Chương 122: Chương 122
Chương 122: Chương 122Chương 122: Chương 122
Lật xem vài trang về sau, Lê Sơ lập tức bị văn tự hấp dẫn, đắm chìm ở trong thế giới sách.
Thậm chí không ý thức được Phó Tự Trì đã làm xong công việc.
"Tiếp tục lật đi, tôi xem với em."
Lê Sơ không biết Phó Tự Trì bị làm sao, lại muốn cùng cô đọc một quyển sách.
Nhưng cô bị anh vây chặt trong ngực, căn bản không thể động đậy, chỉ có thể cắn môi nghe lời anh, tiếp tục lật xem.
Ánh mắt dừng ở trên trang sách, sắp chữ cũng không mật thiết, thời điểm đọc cũng chỉ làm cho người ta cảm thấy thoải mái, nhưng Lê Sơ lại một chữ cũng không thể tiếp tục xem tiếp.
Tay Phó Tự Trì ôm bên hông cô, cho dù cô mặc áo gió cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người anh.
Thấy Lê Sơ không lật trang, Phó Tự Trì vươn ngón tay, nhẹ nhàng nhấc lên, lập tức lấy sách xuống,'Nếu không muốn đọc, chi bằng làm việc khác?"
Lê Sơ lấy lại tinh thân, câm cuốn sách trong tay Phó Tự Trì, nhưng lại bị anh ném thẳng lên bàn.
Bầu không khí trong thư phòng càng lúc càng mập mờ, Lê Sơ giấy giụa muốn rời khỏi vòng tay Phó Tự Trì, lại bị đôi bàn tay mạnh mẽ của anh siết chặt.
"Phó Tự Trì." Giọng nói yếu ớt mang theo tiếng khóc nức nở.
Cho dù là muốn phát sinh chút gì, cũng không thể là ở địa phương như vậy.
Phó Tự Trì ghé sát về phía trước, ngực dán vào lưng Lê Sơ, khàn giọng thấp giọng nói: "Gọi tôi là A Tự”
Lê Sơ nắm chặt tay Phó Tự Trì, sợ anh ở đây xằng bậy, giọng nói không ngừng run rẩy,A Tự, vào phòng được không, đừng ở đây."
Ánh mắt Phó Tự Trì hơi trầm xuống, miệng phát ra một tiếng cười khó chịu, Sơ Sơ không đợi được sao?"
Lê Sơ nghe được nhũ danh của cô từ miệng Phó Tự Trì, kinh ngạc quên mất phản ứng.
Một giây sau, cô bị Phó Tự Trì bế ngang, đột nhiên cảm giác mất trọng lượng khiến cô theo phản xạ ôm cổ Phó Tự Trì, sợ mình ngã xuống.
Trái tim đập thình thịch không ngừng, như muốn phá tan sự giam cầm trên làn da.
Phó Tự Trì đá văng cửa phòng, đặt Lê Sơ lên giường.
Trong phòng tối tăm, ánh mắt người phụ nữ ướt sũng giống như nai con sợ hãi.
Phó Tự Trì đè lên giường, cổ họng khẽ động, cúi người hôn môi cô.
Lê Sơ nằm trên giường, gian nan chịu đựng nụ hôn của Phó Tự Trì, nụ hôn của anh cũng mạnh mẽ như con người của anh, công thành đoạt đất, không hê nhượng bộ.
Dần dần, đầu óc Lê Sơ bắt đầu choáng váng, trong lúc hoảng hốt, cô cho rằng mình lại rơi xuống nước, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt kia lại cuốn tới.
Cô đẩy mạnh lòng ngực Phó Tự Trì, giọng nói vỡ vụn không chịu nổi,'Phó Tự Thì, tôi... không thở nổi."
Ý thức cầu sinh làm cho cô không ngừng giãy giụa, rốt cuộc đạt được một chút cơ hội sống sót.
Cô nghiêng đầu há to miệng thở dốc, ngực cũng phập phồng kịch liệt theo. Áo gió buộc chặt trên người cũng buông lỏng ra, lộ ra áo T - shirt tay dài màu trắng sạch sẽ bên trong.
Mái tóc đen nhánh dài tản ra trên ga giường, cùng đêm đen như mực đan xen cùng một chỗ.
Phó Tự Trì nằm nghiêng bên cạnh Lê Sơ, đôi mắt nhiễm độc rơi vào người Lê Sơ, như muốn xé xương cô nuốt vào bụng.
Anh hết sức áp chế dunc vọng trên thân thể, khàn giọng hỏi: "Sau khi rơi xuống nước thân thể còn không khỏe sao?"
Trong căn phòng tối tăm, anh rõ ràng cảm nhận được hơi thở suy yếu của Lê Sơ.
Ngày đó là anh tự mình cứu cô lên, cũng là anh ôm Lê Sơ trở về phòng, biết thân thể cô suy yếu, anh lập tức để cho cô tu dưỡng hai ngày mới gọi cô.
Chẳng qua anh không nghĩ tới hai ngày cũng không để cho Lê Sơ dưỡng tốt thân thể.
Lê Sơ bình phục rất nhiều, đáp: "Không tốt lắm, vừa rồi hơi choáng váng."
Nhận thấy khí thế của Phó Tự Trì không còn mãnh liệt như lúc nãy, Lê Sơ thử thỉnh cầu: "Phó tổng, có thể đợi thêm hai ngày nữa không?"
Hôm nay đã là ngày 24, đã đến cuối tháng, bên Phó Thế Xương lúc nào cũng có thể nhờ trợ lý liên lạc với cô.