Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 129 - Chương 129: Chương 129

Chương 129: Chương 129 Chương 129: Chương 129Chương 129: Chương 129

Lúc ánh mắt giao nhau, cô thấy được sự âm trâm trong mắt Phó Tự Trì.

Cho dù là trong đêm tối như mực đậm, cặp mắt kia của anh cũng càng bắt mắt.

Trong lòng Lê Sơ cực kỳ kháng cự, nhưng cũng chỉ có thể đi qua, khi còn cách Phó Tự Trì một khoảng, cô lập tức bị kéo cổ tay, kéo vào trong ngực Phó Tự Tnì.

Còn chưa kịp phản ứng, gương mặt đã bị hôn lên, nụ hôn mạnh mẽ trực tiếp rơi vào trên môi cô, khiến cô ngay cả tiếng kinh hô cũng không thốt nên lời.

Cô càng giãy giụa, nụ hôn lại càng mãnh liệt.

Lê Sơ cảm thấy Phó Tự Trì hoàn toàn khác với bình thường, trước kia tuy anh mạnh mẽ nhưng cũng coi như giữ lại một tia nhân tính, hiện tại anh giống như một con dã thú mất khống chế.

Sau khi Phó Tự Trì buông cô ra, Lê Sơ xụi lơ thở hổn hển trong lòng anh.

Mở cửa xe, Phó Tự Trì trực tiếp nhét Lê Sơ vào ghế lái phụ.

Lê Sơ ngẩn người, trong lòng bắt đầu hoảng hốt,'Phó tổng, đây là đi đâu?"

"Số 1 Giang Loan."

Lê Sơ siết chặt dây an toàn trước ngực, sắc mặt trắng bệch, cô cố gắng giãy giụa: "Phó tổng, tôi..."

"Có muốn tôi nhờ bác sĩ kiểm tra cho em một chút không?" Phó Tự Trì nhìn chằm chằm mặt đường, giọng nói lạnh lẽo như tuyết rơi giữa mùa đông giá rét. Lê Sơ uể oải cúi đầu "Tôi... không có."

Cách số 1 Giang Loan Nhất ngày càng gần, trong lòng Lê Sơ lại càng hoảng loạn.

Từ ngày cô đồng ý trở thành tình nhân của Phó Tự Trì, cô đã biết sẽ có một ngày như vậy, trong lòng cũng không ngừng chuẩn bị cho mình.

Nhưng khi giờ khắc này thật sự đến, trong lòng cô lại vô cùng sợ hãi.

Xe dừng ở số 1 Giang Loan, Lê Sơ đi theo sau Phó Tự Trì lên lầu.

Vào phòng, Lê Sơ đứng ở cửa, bất an xoắn ngón tay.

Phó Tự Trì trầm mặt nói đi lên giường.

Ánh mắt Lê Sơ chợt lóe, trái tim đã vọt lên tận cổ họng đập thình thịch không ngừng.

Phó Tự Trì vào phòng tắm rửa mặt, cũng để Lê Sơ có thời gian chuẩn bị tâm lý.

Cô đã tắm rửa xong, cởi áo khoác lập tức xốc chăn lên nằm thẳng trên giường.

Tấm chăn mỏng manh lộ ra cảm giác mát mẻ, lạnh đến nỗi suy nghĩ của Lê Sơ càng thêm tỉnh táo.

Tuy rằng Lê Sơ chưa từng trải qua loại chuyện này, nhưng cô cũng từng thấy qua trên mạng, ít nhiều có một chút hiểu biết.

Trên mạng nói lần đầu tiên rất đau, Phó Tự Trì lại hung dữ như vậy, chỉ sợ sẽ càng đau hơn.

Lê Sơ nắm chặt chăn, thân thể không ngừng run rẩy.

Đợi một lát, Phó Tự Trì nhanh chóng bước ra từ trong phòng tắm. Trong phòng bật đèn đọc sách, không sáng nhưng cũng đủ rõ ràng, Lê Sơ kéo chăn lên, cố gắng che kín bản thân.

Cảm thấy giường bên cạnh lún xuống, Lê Sơ bất giác siết chặt cánh tay.

Một giây sau, hơi thở nóng bỏng lập tức phun ra trên mặt cô.

Ngoài phòng bão táp đột nhiên nổi lên, đập vào cửa sổ thủy tinh, cây nhãn hai bên đường lại rải rác lá cây đầy đất, lúc cô sớm mờ mịt, Lê Sơ mệt mỏi đến mức buồn ngủ, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhấc lên được.

Trong phút hoảng hốt, Lê Sơ nhớ lại khoảng thời gian sau khi cô và Phó Tự Trì chia tay, mỗi ngày cô đều biểu hiện cực kỳ bình thường, không khóc không nháo, im lặng làm chuyện của mình, cho dù Từ Tử Khâm vì cô mà tức giận bất bình quở trách Phó Tự Trì, cô cũng chỉ mỉm cười khuyên nhủ đối phương rằng mình không sao. Nhưng chỉ có đêm khuya trước khi đi ngủ, nhớ lại từng chút từng chút khi bọn họ ở chung, cô mới có thể nhịn không được rơi lệ.

Lê Sơ vẫn không hiểu vì sao anh và cô lại đi đến bước này.

Đó là lần đầu tiên cô yêu một người, cẩn thận từng li từng tí vụng về yêu đối phương, cho rằng giao ra chân tình của mình sẽ đổi lấy tình yêu bình đẳng của đối phương, đến cuối cùng mình đầy thương tích, chỉ có thể như con mèo nhỏ bị vứt bỏ tự mình chữa lành vết thương.

Ba năm rồi, cô cũng đã quên đi tất cả tổn thương và đau khổ trong quá khứ, tại sao Phó Tự Trì lại muốn xé rách vết thương khó lành của cô lần nữa, tại sao lại không chịu buông tha cô, rõ ràng cô không làm gì sai không phải Sao...
Bình Luận (0)
Comment