Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 95



Hàm Hinh nhìn que thử thai đầy lo lắng, khi thấy ngày sản xuất in trên túi, cô khẽ nhíu mày lại, thật xấu hổ!

"Tiểu Nhu, que thử thai sản xuất vào ba năm trước còn dùng được không?!"

"Ba năm trước?"

Đường Tiểu Nhu không tin, cầm lấy nhìn, không ngờ đúng là ba năm trước thật!

Xấu hổ quá!

Hàm Hinh lắc đầu vẻ bất đắc dĩ, ném que thử thai vào thùng rác, cũng ném cả túi nhựa đi: "Thôi, tớ không cần thứ này nữa, muốn biết có hay không thì gặp bác sĩ, tớ cũng yên tâm hơn."

Nghe thế, Đường Tiểu Nhu cũng thấy đúng, để đỡ cho cô ấy đỡ băn khoăn, dù sao ở góc độ khoa học mà nói thì như vậy cũng là chắc chắn nhất.

"Đúng rồi, cậu có muốn nói với anh ta không?"

Đường Tiểu Nhu chỉ sang phòng bên cạnh, Lộ Thần Tường đang làm việc ở đó.

"Đừng, đừng nói với anh ấy." Hàm Hinh đưa tay sờ bụng theo bản năng, đột nhiên cảm thấy lo lắng.

Hai người lén ra ngoài đến khoa phụ sản.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.


Bởi vì Hàm Hinh đang mặc đồ bệnh nhân nên bác sĩ rất nhanh tiến hành kiểm tra tổng quát cho cô, đưa cho cô một tờ giấy: "Cô ra ngoài chờ một lát, khi nào có kết quả sẽ thông báo cho cô."

"Cảm ơn bác sĩ."

Đường Tiểu Nhu đỡ Hàm Hinh ra ngoài, vô thức coi cô là phụ nữ mang thai.

"Tiểu Nhu, tớ không yếu ớt như vậy, không cần lúc nào cũng phải đỡ đâu."

Hàm Hinh thật sự không chịu được sự “cẩn thận tỉ mỉ” của cô bạn, từ đi đứng, nhấc tay, nhấc chân, đến đâu cũng luôn miệng nhắc nhở cô phải cực kỳ cẩn thận, tai cô cũng sắp mọc thành kén rồi, suýt chút nữa cô quên luôn cách đi bộ bình thường.

Vẫn chưa có kết quả mà đã như vậy...

Một bóng dáng bỗng xuất hiện trong tầm mắt Hàm Hinh, mà dường như người đó cũng cảm nhận được cái nhìn của cô, bèn quay sang.

Cô hơi mỉm cười, hai người đối mặt nhau.

"Ai vậy?"

Đường Tiểu Nhu thấy cô bạn ngây người, huơ huơ tay trước mắt cô ấy, không thấy phản hồi bèn nhìn theo tầm mắt cô ấy.

Đôi khi thế giới thật là nhỏ, nhỏ đến mức cô đến khoa phụ sản, cô ta cũng đến.

"Đó chẳng phải là... Khổng Ý Yên sao?"

Đường Tiểu Nhu nhìn người phụ nữ bước vào kiểm tra, vẻ mặt không tin được, cô ta còn cười với các cô, giống như muốn nói: "Chờ tôi một chút, sẽ nhanh thôi."

Vô cùng kinh ngạc, đây là điều không ai đoán trước được.

Sao lại gặp được Khổng Ý Yên ở thành phố S này chứ?

"Hàm Hinh, người vừa đi vào là Khổng Ý Yên đúng không?" Đường Tiểu Nhu hỏi lại một lần nữa, cho rằng mình nhìn lầm.

Đây là thành phố S, không phải thành phố H!

"Là cô ta." Môi mỏng mấp máy, trả lời không chút do dự.

Cả người cô giống như chìm vào biển sâu, trôi nổi vô hướng, không hề có một cọng cỏ cứu mạng nào, sắp sửa chết chìm trong đó.

Cô hít thở vô cùng khó khăn.

"Không thể nào! Sao cô ta lại đến đây? Với lại không thấy Mộ Dịch Kỳ mà? Hình như cô ta đi một mình."

Hàm Hinh hít sâu một hơi, giống như có gì đó mắc nghẹn ở cổ họng, khó khăn lắm mới hít được chút không khí.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng che giấu những cảm xúc muốn bùng nổ, nắm lấy tay Đường Tiểu Nhu, hốc mắt có chút ướt: "Có phải tớ lại làm sai rồi không, rốt cuộc phải nhận ra bao nhiêu sự thật phũ phàng nữa đây..."

Đường Tiểu Nhu biết bây giờ cô ấy nhất định rất khó chịu, Khổng Ý Yên đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện, tối hôm qua Mộ Dịch Kỳ mất tích, tất cả mọi chuyện, nếu không lừa mình dối người thì có thể xâu chuỗi lại với nhau.


Quá ghê tởm!

"Không sao, không sao, chúng ta chờ kết quả trước rồi tính."

Đường Tiểu Nhu thử an ủi, vỗ vai Hàm Hinh, khẽ xoa bụng cô ấy.

Hàm Hinh đã chẳng còn cảm xúc gì nữa, ánh mắt ngơ ngác, đáy mắt ửng hồng, ngân ngấn nước.

Móng tay sắc bén đâm vào lòng bàn tay, chỉ có cô hiểu rõ nỗi đau đớn đầy chế giễu này.

"Số 34, Hàm Hinh có ở đây không?"

"Có!"

Đường Tiểu Nhu trả lời thay cô.

Sau đó, có một y tá đi tới mỉm cười nói: "Chúc mừng, cô đã mang thai sáu tuần."

"Thật sự là mang thai! Hàm Hinh! Cậu có thai!"

Vứt lại chuyện không vui vừa rồi thì tin tức này xem như sau cơn mưa trời lại sáng.

Hàm Hinh cũng phá vỡ nét bình tĩnh trên mặt: "Cảm ơn."

Trong lòng cô như có dòng suối ấm áp chảy qua.

Cô cầm tờ kết quả, nhìn thông tin viết bên trên, có nhiều thứ cô không hiểu, y tá giải thích từng câu từng chữ cho cô, tổng kết lại là cơ thể mẹ rất khỏe mạnh, nhưng bởi vì ở giai đoạn đầu thai kỳ nên cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.

"Cảm ơn." Cuối cùng, Hàm Hinh nói cảm ơn.

"Là trách nhiệm của tôi, cô không cần cảm ơn đâu, em bé rất khỏe mạnh, cô nhớ đến kiểm tra định kỳ nhé."

Y tá quay người đi vào phòng.

"Tớ đã nói rồi mà, nhất định là mang thai, Hàm Hinh, không biết vì sao tớ rất kích động!"

Đường Tiểu Nhu nắm chặt tay Hàm Hinh, không còn nói chuyện được bình thường nữa, không biết từ lúc nào nước mắt đã rơi.

Hàm Hinh lập tức dở khóc dở cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang giàn dụa nước mắt của cô bạn, cảm giác âm u đè nén trong lòng tan biến, như bầu trời sáng lại sau cơn mưa.

"Đây là chuyện vui, cậu khóc gì thế?"

Cô đưa khăn giấy cho Đường Tiểu Nhu, người phụ nữ đang mang thai cần được chăm sóc là cô, mà giờ cô phải đi an ủi ngược lại người khác.

Đường Tiểu Nhu khụt khịt mũi, không giấu được niềm vui tự đáy lòng, nói: "Mang thai vốn là một chuyện khiến người khác ngỡ ngàng, tớ cũng từng nghĩ tới nhưng không ngờ đứa bé lại đến nhanh như vậy."

Hai người nhìn nhau cười.


Trong nháy mắt, mọi chuyện đều trở thành sự thật.

Hàm Hinh xoa đầu cô ấy, không nói gì, cô chỉ cười, hai người im lặng.

Lúc này, người phụ nữ vừa đi vào khoa phụ sản cũng ra ngoài: "Hàm Hinh, cô chờ một chút."

Lúc Khổng Ý Yên đi ra thì Hàm Hinh chuẩn bị rời đi, cô ta vội vàng gọi cô lại.

Nhất thời, cô cứ đứng đờ tại chỗ, Hàm Hinh lặng lẽ vò chặt tờ kết quả trong tay, nhét vào tay áo.

Khổng Ý Yên thấy cô đứng lại thì ánh mắt hiện lên sự gian xảo, cô ta cũng mặc đồ bệnh nhân giống như Hàm Hinh.

"Hàm Hinh, tôi có chuyện muốn nói với cô."

"Không cần đâu, chúng tôi còn có chuyện gấp, tạm biệt."

Đường Tiểu Nhu đứng che ở phía trước, không muốn nói nhiều với Khổng Ý Yên.

Hơn nữa đã xác nhận Hàm Hinh đang mang thai, bây giờ cô nhất định phải trông chừng Hàm Hinh cẩn thận, không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng dường như Khổng Ý Yên không coi lời nói Đường Tiểu Nhu ra gì, lập tức nói: "Thật xin lỗi, tôi lại gây phiền phức cho cô, đêm qua, Dịch Kỳ là vì đi cứu tôi, cô đừng hiểu lầm."

Đừng hiểu lầm?

Đường Tiểu Nhu nghe thấy lời này thì trong lòng vô cùng tức giận, cô ta muốn Hàm Hinh hiểu lầm thì có!

Càng hiểu lầm càng tốt!

Chỉ mong nhanh nhanh thay được vị trí của Hàm Hinh!

"Hàm Hinh, tớ đói bụng rồi, tớ muốn ăn cơm, nếu không thì tớ sẽ khó chịu."

Đường Tiểu Nhu giở tính làm nũng để cô không ở lại đây, Hàm Hinh nhìn ra ý của cô ấy nên vỗ vỗ vào mu bàn tay Tiểu Nhu, cô đã có dự tính của mình.

Cô đi tới, dừng trước mặt Khổng Ý Yên, cười khẩy: "Cô Khổng, tôi sẽ không hiểu lầm, ngay cả hôm trước lúc anh ấy đi xã giao, có cô gái nhất định muốn ôm anh ấy thì anh ấy cũng không từ chối người đẹp ở bên cạnh, tôi biết anh ấy chỉ muốn cho thấy sức hấp dẫn của bản thân thôi, cho dù anh ấy đã kết hôn, có vợ, nhưng vẫn có rất nhiều phụ nữ muốn ở bên cạnh anh ấy."

Đường Tiểu Nhu đứng bên cạnh cũng bất ngờ.




Bình Luận (0)
Comment