Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 119 - Chương 119: Chương 119

Chương 119: Chương 119 Chương 119: Chương 119Chương 119: Chương 119

Phó Tự Trì lạnh lùng cười.

Thật thú vị, bọn họ đã chia tay, Hạ Minh Châu có tư cách gì, lại lấy thân phận gì thay Lê Sơ nói lời cảm ơn.

Tay cầm ly rượu bất giác siết chặt, anh nói: "Tôi không thiếu một câu cảm ơn. Nếu thật lòng muốn cảm ơn tôi, hãy để người được cứu tự mình nói."

Hạ Minh Châu vẫn chưa nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Phó Tự Trì, hoặc là nói, địch ý đối với anh.

Anh cúi thấp đầu giấu đi sự cô đơn trong mắt.

Anh và Lê Sơ đã sớm không còn quan hệ gì, anh lấy thân phận gì thay thế Lê Sơ nói lời cảm ơn với Phó Tự Trì đây.

Lúc Lê Sơ xảy ra chuyện anh tới chậm một bước, không kịp cứu cô. Nếu không phải Phó Tự Trì kịp thời cứu người, anh quả thực không dám nghĩ Lê Sơ sẽ thế nào.

Phó Tự Trì mặc âu phục đến bể bơi, xuống nước cứu người.

Lúc Lê Sơ được cứu từ trong nước lên, lòng anh nóng như lửa đốt, muốn tiến lên xem tình trạng của Lê Sơ như thế nào, lại bị Phó Tự Trì đẩy ra.

Lại nghĩ đến sắc mặt Phó Tự Trì hoảng hốt khi làm biện pháp cấp cứu cho Lê Sơ.

Hạ Minh Châu cũng từng nghĩ nhiều, nhưng rất nhanh, anh đã từ bỏ suy nghĩ của mình.

Một người là tổng giám đốc anh kính trọng, một người là người phụ nữ anh yêu, anh căn bản không thể lập tức tưởng đến mối quan hệ này, huống hồ, ngày đính hôn, Phó Tự Trì đã từng chúc phúc cho anh và Lê Sơ.

Vẻ mặt Hạ Minh Châu hoảng hốt, anh đứng dậy, chỉ để lại một câu,/'Phó tổng, tôi về trước."

Lập tức vội vàng rời đi.

Phó Tự Trì không ngăn Hạ Minh Châu lại, anh chỉ bưng ly rượu nhìn bóng dáng Hạ Minh Châu, dáng vẻ nắm chắc phần thắng.

Phó Tự Trì đương nhiên sẽ không ngăn cản anh ta, đây vốn là kết quả anh muốn thấy.

Ở trong lòng Hạ Minh Châu, anh đã chôn xuống một quả mìn, sau đó lẳng lặng chờ đợi quả mìn này nổ tung.

Anh muốn anh ta không bao giờ dám nghĩ đến Lê Sơ nữa.

Sau khi Hạ Minh Châu rời khỏi tâng 52, đi xuống tầng 22 nơi Lê Sơ đang ở.

Từ Tử Khâm mở cửa cho anh, nói cho anh biết Lê Sơ tâm tình không tốt lắm, để cho anh an ủi cô một chút.

Từ Tử Khâm trở lại gian phòng của mình, còn chu đáo để lại không gian riêng cho hai người bọn họ.

Lúc Hạ Minh Châu đẩy cửa phòng đi vào, thấy được vẻ mặt hoảng hốt trong mắt Lê Sơ.

Anh không đi tới bên giường, mà ngồi xuống sô pha trong phòng.

Anh và cô cách nhau rất xa, không nhìn thấy biểu tình của đối phương.

Anh có rất nhiều lời muốn hỏi cô, nhưng lời đến bên miệng, vẫn hợp thành một câu quan tâm,'"Thân thể có khỏe không?" "Ừ" Lê Sơ không nói nên lời, chỉ có thể đáp một tiếng.

Cô tựa vào đầu giường, ánh mắt dừng lại trên TV đang tắt ở đối diện, nơi đó một mảnh đen kịt, chỉ nhợt nhạt chiếu ra bóng dáng của cô.

Trâm mặc hồi lâu, Lê Sơ cũng không đợi được giọng nói của Hạ Minh Châu.

Cô nhịn không được nghiêng đầu nhìn anh.

Người đàn ông ngồi trên sô pha cúi đầu không biết đang suy tư cái gì, ánh đèn màu cam ấm áp chiếu vào người anh, khiến anh càng lộ vẻ cô đơn.

Lê Sơ nhớ tới lúc mới gặp anh, anh đón ánh mặt trời đi tới, trên người như là được mạ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, cả người ôn hòa nho nhã.

Hoàn toàn không giống như bây giờ.

Anh nên đứng dưới ánh mặt trời, chứ không phải giống như cô, chỉ có thể bị nhốt trong bóng tối.

Thật lâu sau, cô nghe Hạ Minh Châu thở dài: "Em nghỉ ngơi cho tốt, anh về đây"

Lê Sơ há miệng, muốn nói gì đó.

Nhưng cô cũng không biết mình có thể nói gì.

Cô và anh đã tách ra, còn có lời gì đáng nói, cho dù nói ra cũng chỉ tăng thêm phiền não.

Tất cả thống khổ để cho cô một mình gánh vác, cần gì lại thêm một người ngã xuống vực sâu chứ.

Cô ngẩng đầu giao nhau với ánh mắt Hạ Minh Châu, cô nhìn thấy cảm xúc phức tạp trong mắt anh, nhưng cũng chỉ có thể coi như không nhìn thấy gì.
Bình Luận (0)
Comment