lần phẫu thuật này cần ít nhất là một tỷ hai, thế mà cháu mới gom được ba trăm triệu ư? Hàm Hinh à, nếu không phải chú và ba cháu là bạn, cháu có tin rằng chú tuyệt đối không để cho ông ta ở bệnh viện lâu thế không!"

Giọng điệu không màng tình người của bác sĩ Lâm cực kì hung ác, cùng với dáng vẻ hiền hòa ngày thường, hoàn toàn khác biệt.

Trong cái nhìn của Hàm Hinh, mọi chuyện này, đều do tiền gây ra.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Đáng tiếc, cô cũng bại bởi tiền.

"Cháu xin chú đó, cho cháu thêm một cơ hội cuối, được không? Cho cháu ba ngày, cho cháu ba ngày thôi được không? Trong vòng ba ngày, cháu nhất định sẽ kiếm đủ một tỷ hai!"

Lúc Hàm Hinh chạy tới bệnh viện, ở cửa phòng bệnh, bác sĩ Lâm còn ở bên trong, đang thảo luận gì đó với y tá. Sau khi nhìn thấy cô, ánh mắt hai người đều thay đổi.

"Cô ra ngoài nước." Bác sĩ Lâm khoát tay với y tá, rút ống nghe.

Y tá nhìn Hàm Hinh, có chút không kiên nhẫn, lúc gần đi thì nói với Hàm Hinh: “Làm phiền cô Hàm đây nhanh chóng nộp tiền thuốc thang, bệnh viện chúng tôi sắp bị cô làm cho nghèo nàn rồi đấy!"

Bác sĩ Lâm giục mấy tiếng, cuối cùng y tá đó mới bất đắc dĩ rời đi.

"Bác sĩ Lâm, xin lỗi." Hàm Hinh cúi đầu, khom người cúi chào bác sĩ Lâm.


Thấy vậy, bác sĩ Lâm vừa như gươm tuốt vỏ lại thở dài than thở, lấy kính lão xuống, nói: “Tiểu Hàn, không phải chú hẹp hòi, mà cháu phải biết, bệnh viện này không do chú mở, chú đã cố hết sức giúp đỡ bọn cháu rồi. Bây giờ lãnh đạo cũng gây áp lực cho chú, chú không thể tiếp tục rộng rãi thế được, nếu không chú cũng phải mất chức vị này!"

Hàm Hinh biết, cô cũng biết bác sĩ Lâm gây khó dễ, tiền, bây giờ cô rất cần tiền!

"Ba ngày, chỉ cần ba ngày thôi! Ba ngày sau cháu nhất định đưa hết tiền phẫu thuật, một đồng cũng không thiếu! Nhưng bây giờ, cháu xin mọi người đấy, đừng ngừng thuốc của ba cháu được không, vậy sẽ xảy ra chuyện mất!"

Hàm Hinh cầm lấy ống tay áo của bác sĩ Lâm, cực kì thấp kém, nhìn ba nằm trên giường bệnh, trong ngực như có con dao quấy nhiễu.

Cô quỳ xuống, quỳ bên cạnh giường bệnh của ba.

Tất cả đều do lỗi của cô, nếu năm đó cô không dẫn sói vào nhà, bây giờ tất cả người nhà họ Hàm sao lại rơi vào kết cục này...

Ngay cả một tỷ hai tiền thuốc thang cũng chưa nộp nổi!

Đêm đó, không chỉ là đêm tối tăm nhất trong đời cô, mà cũng là đêm tối tăm nhất của tất cả người nhà họ Hàm.

Người thân cận nhất nuôi dưỡng bên người, quay đầu lại làm kẻ vô ơn, tự tay nuốt sống tất cả sản nghiệp nhà cô.

Bây giờ Hàm Hinh chỉ hận không thể bóp chết bản thân năm đó, cô không nên nhất thời mềm lòng, đáng ra nên nhìn anh ta bị người đánh chết, cô nên thờ ơ mới phải!


Nhất thời hiền lành, làm cho một mái nhà hạnh phúc tan vỡ như bây giờ đây...

...

Lúc ra khỏi bệnh viện, đã tám, chín giờ tối rồi.

Nhìn đèn đuốc của vạn nhà ngoài cổng lớn, ánh đèn dịu nhẹ yên bình, trong lòng Hàm Hinh cảm thấy vị chua xót, hoàn toàn không có ngọn đèn nào sáng vì cô.

Ban đêm, đèn neon trên đường sáng lên, đèn đỏ rượu xanh, lóng lánh mắt cô.

Chín trăm triệu, cô đến đâu để gom đủ chín trăm triệu đây?

"A lô, Tiểu Nhu à, giúp tớ chuyện này được không?"




Bình Luận (0)
Comment