Chương 117: Chương 117
Chương 117: Chương 117Chương 117: Chương 117
Lê Sơ chưa bao giờ đi tới bể bơi, cũng căn bản không biết bơi.
Thị trấn Văn Đức nhỏ như vậy, bọn nhỏ đều đi bơi dưới sông, sau đó xảy ra vài sự cố chết đuối, mẹ Phùng Ngọc Dung nói cái gì cũng không cho cô đến gần bờ sông.
Lê Sơ vẫn có chút sợ hãi đối với bể bơi.
Từ Tử Khâm xuống nước, đứng ở trong nước ngẩng đầu nhìn Lê Sơ;Sơ Sơ, nhanh xuống đi."
Ánh mắt Lê Sơ mâu thuẫn, cô quấn áo tắm trên người chặt hơn một chút, đứng trên thế nào cũng không chịu đến gần.
Từ Tử Khâm thấy cô không muốn xuống nước, lập tức cũng không cưỡng cầu nữa, tự mình bơi đi xa.
Lê Sơ cầm điện thoại di động, nghĩ chờ Từ Tử Khâm bơi trở về sẽ chụp cho cô ấy mấy tấm ảnh.
Bên cạnh bể bơi có mấy bạn nhỏ năm sáu tuổi chạy băng băng đùa giỡn, lúc nhảy qua bên cạnh Lê Sơ, Lê Sơ nghiêng người để cho bọn họ đi qua, không nghĩ tới lòng bàn chân trượt, cả người ngã vào bể bơi.
Nước từ bốn phía chảy tới quấn chặt lấy cô, toàn thân chìm trong nước, Lê Sơ giấy giụa vài cái, nhưng làm thế nào cũng đứng không vững chân, xoang mũi bị nước tràn đầy, căn bản không thể hô hấp, cổ họng cũng bị sặc đến đau nhức, đại não dân dân mất đi ý thức, chỉ còn lại cảm giác hít thở không thông mãnh liệt.
Ánh mắt chậm rãi khép lại, trong lúc hoảng hốt, Lê Sơ cảm giác được mình được một đôi tay nâng lên, áp lực trên thân thể cũng biến mất không thấy.
Lê Sơ dường như nghe thấy ai đó gọi tên mình vào tai cô.
Ngực truyên đến cảm giác áp lực, nước sặc ở cổ họng cô lập tức phun ra.
Lê Sơ chậm rãi mở mắt, ánh mắt tan rã, bọt nước nhỏ vào hốc mắt của cô, khiến cô nhìn không rõ, mọi thứ đều mông lung. Đột nhiên cô thấy được một thân ảnh quen thuộc. Lúc Lê Sơ tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy cổ họng đau dữ dội giống như bị kiếm đâm thủng.
Đầu cũng hỗn loạn, thân thể không có một chút khí lực.
Cô cố gắng mở to hai mắt mới thấy rõ mình đã về tới phòng.
Cô nhớ mình vừa rồi còn ở bên bể bơi, tại sao lại trở về phòng được.
Lê Sơ đang tuyệt không nhớ nổi mình đã trở về như thế nào.
Nhấc chăn lên xuống giường, chân rơi xuống đất, thân thể vừa muốn đứng thẳng lên, bắp chân lập tức không còn khí lực, người cũng ngã xuống.
Cô ngã xuống đất, phát ra một tiếng va chạm.
Cửa phòng mở ra, Từ Tử Khâm cuống quýt tiến lên đỡ Lê Sơ lên giường nằm,'Sơ Sơ, hiện tại thân thể cậu còn suy yếu, nghỉ ngơi thật tốt."
Lê Sơ giữ chặt tay Từ Tử Khâm, há miệng lại phát hiện nói không ra lời.
Cô vội vàng nhìn Từ Tử Khâm, trong mắt tràn đầy nghi vấn.
Sao cô lại đột nhiên biến thành như vậy.
Từ Tử Khâm dém tốt góc chăn cho Lê Sơ, vẻ mặt nghĩ mà sợ: "Cậu rơi xuống nước, may mắn được cứu kịp thời, không có đại sự gì."
Sau khi phát hiện Lê Sơ rơi xuống nước, Từ Tử Khâm sợ tới mức thiếu chút nữa sụp đổ khóc lớn, tự trách mình không nên mang cô đến bể bơi. May mà Lê Sơ không có chuyện gì, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là không sao, nếu không cô sẽ áy náy cả đời.
Lê Sơ cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc đó, nhưng chỉ hiện lên vài hình ảnh lẻ tẻ.
Cảm giác hít thở không thông sau khi rơi xuống nước khiến cô bây giờ nhớ tới vẫn sợ hãi như trước.
Lê Sơ nhìn vê phía Từ Tử Khâm, mặt mày nhăn lại, không tiếng động mở miệng: "Là ai cứu mình.”
Lúc chìm trong nước sắp mất đi ý thức, cô cảm giác được một đôi tay ôm lấy hông cô, đưa cô rời khỏi mặt nước.
Từ Tử Khâm đọc hiểu môi Lê Sơ, ánh mắt cô lóe ra, cắn chặt môi, rối rắm có nên trả lời hay không.