Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 67



Sáng sớm hôm sau, Hàm Hinh sẽ đi làm.

Nhưng mà tối hôm qua, sau khi đi theo Mộ Dịch Kỳ về nhà, đã có một chuyện xảy ra khiến cô không thể nghĩ thông suốt được.

Lúc vào cửa, anh cố chấp muốn cởi quần áo cô, lúc ấy cô đã tưởng... Nào ngờ, anh chỉ đích thân giúp cô tắm rửa mà thôi.

Tuy lúc đó không nói gì, nhưng mà ánh mắt cùng với sức lực của anh đều khiến cô không có lí do mà cự tuyệt.

Tuy loại tình huống này không phải là lần đầu tiên, nhưng trước kia là lúc cô chưa có ý thức, không rõ đang xảy ra chuyện gì nên mới lựa chọn im lặng mà tối hôm qua, là có nhận thức rõ ràng...

Càng nghĩ, mặt cô càng nóng lên, Hàm Hinh ngồi trên ghế vẫn chưa ngừng suy nghĩ chuyện đó.

"Hàm Hinh, Hàm Hinh..."

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Lúc này, có người đang gọi cô.

Ngẩng đầu lên, thấy Từ Du đang đi đến.

"Từ... Thư kí Từ?"


Sao anh ta lại tới đây?

Từ Du trong tay cầm một cái thùng lớn, cười với Hàm Hinh: "Tôi tới đón cô."

"Đón tôi?"

Chiếc thùng lớn được đặt trên bàn, bắt đầu thu dọn đồ. Từ Du một bên giải thích, một bên đem đồ của Hàm Hinh để vào trong thùng: "Đúng vậy, cô chủ, tổng giám đốc kêu cô quay lại, chính là quay về vị trí cũ."

"Thư kí của anh ấy? Anh ấy không phải kêu tôi đến đây làm việc thật tốt sao, sao lại là quay về vị trí cũ?"

Từ Du chậm rãi nhớ lại chuyện xảy ra sáng nay.

Sáng sớm, khi anh vừa tới công ty, ăn mặc chỉnh tề đi làm, người đàn ông kia vừa bước vào cửa, anh còn đang định cất tiếng chào, ngờ đâu liền nghe thấy Mộ Dịch Kỳ kêu anh tới bộ phận thị trường để đón người.

Không cần nghĩ, cũng biết đó là ai.

Bởi vì đột nhiên bị giày vò, anh liền lắm mồm hỏi một câu. Đúng, chính là một câu: "Vì sao trước kia lại điều cô chủ đến bộ phận thị trường?"

Tốt thôi, bởi vì một câu này, anh liền bị trừ nguyên một tháng tiền lương cùng với gấp đôi tiền thưởng!

Vừa đẹp hôm nay là ngày cuối cùng của tháng này! Sự kiên trì trong suốt 29 ngày, liền bởi vì ngày cuối cùng mà bị hủy đi trong nháy mắt, ai có thể hiểu anh đau lòng tới mức nào chứ, anh đang chảy máu đây!

Từ Du đáng thương đâu biết rằng người đàn ông kia chính là không thể phát giận được, nên tùy tiện tìm một con dê để phát tiết, mà anh lại là người gần anh ta nhất, nên cũng không có cách nào!

Thở dài, Từ Du tự biết bản thân mình không may mắn.

"Cô chủ, việc này tôi cũng không rõ, ý của tổng giám đốc chính là muốn cô quay lại, chắc là thấy người ở bộ phận thị trường có vẻ vất vả hơn, đúng rồi, về hạng mục của tập đoàn nhà họ Cảnh, đã không còn do cô phụ trách nữa rồi."

Cho đến khi nghe được hai câu cuối cùng, lúc này mới khiến cho Hàm Hinh cảm thấy cần cảnh giác.

"Anh nói cái gì, Cảnh thị không còn do tôi phụ trách?"

"Vâng, nó đã được giao cho tôi, hạng mục này giờ tôi phụ trách."

Hàm Hinh không hề nghĩ tới sẽ đột nhiên xuất hiện chuyện này, nó xảy ra quá nhanh!

"Từ Du, anh có thấy gương mặt Mộ Dịch Kỳ hôm nay có gì thay đổi không?"

"Thay đổi? Thay đổi cái gì?"

Hàm Hinh nhìn một cách khinh thường, bỏ đi bỏ đi, cũng khó có thể giải thích với anh ta.

"À, cũng không có gì, tôi cảm thấy anh ấy có chút kì lạ."

Khi ra khỏi cửa, liền trùng hợp nhìn thấy Tô Mẫn Di đang tiến về phía này, chỉ sợ việc Hàm Hinh chuyển sang làm thư kí chỉ có cô là người biết cuối cùng. Tô Mẫn Di thấy Từ Du đang giúp cô thu dọn đồ đạc, ánh mắt liền hiện lên tia trào phúng.


"Phải đi rồi à?"

Nghe thì giống như chỉ là một lời hỏi thăm ân cần mà thôi, nhưng giọng điệu lại có chút kì quái.

"Vâng, mọi thứ đều nghe theo sắp xếp của cấp trên." Hàm Hinh khách khí trả lời.

Tô Mẫn Di lạnh lùng liếc mắt nhìn cái thùng mà Từ Du đang ôm trên người, trong lòng lóe lên sự đố kị.

Tốt xấu gì cũng phải có thứ tự trước sau đi, cô làm ở Mặc thị làm nhiều năm như vậy mà vẫn chỉ là tổ trưởng, dựa vào cái gì Hàm Hinh có thể thăng chức làm thư kí của tổng giám đốc?

Không phải dự án Cảnh thị còn chưa có hoàn thành sao! Cũng công bằng quá rồi đó?!

"Tổ trưởng Tô, đừng nói nữa, mau làm việc thôi, chúng tôi phải đi trước rồi."

Từ Du ra mặt, lạnh giọng cắt ngang cuộc nói chuyện, bộ dạng cấp trên nghiêm khắc nói.

Tô Mẫn Di đương nhiên không dám nói nữa, bĩu môi, khi Hàm Hinh đi qua liền cúi thấp người xuống, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Nắm cho chắc? Hàm Hinh, cô đúng là thực sự có khả năng ha!"

Lúc đó, ánh mắt Hàm Hinh thâm sâu nhìn cô, Tô Mẫn Di đã không còn che giấu ánh mắt khinh bỉ của mình, cười lạnh một tiếng rồi xoay người đi.

"Cô chủ, sao vậy?"

Từ Du để ý sau khi Hàm Hinh ra khỏi cửa sắc mặt cũng không tốt lắm, vừa rồi không phải còn rất tốt sao?

"Không có việc gì, không có việc gì." Khẽ nhếch khóe miệng rồi lại im lặng không nói gì.

Trở lại vị trí ban đầu, đồ dùng các thứ đều được Từ Du giúp cô thu dọn, Hàm Hinh thực sự rất cảm ơn anh.

"Được rồi, anh bận chuyện của mình đi, tự tôi có thể lo được rồi."

"Cô chủ, đây là việc mà tổng giám đốc giao cho, ngài ấy bảo tôi phải sắp xếp thật tốt cho cô."

Nhìn mặt của Từ Du đầy trách nhiệm, ngay cả dáng vẻ cũng thế.

Lúc này, điện thoại nội tuyến vang lên, Hàm Hinh nhận điện thoại, theo tiềm thức nói theo khẩu hiệu của cô khi ở bộ phận thị trường, chẳng qua đối phương lại nhanh hơn cô một bước: "Đi vào đây."

Sau đó, liền cúp máy.

Vì cuộc điện thoại này mà tim Hàm Hinh liền đập nhanh hơn một chút.

Cô sửa sang lại vẻ ngoài rồi mở cửa đi vào.

"Anh tìm tôi?"

Khi cô đi vào, Mộ Dịch Kỳ đang ngồi đưa lưng về phía cô, ngồi trên ghế xoay.


Khoảnh khắc người đàn ông xoay người lại, nhịp tim của cô bỗng nhiên tăng nhanh một cách đột ngột.

Ngũ quan khắc sâu cùng đôi mắt thâm trầm sắc bén, cứ thế phản chiếu vào con ngươi của cô. Hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Sau này cô không phải đến bộ phận tiếp thị nữa, hạng mục của Cảnh thị cũng không cần cô phụ trách.

"Tôi biết, những điều này Từ Du đã nói với tôi rồi."

"À, thế còn cô?"

Mộ Dịch Kỳ hỏi.

Hàm Hinh ngẩn người, không hiểu câu này là có ý gì, cô làm sao?

"Xin lỗi, tôi, tôi làm sao?

Trực tiếp kêu cô đi vào rồi lại hỏi những vấn đề mà cô vô cùng khó hiểu, mơ mơ hồ hồ, khiến cô không biết phải trả lời như thế nào cho đúng.

Mộ Dịch Kỳ nheo đôi mắt, tay vuốt vuốt cằm, thản nhiên nói: "Chẳng lẽ cô không có gì cần nói với tôi sao? Ví như, tôi hủy bỏ hạng mục Cảnh thị trong tay cô."

Suy cho cùng, phụ nữ đều nhạy cảm. Chỉ cần cho một gợi ý thì họ có thể suy ra hàng ngàn ý tưởng và ngay lập tức não bộ sẽ hoạt động chọn lọc.

"Anh cũng biết rồi sao?"

"Tôi không cần biết?" Giọng điệu của Mộ Dịch Kỳ càng thêm không tốt, sự mỉa mai ẩn sau đôi môi mỏng lạnh lẽo lan ra. Từ đầu đến cuối anh đều nhìn Hàm Hinh bằng ánh mắt của người trên cao nhìn xuống.

"Không có, tôi không phải có ý này, tôi chỉ là, chính là nghĩ căn bản không cần phải nói với anh."

"Không cần nói cho tôi biết? Hàm Hinh, đây là những gì cô nghĩ?"

Tối hôm qua, anh đã chuẩn bị thật tốt để chất vấn cô, nhưng ngại trên người cô còn có vết thương, nên không muốn gây sức ép mà chờ cô chủ động mở miệng.

Sau cả một đêm trằn trọc không ngủ, thực không ngờ người đầu tiên không chịu được lại là anh, tốt lắm! Chết tiệt!

Anh thực sự đã xem nhẹ cảm giác tồn tại của người phụ nữ này!




Bình Luận (0)
Comment