Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 42



...

"Gọi tớ ra làm gì?"

Trong điện thoại, là giọng nói của Đường Tiểu Nhu.

"À, kết hôn xong liền đem chị em tốt ném qua một bên? Lâu như vậy cũng không gọi điện cho tớ, Hàm Hinh, cậu đấy có chồng quả nhiên liền vui đến quên cả trời đất rồi?"

Vui đến quên cả trời đất?

Hàm Hinh không hề cảm thấy như vậy.


Thậm chí số lần cô và Mộ Dịch Kỳ gặp mặt còn không đếm hết mười đầu ngón tay.

"Không có, đừng có nói lung tung, vẫn là cậu tốt nhất." Tiếng cười trầm thấp, lòng lại tràn ra tràn đầy thỏa mãn.

"Cái này đúng này, hôm nay vừa hay không có việc gì, đi dạo phố với tớ đi, ăn mặc theo mùa, tớ muốn mua mấy bộ quần áo mới."

Cập nhật sớm nhất tại.

Hơi do dự một chút, dường như cô nghĩ tới điều gì đó: "Được, tớ đi cùng cậu, vừa hay tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu."

"Chuyện gì đấy?"

Hàm Hinh đã thu dọn đồ đạc, gấp gáp nói: "Trong điện thoại không nói rõ được, gặp mặt rồi nói."

Cô nghĩ nghĩ, Tiểu Nhu chắc là còn chưa biết Cảnh Nguyên Trạch cũng đang ở thành phố H nên nhắc nhở cô trước miễn cho đến lúc đó cô ấy lại xảy ra chuyện gì đó không hay.

Hết sức hài lòng nói vào điện thoại: "Được, đợi chút nữa gặp."

Hai mươi phút sau.

Ngồi trong nhà hàng, Hàm Hinh đem những người và những chuyện mấy ngày nay gặp phải đều kể lại hết cho Đường Tiểu Nhu một lần.


Quả nhiên, sau khi nghe xong Đường Tiểu Nhu vén tay áo lên tư thế hùng hổ: "Người đâu? Ở đâu? Cậu nói cho tớ đi!"

"Cậu đừng như vậy, bây giờ tớ không có quan hệ gì với anh ta nữa, không đáng."

Đường Tiểu Nhu không thể tưởng tượng nổi nhìn cô, nói: "Hàm Hinh, có phải cậu bị ngốc hay không, năm đó Cảnh Nguyên Trạch không tin cậu như thế, tớ thật sự cũng không hiểu nối tại sao cậu vẫn muốn che chở cho tên đàn ông cặn bã đó như vậy, nếu là tớ, không đánh vỡ đầu của anh ta đã là tốt lắm rồi!"

"..."

Đường Tiểu Nhu tên là Đường Tiểu Nhu, nhưng tên và con người của co ấy là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Cầm ống hút chọc chọc vào ly kem tươi đủ mọi màu sắc, hít sâu một hương vị ngọt ngào.

Hàm Hinh lắc đầu, nói: "Chuyện cũng qua rồi, tớ không trách anh ta."

"... chờ một chút, cậu vừa mới nói hôm nay cậu còn nhìn thấy Âu Cát Lợi, ở văn phòng của Cảnh Nguyên Trạch?"

Nhắc đến chuyện này, đáy mắt Hàm Hinh không khỏi rét lạnh một chút, có một số việc,cô cũng nên đoán được từ sớm.

"Ừm, trong tay đang cầm quả xoài, đó là loại hoa quả Cảnh Nguyên Trạch thích ăn nhất."

Lúc đó, Đường Tiểu Nhu lâm vào trầm tư.


"Một năm trước, cậu và Âu Cát Lợi đồng thời được trường học cử đi Anh quốc làm học sinh trao đổi, một đêm trước khi về nước, người nước ngoài nhiệt tình lỗ mãng, cậu say rượu nên không giữ được trinh tiết, Cảnh Nguyên Trạch là bạn trai của cậu nhưng anh ta đã không tin cậu thì chớ lại còn trách cậu ăn ở không chung thủy, bây giờ bên cạnh anh ta đã có Âu Cát Lợi lại vẫn xin cậu tái hợp lại, Hàm Hinh, Âu Cát Lợi đã từng là bạn tốt của chúng ta, mặc dù bây giờ không còn như trước nữa, nhưng cậu nói gặp cô ta ở văn phòng của Cảnh Nguyên Trạch, thế nào tớ vẫn cảm thấy là lạ?"

Hàm Hinh lạnh nhạt trả lời Tiểu Nhu: " Âu Cát Lợi vẫn luôn thích Cảnh Nguyên Trạch."

Chỉ là ngại có cô.

"Cái gì? Âu Cát Lợi thích Cảnh Nguyên Trạch?" Đường Tiểu Nhu giống như là biết được chuyện lớn động trời, hai mắt không thể tin được, vốn còn muốn tiếp tục hỏi kỹ hơn một chút nhưng lại phát hiện vẻ mặt Hàm Hinh bối rối khó xử mới giật mình vì lời vừa mới nói lộ ra miệng, đó là chuyện đau khổ nhất trong lòng Hàm Hinh mà cô không muốn ai đụng vào!

"Ôi dào, nhắc tới bọn họ làm gì, không nói nữa, nghĩ tới bọn họ tớ đã muốn bực mình rồi, hôm nay là đi giải sầu chứ không phải đến để phiền lòng."

Đường Tiểu Nhu tùy ý chuyển chủ đề, cười tủm tỉm nhận đồ uống trong tay Hàm Hinh, giúp cô quấy đều mấy cái, trộn lẫn đồ uống đủ mọi màu sắc sau đó đưa đến miệng cô.

Hàm Hinh khinh bỉ nhìn cô, hút một hơi liền buông xuống.

"Tiểu Nhu, đối tác công việc của tớ lần này chính là Cảnh Nguyên Trạch, bây giờ đầu tớ đang rối như tơ vò."




Bình Luận (0)
Comment