Chương 132: Chương 132
Chương 132: Chương 132Chương 132: Chương 132
Phó Tự Trì mỉm cười, trong mắt tràn ngập sự điên cuồng: "Lê Sơ đang ở bên cạnh tôi, nhưng dường như cô ấy không tin tưởng lắm vào quan hệ cha con của tôi và ngài, cho nên tôi đành phải gọi điện thoại cho ngài để chứng thực."
"A Tự, con đừng quá đáng!" Giọng Phó Thế Xương mang theo sự tức giận.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lê Sơ, nụ cười trên khóe miệng Phó Tự Trì càng sâu,'Xem ra cô ấy đã tin rồi."
Phó Tự Trì không nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Lê Sơ bỗng nhiên cảm thấy lòng ngực khó chịu, cũng sắp không thở nổi, đầu óc cũng giống như muốn nổ tung, từng trận từng trận đau nhức.
Cô không hiểu tại sao ông trời lại trêu chọc cô như vậy.
Cho cô hy vọng, lại khiến cô hoàn toàn thất vọng.
Phó Tự Trì không cho cô cơ hội hòa hoãn, trực tiếp dồn cô vào tuyệt cảnh/Lê Sơ, cô cho rằng cầm số tiền của Phó Thế Xương là có thể bỏ đi sao?"
"Đừng mơ tưởng."
"Cha mẹ em, bạn bè, còn có người em quan tâm, bọn họ mỗi người đều là gông xiềng trói buộc em, em chỉ có thể ngoan ngoãn cùng tôi, như vậy tất cả mọi người mới có thể tốt, không phải sao?"
Từng chữ xuyên tâm.
Lê Sơ lúc này mới hiểu được cái hố cô rơi vào là dạng hổ sói tranh cướp gì, cái lòng sắt này, nếu cô muốn chạy đi nói dễ vậy sao. Đối phương chỉ hời hợt vài câu, lập tức bảo cô tự còng mình lại gông xiềng.
Những người anh nhắc tới, so với tính mạng của cô còn quan trọng hơn, là người cô dùng hết tất cả cũng muốn bảo vệ.
Lê Sơ khẽ cười một tiếng, phun ra một ngụm trọc khí, hỏi ngược lại: "Phó Tự Trì, anh muốn thế nào?"
Trong mắt cô lóe ánh lệ, quật cường nói: "Là phải chờ anh chơi chán, tôi mới có thể rời đi sao?"
Cô đang chờ anh một câu trả lời.
Đồng tử Phó Tự Trì hơi nhíu lại, ánh mắt tối tăm không rõ,'Nếu tôi nói phải thì sao."
"Đừng quên ước hẹn ba năm giữa chúng ta."
Lúc Lê Sơ nhìn Phó Tự Trì giống như đang nhìn một người khác xuyên qua anh.
Người trước mắt này chỉ làm cho cô cảm thấy vô cùng xa lạ.
Ban đầu cô chỉ cho rằng Phó Tự Trì muốn quấy phá chiếm hữu, cho nên nghĩ mọi biện pháp phá hoại hôn sự của cô và Hạ Minh Châu.
Nhưng hôm nay, Lê Sơ mới nhận ra, Phó Tự Trì dường như có một tia hận ý với cô.
Nhớ lại quá khứ, Lê Sơ chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với anh, lúc ở bên anh cũng tận tâm tận lực đối tốt với anh, thậm chí Phó Tự Trì lãnh đạm với cô, cô cũng không dây dưa, chỉ lặng lẽ rời đi.
Lê Sơ cảm thấy dù mình làm không tốt cũng không đến mức khiến Phó Tự Trì hận cô. Tại sao?
Lê Sơ rũ mắt, che giấu tất cả cảm xúc, cười khẽ một tiếng: "Được."
Trong nụ cười nhạt nhẽo ẩn chứa bi thương nói không nên lời.
Thời gian ba năm quá dài, dài đến mức đủ để một người chán ghét, nhưng ba năm lại quá ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức hạnh phúc của cô chỉ trong chốc lát đã bị phá hủy hoàn toàn.
Lê Sơ không biết mình về nhà như thế nào, đầu óc cô choáng váng nặng nê, thân thể cũng đau đến rã rời.
Cô chỉ nhớ mang máng cô đã từ chối mệnh lệnh của Phó Tự Trì muốn cô ngủ lại, bất kể thế nào cũng phải về nhà.
Lúc đi mặc một bộ đồ ngủ, lúc trở về vẫn là bộ quần áo kia.
Cũng may lúc cô trở về không gặp được Từ Tử Khâm.
Cô thật sự không có dư thừa tinh lực lại đi giải thích.
Ngày hôm sau, Lê Sơ ngủ thẳng đến buổi chiều, mở điện thoại ra, lập tức thấy mấy cuộc gọi nhỡ.
Toàn bộ đều là điện thoại của cha Phó Tự Trì gọi tới.
Lê Sơ đứng dậy rửa mặt rồi gọi lại.
Không quá vài giây, điện thoại lập tức được nghe,Lê tiểu thư, A Tự thằng bé...
Lê Sơ biết mình không nên ngắt lời Phó Thế Xương, nhưng cô vẫn làm như vậy, Phó tiên sinh, bức tranh kia có thể tôi không có cách nào bán cho ngài, chuyện tiên tôi sẽ nghĩ biện pháp khác."